Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 48




Tô Khải không hổ là luật sư, toàn bộ kinh nghiệm và sự thông minh ghi trong đôi mắt bình thản. Mặc dù Hạ Tử Nhược đến bất ngờ, anh chỉ ngạc nhiên giây lát, sau đó, vẻ ngạc nhiên trên mặt liền bị khóe môi cười hiền hòa thay thế.

Anh từ từ đứng dậy khỏi ghế, cách chiếc bàn làm việc nhướng mày hướng về phía cô: " Hạ Tử Nhược, sao em lại học cách bất ngờ kiểm tra vậy?".

Hiếm khi trêu đùa nhưng Hạ Tử Nhược không cười. Cô nhanh chóng quan sát một vòng quanh văn phòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở chiếc chăn trên ghế sô pha, ánh mắt của cô khẽ giật giật, không đáp mà hỏi lại: " Anh đây là lấy văn phòng làm nhà phải không?".

Sắc mặt Tô Khải không thay đổi, từ sau bàn làm việc đi ra, đứng trước mặt cô, điềm nhiên như không: " Anh có chỗ ở, chẳng qua để tạm mọi thứ ở đây thôi".

"...À". Tâm tư Hạ Tử Nhược không biết ở đâu, thuận miệng trả lời.

Trong khoảng cách gần như vậy, Tô Khải cụp mắt nhìn cô, cô cũng ngước lên nhìn anh chằm chằm, nhưng cả hai đều không nói gì. Hạ Tử Nhược cảm giác thực ra mình có nhiều điều muốn nói, trên đường lái xe đến đây, cô thậm chí đã bị những lời nói khó chịu kia chắn ở trước ngực, máu huyết sôi sùng sục, không thể chờ được muốn tìm anh hỏi cho rõ ràng. Nhưng bây giờ, cô đứng trước mặt Tô Khải, nhìn vào ánh mắt ôn nhu thanh tịnh trước sau như một ấy, cổ họng cô như nhồi cát sỏi sắc nhọn, khi nuốt nước bọt xuống, bị đâm đau đớn, đau đến nỗi cô không thể thốt lên lời.

Cuối cùng, Hạ Tử Nhược đưa mắt đi chỗ khác trước, đôi đồng tử rủ xuống, khó khăn nói: " Anh bán nhà giúp ba em trả nợ là một việc lớn, sao không trao đổi trước với em? Dù sao đây cũng là việc của gia đình em...".

Lời cô còn chưa dứt, Tô Khải đã dùng giọng điệu đều đều ngắt lời cô: " Trước kia chú Hạ cư xử với anh rất tốt, mỗi lần anh qua nhà em ăn cơm, ông đều bảo giúp việc chuẩn bị những món anh thích. Đến bây giờ anh vẫn nhớ lúc chú Hạ cầm chiếc đũa gõ đầu anh, trêu chọc anh ăn nhiều". Dừng một chút, anh nói tiếp: " Huống chi anh và Hạ Tử Bằng còn là anh em tốt, anh coi nó như em ruột. Giờ nhà họ Hạ gặp nạn, anh đương nhiên có thể giúp đỡ".

Trong chớp mắt, Hạ Tử Nhược gần như bị câu nói của anh kéo vào hồi ức. Khi cô cố gắng khóa cánh cửa trí nhớ lại, thời điểm ngước mắt nhìn về phía Tô Khải, cô hơi ngạc nhiên -

Đáy mắt người đàn ông lắng đọng một vòng sáng vô cùng phức tạp, giống như ẩn nhẫn, giống như mâu thuẫn, giống như tích tụ... Cô nhìn mà không hiểu.

Hạ Tử Nhược chau mày, bỗng ném ra một câu: " Tô Khải, anh có việc gì ... gạt em đúng không?".

Trong lòng Tô Khải đột nhiên xiết chặt nhưng ngoài mặt rất nhanh che giấu lương tâm tội lỗi, anh gõ lên trán cô một cái, cười thành tiếng: " Đầu óc em nghĩ hơi quá rồi đấy. Em thông minh như vậy, anh có chuyện gì có thể gạt được em chứ?".

Hạ Tử Nhược vốn không phải là người đa nghi, lại bị anh nói thế, cô không nghi ngờ gì, gượng cười: " Không ngờ bây giờ anh là chủ nợ của em rồi. Tiền nợ anh, em sẽ mau chóng trả hết".

" Không sao, không vội đâu". Tô Khải nhún nhún vai, vẻ mặt thản nhiên giảm sức ép cho cô: " Tiền không là vấn đề. Anh làm mấy vụ kiện, nhanh kiếm được lời ấy mà".

Hạ Tử Nhược mím môi " vâng " một tiếng.

Tô Khải cầm chăn trên sô pha xếp thành một đống, dọn ra hai chỗ, hai người ngồi xuống tùy tiện nói chuyện một lát. Hạ Tử Nhược nhìn thời gian không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ.

Anh gỡ chiếc áo khoác trên giá xuống, khoác bừa lên người, khăng khăng đưa cô xuống lầu.

Gần mười một giờ, quảng trước phía trước văn phòng vắng người, may mà có ánh đèn quảng cáo không ngừng lấp lóe hòa lẫn cùng ánh sao, mới không để cho bầu không khí xung quanh lộ vẻ vắng lặng. Hai người bước ra đường lớn, lập tức bị khí lạnh đập vào mặt.

Hạ Tử Nhược che kín người bằng chiếc áo khoác dày, chỉ bãi đỗ xe bên quảng trường, quay đầu nói với Tô Khải: " Xe của em đỗ ở kia. Trời rất lạnh, anh nhanh về đi".

Tô Khải gật đầu, không lập tức rời đi, cánh tay dài bỗng duỗi ra, ôm lấy Hạ Tử Nhược: " Hạ Tử Nhược, đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi".

Trời lạnh như vậy, nhưng tim cô bỗng bốc hơi nóng, không biết do người anh ấm, hay do câu nói ấm áp của anh. Hạ Tử Nhược ngước mắt nhìn anh. Khóe miệng kéo căng cuối cùng nở nụ cười: " Vâng, lần này thất sự cảm ơn anh. Chúng ta cùng nhau cố gắng".

" Về sớm nghỉ ngơi chút đi". Anh buông cô ra, vẫy tay.

Quay đầu đi lên tầng, ánh mắt Tô Khải rơi vào nút lên thang máy, nhưng tâm trí lại ở nơi khác.

Thoáng chần chừ, anh rút di động từ trong túi quần âu, nhấn một dãy số. Đối phương vừa nghe máy, anh đã nói thẳng: " Chú Hạ, cháu đã xử lý xong xuôi nợ nần của chú rồi".

Điện thoại ở một nơi khác thoáng dừng, giọng nói đau khổ của Hạ Chấn Viễn truyền tới: " Đứa nhỏ này tội gì phải khổ thế chứ. Cháu đem mọi chuyện nói cho Hạ Tử Nhược rồi hả?".

Thang máy từ từ chạy lên, ánh mắt Tô Khải ảm đạm: " Chưa ạ...". Anh nuốt nỗi khổ tâm vào miệng, chuyển chủ đề: " Khi nào chú quay về thành phố B?".

Nợ nần quấn thân bao năm nay, cơn ác mộng của Hạ Chấn Viễn cuối cùng đã kết thúc, cũng là thời điểm gia đình đoàn tụ. Không ngờ, ông trầm giọng nói: " Chú không định trở về. Bao năm làm khổ lũ trẻ, chúng nó chắc sẽ không tha thứ cho chú...".

"..."

Bên ngoài văn phòng, Hạ Tử Nhược vẫn chưa đi.

Đưa mắt nhìn Tô Khải cất bước, cô vẫn đứng nguyên một chỗ, ngửa cổ thất thần nhìn tòa nhà cao chọc trời. Vừa rồi lúc cô đi vào, còn có một vài cửa sổ sáng đèn, mà bây giờ, chỉ còn một chiếc có đèn. Đó là cửa sổ của Tô Khải. Ánh đèn tản mát, chiếu vào mắt cô, chiếu vào tim cô, giống như con người của Tô Khải, bất cứ lúc nào ở đâu, cũng có thể mang tới cho cô sự ấm áp và hy vọng.

Trong lúc Hạ Tử Nhược mệt mỏi ngửa cổ nhìn, ánh đèn bỗng nhiên... tắt phụt. Như cảm thấy được điều gì, trái tim cô run mạnh. Rốt cuộc Tô Khải đã lừa cô - Anh ngủ ở chỗ làm.

Có lẽ do tâm can bị cảm giác chua xót chiếm lấy, cho nên sau lưng Hạ Tử Nhược có hai ánh đèn xe đi tới, cô không hề phát hiện ra. Cho đến khi chiếc xe đó nóng nảy nhấn hai tiếng còi, mới kích thích cô ngoái đầu lại nhìn -

Trong cửa sổ xe mở một nửa, một đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào cô.

Hạ Tử Nhược bị ánh mắt đó nhìn chăm chú trong bóng tối, cô ngạc nhiên nhìn lại đối phương. Là một gương mặt quen thuộc, nhưng cô không có một chút cảm giác chân thật nào. Cô kinh ngạc há to miệng: " Hoắc Quý Ân, sao anh lại ở đây? Anh ở Pháp về lâu chưa?".

Anh hiển nhiên không có tâm trạng để giải đáp những chất vấn của cô, mà hỏi ngược lại: " Ngăn em không đi Paris chính là gã luật sư họ Tô?". Lúc mỉa mai hỏi câu này, Hoắc Quý Ân cong khuỷu tay đặt trên cửa sổ xe, gương mặt lạnh lùng như chiếc đồng hồ kim loại trên cổ tay.

Tô Khải lên lầu đã được năm phút, chắc anh đã ở đây quan sát cô từ lâu, tâm trí Hạ Tử Nhược bất giác căng thẳng, chính cô không thể tin được hỏi một câu: " Anh theo dõi em?".

Hoắc Quý Ân từ chối cho ý kiến, ngữ khí càng thêm châm chọc: " Em không định giải thích cho bạn trai, vì sao thừa lúc anh ta đi công tác, liền âm thầm đi gặp một người đàn ông khác ư?".

Không biết gió đâu nổi lên, đám là khô đung đưa, phát tiếng rì rào, cùng tiếng gió vù vù, rót vào tai vào tim Hạ Tử Nhược.

Nhưng hết thảy không có lực sát thương bằng câu hỏi của Hoắc Quý Ân, ngữ khí của cô nguội lạnh theo bản năng: " Hoắc Quý Ân, sao anh không hỏi xem em đã xảy ra chuyện gì?".

" Được". Ngoài miệng nói vậy, Hoắc Quý Ân đột ngột mở cửa xe xuống.

Anh cứ như vậy nắm lấy cổ tay Hạ Tử Nhược, đầu óc cô trống rỗng, cơ thể lảo đảo ngã về phía anh, bị anh đẩy lên cửa xe. Sau lưng dán sát cửa xe lạnh như băng, phía trước kề sát người đàn ông ngập đầy lửa giận. Hạ Tử Nhược bị hai luồng khí một nóng một lạnh đóng đinh tại chỗ, khẽ nhúc nhích mà không thể cử động. So với lực đạo lãnh khốc của anh, lời nói tiếp theo của anh khiến lòng người thêm lạnh ngắt -

" Em nói xem. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khiến em và Tô Khải có thể ôm ấp nhau như vậy?". Phối hợp câu nói đó, gương mặt anh tuấn của Hoắc Quý Ân ghé sát vào cô, dưới hơi thở ấm áp, khóe môi anh hiện lên một nụ cười khẩy.

Một câu nói gia tăng thêm một động tác, khiến Hạ Tử Nhược từ đối tượng định dốc bầu tâm sự bỗng chốc biến thành đối tượng tức giận, cô không kiềm chế được cắn chặt răng: " Hoắc Quý Ân, anh cho rằng em và Tô Khải là loại quan hệ xấu xa như vậy sao? Anh thật sự đã làm cho em thất vọng rồi". Nói xong, cô không quan tâm sức lực anh như thế nào, vung mạnh tay thoát khỏi sự kiềm chế của anh.

Trơ mắt nhìn Hạ Tử Nhược thất tha thất thểu bỏ chạy, chui vào chiếc xe đỏ, giống như một con rùa đen bị thương lỗ chỗ rút vào trong vỏ, còn lại Hoắc Quý Ân sững sờ đứng trong gió rét.

Kịch bản rõ ràng không phải viết như vậy.

Sau khi nói lỡ hẹn không đi Paris, anh không thể gọi điện được cho Hạ Tử Nhược, trong thâm tâm lo lắng và nhớ cô hơn. Vì vậy mà anh vội vàng kết thúc chuyến đi để trở về. Từ sân bay tới nhà cô, Hoắc Quý Ân ngẫm nghĩ tưởng rằng sẽ được người con gái đó dịu dàng chăm sóc. Nào ngờ, người mở cửa lại là Hạ Tử Bằng. Hơn nữa, tên tiểu tử thối đấy còn ném cho anh địa chỉ văn phòng luật của Tô Khải, bảo anh tới đó tìm Hạ Tử Nhược. Hoắc Quý Ân bất chấp đi đường mệt mỏi, lái xe đỗ dưới lầu văn phòng của Tô Khải. Sau đó anh nhìn thấy một màn - người con gái của anh và Tô Khải ôm ấp bịn rịn chia tay nhau.

Gặp phải loại tình huống này, đổi thành người đàn ông khác không tức giận sao được. Nhưng mức độ tức giận của Hoắc Quý Ân mãnh liệt hơn anh tưởng. Anh dùng khoảng năm phút đồng hồ khuyên bảo bản thân tỉnh táo. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người con gái ngửa đầu nhìn về phía văn phòng của Tô Khải - toàn bộ lý trí của anh không còn tồn tại nữa. Dưới ánh trăng lạnh, ánh mắt Hạ Tử Nhược nhìn ô cửa sổ đó vô cùng dịu dàng. Trong tích tắc, trái tim Hoắc Quý Ân bị cô cắt thành nghìn vạn mảnh, đau đớn tê dại từng hồi.

Chiếc xe con màu đỏ quẹo ra khỏi bãi đỗ. Chậm hơn Hạ Tử Nhược một bước, chiếc Land Rover của Hoắc Quý Ân cũng tăng tốc lái nhanh ra khỏi bãi. Chỉ có điều, trong bóng đêm mập mờ, hai chiếc xe lao nhanh về hai phía khác nhau.

Mai cho tới khi qua hai giao lộ, cổ tay Hạ Tử Nhược bị người đàn ông nắm lấy vẫn thoáng đau. Tâm trí một mớ hỗn độn, cô cầm chiếc điện thoại ném bên cạnh ghế lái lên.

Điện thoại được nối, không đợi đối phương mở miệng, cô mắng thẳng: " Hạ Tử Bằng, em lo thiên hạ chưa đủ loạn phải không? Chuyện của người lớn, một đứa nhóc như em đi theo dính vào làm gì". Hạ Tử Nhược là người thông minh, suy nghĩ thêm một chút liền đoán ra nguyên nhân Hoắc Quý Ân đột nhiên xuất hiện

Hạ Tử Bằng bị cô mắng, bỗng chốc không vui, không hề che giấu nỗi căm ghét của mình: " Em chỉ là không thích Hoắc Quý Ân. Chị quên ban đầu anh ta đối xử với chúng ta như thế nào rồi à? Chị có thể qua lại với loại người này, em thật sự phục chị rồi đấy".

"...". Hạ Tử Nhược có cảm giác thái dương vì bực tức mà đập thình thịch, nhất thời im lặng.

Nhờ chuyện phiền lòng đêm qua ban tặng, hôm sau, tinh thần của Hạ Tử Nhược không tốt, mắt hiện quầng thâm. Giả như ban đầu cô được mời đi Pháp một tuần, thì hôm nay cô hoàn toàn có thể nghỉ ngơi. Nhưng công ty có quy định, việc được mời đi sẽ bị khấu trừ tiền lương. Bởi vậy cô không hề do dự, liền mạnh mẽ chống đỡ cơ thể rời giường. Còn tiền của Tô Khải, toàn bộ trông chờ vào chút tiền lương tích lũy tháng này của cô.

Hạ Tử Nhược đỗ xe trong gara dưới mặt đất khách sạn, vừa đi về phía thang máy nhân viên, vừa bấm điện thoại gọi cho Tống Nhã: " Mấy ngày nay S có chuyện gì không?".

" Chị Hạ, không phải chị được tổng giám đốc sủng quá đến ngu người đi đấy chứ? Sao đi ra ngoài với thế giới của hai người rồi mà vẫn quan tâm đến tình hình nhà hàng vậy?". Tống Nhã cười hì hì trêu chọc.

" Chị... không đi Pháp". Hạ Tử Nhược xoa xoa mi tâm đau nhức, tiện tay nhấn nút thang máy.

Thang máy từ dưới đất đi lên tầng hai, " đinh " một tiếng báo cửa mở, tiếng Tống Nhã kinh ngạc xuyên qua màng nhĩ cô: " Trời ạ, em bỏ lỡ gì à? Chị và tổng giám đốc cãi nhau phải không? Hai người...".

Đầu óc Hạ Tử Nhược bị cô nàng làm cho tê buốt, cầm di động đưa ra xa. Cô đang định nhấc chân bước vào thang máy thì đột nhiên khựng lại.

Hoắc tổng

Trong điện thoại, Tống Nhã vẫn gào to tên hàm Hoắc tổng, tôn thần Hoắc tổng liền đứng ngay đó.

Hạ Tử Nhược cầm di động bên tai vô thức buông xuống, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cô ngạc nhiên nhìn người trong thang máy - có lẽ do không được nghỉ ngơi tốt, nên mặt mày Hoắc Quý Ân nhợt nhạt mệt mỏi, cho dù trên người mặc bộ âu phục phẳng phiu cũng không che hết được sắc mặt chán chường. Nhưng ánh mắt anh so với ngày thường lạnh hơn vài phần.

Chần chừ một lúc, Hạ Tử Nhược chưa kịp thu hồi vẻ lúng túng biểu lộ trên mặt, mắt liền thấy cánh cửa thang máy sáng loáng từ từ khép lại. Nhưng, cửa thang máy khẽ dừng lại, sau đó mở ra lần nữa.

Khương Bình đứng bên cạnh Hoắc Quý Ân ngay lập tức nhấn nút mở cửa, anh ta chìa bộ mặt ngây thơ thanh thuần, nhìn Hạ Tử Nhược cười nịnh nọt: " Quản lý Hạ, sao cô còn chưa vào đi?".

Hạ Tử Nhược bị câu nói của anh ta buộc lấy lại tinh thần: " Hai người lên trước đi, tôi còn quên đồ trong xe". Nói xong, cô quay đầu đi về phía cầu thang.

Khương Bình lúc này mới ngửi thấy mùi kỳ lạ, anh ta mang theo ánh mắt tìm tòi chuyển sang mặt Hoắc Quý Ân. Cuối cùng không đợi anh ta nhìn ra, Hoắc Quý Ân đã nhíu mày nhìn lại, chỉ là ánh mắt ấy lạnh như băng đủ khiến Khương Bình sợ tới mức tâm can run lẩy bẩy. Anh ta vội vã ngửa đầu lên nhìn trời.

Áp suất trong thang máy rất thấp, tâm trạng Khương Bình tỏ ra căng thẳng. À không, là tâm trạng tỏ ra tò mò. Nhưng ngoài miệng anh ta không dám hỏi nhiều, cẩn thận từng li từng tí theo sát Hoắc Quý Ân đi vào văn phòng, đợi ông chủ cởi áo khoác, dâng tách cà phê nóng.

Sau đó, anh ta đứng bên cạnh bàn, đánh bạo hỏi: " Hoắc tổng, ngài có chỉ thị gì không ạ?".

Quả nhiên, Hoắc Quý Ân rời mắt khỏi tập tài liệu, mấp máy môi, phân phó: " Cậu đi tìm chị em tốt của Hạ Tử Nhược, gọi là Tống gì gì ấy ...".

" Tống Nhã". Khương Bình thuận miệng tiếp lời, anh ta không hiểu vì sao khi nhắc đến cái tên này, trái tim khẽ rung động.

" Ừ, cậu đi tìm cô ấy nghe ngóng một chút, xem Hạ Tử Nhược gặp phải chuyện phiền toái gì". Hoắc Quý Ân nói xong, gương mặt anh tuấn lại cúi xuống, ánh mắt rơi vào tập tài liệu.

" Không vấn đề, việc đó cứ giao hết cho tôi". Khương Bình vỗ ngực đồng ý, ánh mắt lóe lên, nhìn thấy trên bàn làm việc đặt một hộp trang sức hàng hiệu: " Hoắc tổng, đây là?".

" Không cần, cậu mang nó ném đi cho tôi". Là quà Hoắc Quý Ân mua ở Paris cho Hạ Tử Nhược, nhưng bây giờ xem ra, không cần sử dụng đến rồi.

".. .Vâng". Ngoài miệng bằng lòng, nhưng trong thâm tâm Khương Bình không nỡ ném món bảo bối đó đi. Anh ta cầm hộp trang sức rạo rực thẳng bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.