Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 28-2: Hổ báo đắc tội sói đỏ




Tóc hồng vừa dứt lời, ở phía cầu thang hai ông bà họ Hà đã đi lên tới nơi, Lục Chi cười cười: "Bố mẹ cô không dạy cô, trước mặt người lớn, trẻ con như cô không nên to mồm chửi bới người khác sao?"

Mặt tóc hồng đỏ gay đỏ gắt, môi run run vô cùng tức giận, ánh mắt nhìn cô gai góc tới tột đỉnh. Cô ta định phun tiếp vài câu chửi bới để trả đũa câu nói của cô, đúng lúc này, bác gái Hà dè dặt lên tiếng: "Linh Chi, không sao chứ?"

Lục Chi lắc đầu cười trấn an bà, làm cho mọi người cũng yên tâm hơn. Tóc hồng bây giờ mới biết có người lớn tới, cô ta quay lại, lập tức thái độ quay ngắt tới hơn bảy trăm độ, nở nụ cười có chút cứng ngắc nói với cô: "Ha ha, bạn học của tôi, không cần lo lắng, tôi cũngđã nói với bố mẹ cậu là cho phép cậu tới nhà tôi dạy kèm tôi môn ngữ văn rồi, nếu như cậu không đi, "bố mẹ cậu chắc là rất thất vọng đấy".". Cô ta cố ý nhấn mạnh vế cuối cùng, đột nhiên lại khiến hai ông bà họ Hà chân tay trở nên run rẩy. Lục Chi cũng đoán ra được hàm ý trong lời nói của cô ta. Lục Chi còn chưa suy nghĩ, giọng nói chua chua lại vang lên:

"Bác trai, bác gái, bạn học Linh Chi, thật ngại quá, vệ sĩ nhà tôi không có mắt, đi đứng loạng choạng, hậu đậu, lỡ tay làm xây xát một chút trong phòng cậu, số tiền này coi như tôi bù vào, sửa chữa cho lỗi của tên vệ sĩ không mắt kia, nghĩ lại, dù gì cậu cũng ở lại nhà tôi lâu ngày, không phải là chê nhà cậu nghèo hơn nhà tôi, nhưng mà dù sao cũng đã khiến bố mẹ cậu hoảng sợ một phen, tôi cũng phải lấy gì đó bù đắp, năm mươi triệu không lớn cũng không nhỏ, đưa cho bố mẹ cậu cầm tạm, biết đâu đến một ngày, tới một trăm ngàn cũng chẳng có thì..." Cô ta đưa cho cô tấm thẻ tín dụng, lời nói cùng ánh mắt đầy khinh bỉ. Cho dù không phải là nói cô, nhưng Luc Chi cô nhìn vào cũng thấy thật ngứa mắt, lại còn giọng điệu cười cười cợt nhả của cô ta... Lục Chi cầm lấy thẻ tín dụng, làm như không để ý mà dùng lực một tay bẻ làm đôi chiếc thẻ cứng này, trước ánh mắt sững sờ của mọi người.

Lục Chi lại giả nai giơ bàn tay đã đỏ một mảng đang cầm hai nửa của chiếc thẻ lên, mặt thản nhiên nói: "Thật ngại quá, lỡ tay làm xây xát một chút chiếc thẻ yêu quí của cậu rồi, xem ra không dùng được nữa..." Nói xong, cô quăng vào chiếc bình cá gần đó, thẻ tín dụng cuối cùng đã viên mãn ngàn thu...

"...Mày..."Từ đầu chí cuối, vẻ mặt tức giận của tóc hồng chỉ có tăng chứ không có giảm, cho dù trả đũa thế nào cũng vẫn tức giận không thôi. Lục Chi trái lại vô cùng thản nhiên đối phó, vẫn giữ được thể diện cho cả nhà họ Hà. Sau khi chọc giận tóc hồng xong, Lục Chi bước qu mọi người, xuống dưới lầu, khiến cho tất cả đều đơ người, nhất là tóc hồng...

Cứ thế mà đi?

Tóc hồng tức giận nói với ông Hà: "Có vẻ con gái của ông muốn cả nhà ông đều tán gia bại sản ra ngoài đường ở thật rồi, một lũ ăn mày."

"Cô...cô không được nói thế..." Ông Hà mặt đỏ gay chỉ vào mặt tóc hồng.

Cô ta trực tiếp bỏ qua ông Hà, kiêu căng đi xuống nhà. Một màn đó Lục Chi chứng kiến hết, cô lại suy nghĩ, sau đó bước lên vài bậc cầu thang, đứng trước mặt tóc hồng, nói: "Tôi sẽ đi theo cô, nhưng phải chờ tôi nói lời từ biệt với hai người đó đã."

Vẻ mặt tóc hồng có chút ngạc nhiên, sau đó lại cười lạnh, đôi mắt của cô ta đặc biệt ánh lên tia gian xảo, nói: "Có vẻ cô vẫn còn chút hiếu thảo, được thôi, cho cô ba phút.". Nói xong, cô ta bước đi, ngồi sẵn trong chiếc xe Camry trắng, kêu tài xế đánh xe ra ngoài cửa. Lục Chi bước lên lầu, dặn dò một chút hai ông bà họ Hà, mục đích là để họ biết đối phó khi thư kí Nga có hỏi. Sau đó cô ra ngoài cổng, lên ghế phụ của chiếc Camry trắng ngồi, tất tần tật hết khoảng mười phút.

Xe bắt đầu khởi động, giọng nói của tóc hồng phía sau vang lên: "Cô cũng thật ương ngạnh, dám kéo dài quá thời gian tôi cho phép."

Lục Chi không nói gì.

Cô ta lại lên tiếng: "Cô không mang hành lí đi sao?"

Lục Chi nhếch môi: "Vốn dĩ là cô mời tôi tới nhà cô ở, xem thành ý của cô, chắc chắn là đã chuẩn bị hết cho tôi rồi, tôi mang thêm đi cũng bằng thừa."

"Vậy nói cho cô biết, chẳng chủ nào rảnh rỗi đi chuẩn bị cho người ở đồ đạc quả, cô quá tự phụ rồi." Giọng nói có chút tức giận, Lục Chi nghĩ có lẽ cô ta đã có ý định động tới đống hành lí của cô, ban nãy nghe cô nói không mang gì cả mới dung giọng điệu tức giận này mà nói, quả là tính trẻ con. Lục Chi không chấp.

Thấy cô yên lặng không nói, tóc hồng cả giận kêu dừng xe.

"Lôi cô ta xuống." Tên vệ sĩ kiêm lái xe kia ập tức hành động, lúc cô còn đang nghĩ xem cô ta giở trò gì thì đã thấy mình đứng giữa đường rồi. Tóc hồng trong xe kéo cửa kính xuống, bịu môi khinh thường nói với cô.

"Bám theo ô tô cho tôi, tôi mà không thấy bóng dáng của cô đằng sau xe, về nhà nhất định sẽ xử lí cô tơi bời." Sau đó cô ta kêu tài xế chạy nhanh một chút, bỏ lại cho cô làn khói bụi mờ mịt.

Lục Chi bịt nửa mặt quay đi.

Đồ trẻ trâu!

Cô ung dung đi bộ theo con đường chạy thẳng này, thỉnh thoảng một cơn gió mạnh lại tới, thổi tung mái tóc dài thướt tha, vừa đi vừa hít thở, không gian vắng lặng thoang thoảng mùi hoa sữa. Đôi lúc yên tĩnh như thế này, vừa khiến con người ta cảm thấy cô đơn, lại vừa khiến tâm trạng quên đi mọi nỗi lo âu. Lục Chi lại lan man suy nghĩ.

Cô vốn không định đi theo sói đỏ tóc hồng kia làm gì để lãng phí thời gian cả. Nhưng khi suy nghĩ kĩ lại, cả khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của những con người vô tội như bác Hà, cô lại cảm thấy mình nên có trách nhiệm.

Là cô đánh người, khiến cho người ta tìm tới tận nhà của bố mẹ nuôi trên danh nghĩa của cô, sau đó đập phá, lại còn nói những lời mang tính hàm ý. Cô thừa biết, câu mà cô ta nhấn mạnh, rằng "bố mẹ cậu chắc là rất thất vọng đấy", mang hàm ý, nó có nghĩa là nếu như cô không làm theo lời cô ta nói, thì chỉ cần cô ta muốn, cả nhà họ Hà sẽ sập dưới chân cô ta. Lục Chi cũng chẳng muốn để ý, nhưng khi suy nghĩ lại, cô lại thấy, nếu như tập đoàn Thế Phong muốn đánh sập công ty nhà họ Hà, thì nhất định mẹ cô sẽ ra tay giúp đỡ nhà họ Hà, bởi vì nhà họ Hà không sụp đổ, thì cô mới có thể sống ở Việt Nam. Nhưng một khi tập đoàn lớn như S.U nhúng tay vào vụ việc của hai nhà Thế Phong và Ánh Hòa, nhất định sẽ bị giới kinh doanh nghi ngờ, tới lúc đó mọi việc từ bé xé ra to, sẽ có người theo dõi nhất cử nhất động của cô, tới lúc đó, cũng sẽ tìm ra cả bố cô, vậy thì công sức đổ sông đổ bể, cho nên nhất định, cô phải lùi một bước, không được đánh rắn động cỏ, sau này có gặp chuyện gì thì tự mình ứng phó, không được để tóc hồng kia phá hoại công sức của gia đình cô được.

Điện thoại đột nhiên reo lên, cô dừng lại, trên màn hình hiển thị khuôn mặt cười mỉm của thư kí Nga, cô ngẩng đầu nhìn trời, sau đó đưa máy lên nghe:

"Cô?"

"Cháu đi đâu thế? Không định về ăn cơm sao?" Cô Nga này, nếu như vui thì gọi cô là nhóc, còn tâm trạng không tốt mấy thì sẽ xưng hô nghiêm túc, gọi cô là cháu. Tình hình bây giờ, có vẻ không được...vui vẻ cho lắm...

"Cháu hiện giờ ở nhà họ Hà, bởi vì thường xuyên phải ở nhà một mình nên cháu cũng không thích, với lại cháu nghĩ ông Hà thường xuyên đi làm, bà Hà ở nhà một mình chắc cũng buồn giống cháu, cho nên cháu quyết định chuyển tới đó ở, những đồ đạc gì đó hôm khác cháu lấy sau cũng được, cháu thấy ở đây cũng đầy đủ tiện nghi lắm rồi, ông Hà còn mua rất nhiều thứ nữa, cháu không thiếu gì cả."

Thư kí Nga nghe vậy cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ thăm cháu thường xuyên, có gì nhớ báo cho tôi, tôi sẽ giúp cháu thu xếp."

"Cháu biết rồi."

"Ừ."

Cô bỏ điện thoại vào túi, may mắn rằng ban nãy đã dặn dò chu đáo mọi thứ cho ông bà họ Hà rồi, nếu như thư kí Nga có ghé thăm đột ngột, họ sẽ nói rằng cô đi chơi, sẽ gọi cô về ngay, như vậy thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Cô cũng chẳng có ý định nói chuyện này cho mẹ, bởi vì, cô cần phải khiến cho mẹ yên tâm.

...

Lục Chi nhớ ban nãy chiếc ô tô của nhà tóc hồng rẽ phải, vì vậy, cô bắt buộc phải băng qua đường cái rộng thênh thang này, vừa mới bước chân được mấy bước, lại nghe thấy tiếng bíp còi sau lưng, Lục chi giật mình quay, lại, một chiếc xe mui trần đỏ chót đang hùng hổ lao tới. Cô vội vàng chạy nhanh sang một bên. Cùng lúc đó, tiếng phanh xe chói tai cũng vang lên. Lục Chi ngồi trên mặt đat ghét bỏ nhìn chiếc xe không có mắt này.

Hai người trên xe vội vàng đi xuống. Đều là con trai.

"Không sao chứ? Xin lỗi bạn, mình mới tập lái xe..." Cô chẳng thèm ngẩng đầu, vẫn chăm chú nhìn vết xước trên khuỷu tay. Trực giác cho biết, hai tên này còn chưa đủ tuổi lái xe, nghe giọng thì vẫn rất non nớt.

"Có vẻ bị thương rồi, nếu cô không vội, chúng tôi đưa cô đi bệnh viện." Đây là giọng của một tên con trai khác, nhưng mà...hình như có chút quen quen. Theo phản xạ, Lục Chi ngẩng đầu, trong nháy mắt, sáu con mắt nhìn nhau, ai nấy đều sững sờ, người mở miệng đầu tiên là Lục chi, cô vô cùng ngạc nhiên:

"Cậu..Hứa Anh Tú?" Đúng vậy, người con trai vừa nói đó có gương mặt y hệt với cái tên Hứa Anh Tú mà trước đây đã từng bị cô đuổi ra khỏi thành phố E... Nếu như không phải hắn, chẳng lẽ lại là anh em sinh đôi với hắn?

"Hứa Anh Tú?" Cả hai tên này đều thốt lên, khiến cho cô cứ ngỡ là mình nhận nhầm, sau đó Hứa Anh Tú quay ra mỉm cười vô cùng...trìu mến nhìn cô:

"Cậu có quen với em trai tôi sao?"

Lục Chi ngẩn người...

"Em trai? Lẽ nào hai người là...sinh đôi?"

"Đúng vậy, hai tên này là sinh đôi, đây là Hứa Anh Minh, anh trai của Hứa Anh Tú, hiện tại Tú đang ở nước ngoài du học, tôi là em họ của hai người này, nhưng chúng tôi bằng tuổi, chào cậu, tôi là Hứa Duy Khánh." Tên kia có khuôn mặt non choẹt, giọng nói cũng đầy non nớt, nhưng nụ cười thì rạng rỡ sáng ngời, trông cũng là người lịch sự. Cậu ta giơ tay ra, định bắt tay với cô.

Lục Chi nhìn cánh tay đang giơ ra giữa không trung của hắn, đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên gặp Hứa Anh Tú. Bỗng hừ lạnh trong lòng, cho dù là lịch sự tới đâu, không phải vẫn cùng một lò đúc ra sao? Hứa Anh Tú còn dám nói ra sự thật của cô không nể nang, vậy mấy người này cũng chả tốt đẹp gì.

Lục Chi trực tiếp bỏ mặc cánh tay đó, phủi mông đứng dậy. Cô đi thẳng, không ngoái đầu lại nhìn.

Hứa Anh Minh ở đằng sau vẫn nửa quỳ nửa ngồi trên đất cùng Hứa Duy Khánh, đột nhiên mỉm cười nhìn theo bóng lưng Lục Chi.

"Này cậu..." Hứa Duy Khánh gọi với lại, liền bị Hứa Anh minh cản lại, cậu ta nói: "Lên xe thôi."

"Nhưng mà...cô ấy thật xinh đẹp... Anh định cứ vậy mà bỏ mặc ư?" Duy Khánh nói giọng tiếc nuối, vẫn nhìn theo bóng lưng người con gái xinh đẹp kia.

Hứa Anh Minh cùng Hứa Duy Khánh ngồi vào xe, đột nhiên, Hứa Anh Minh mở miệng: "Đúng là thật xinh đẹp, anh của chú đương nhiên không thể bỏ qua."

Nói xong, chưa kịp để Hứa Duy Khánh thông não, liền quay đầu xe, đuổi theo Lục Chi.

Lục Chi thầm than, đi tới chỗ này lại có hai lối rẽ, không biết nhà của cô ta ở xó xỉnh nào để mà rẽ nữa.

"Bíp bíp!"

Sau mông lại có tiếng còi xe như ban nãy, nhưng lần này có nhịp điệu hơn, lại chỉ "bíp" đúng hai cái, không như ban nãy, vừa vội vã lại khiến người ta hốt hoảng.

Cô quay đầu lại, vừa đúng lúc Hứa Anh Minh lái xe ngang bằng với cô, Hứa Duy Khánh trên ghế lái phụ mải nhìn tí rỏ rãi. Hứa Anh Minh mỉm cười, tuy rằng là anh em sinh đôi, nhưng phong thái hai người này lại rất khác nhau, Hứa Anh Minh chín chắn hơn nhiều, ngay cả nụ cười cũng đứng đắn hơn Hứa Anh Tú, cho nên Lục Chi chưa vội đuổi đi, đành xem hắn nói gì.

"Dù sao cũng là chúng tôi thất lễ với cô, ít ra cũng phải có chút bù đắp, lên xe đi, chúng tôi đưa cô đi."

Lục Chi đột nhiên nhướn mày, cảm thấy không tồi, dù sao cũng không biết đường, lại đỡ phải đi bộ tìm đường, có cơm chùa không ăn thì chẳng phải đồ ngốc sao. Nghĩ rồi cô lại hỏi: "Cậu có biết biệt thự tập đoàn Thế Phong ở đâu không?"

Lục Chi vừa dứt lời, không khí ở trong xe liền ngưng đọng, người mở miệng đầu tiên là Hứa Anh Minh, cậu ta nói với Hứa Duy Khánh: "Chú ra sau ngồi đi."

"Anh...?" Hứa Duy Khánh trợn mắt nhìn anh trai thấy sắc bỏ anh em. Hứa Anh Minh đột nhiên nói: "Chú cũng biết trình độ lái xe của anh rồi, không cẩn thận rất dễ khiến cho cô ấy bị say, nếu như chú cũng sợ, vậy cứ ngồi đây cũng được."

"Không..không..." Hứa Duy Khánh vội xuống xe, làm động tác mời vào với cô. Hứa Anh Minh cũng nhìn cô nói: "Lên xe đi, tôi sẽ đưa cô tới đó."

...

Trong xe...

"Cô quen Hứa Anh Tú thế nào?" Hứa Anh Minh chợt hỏi.

"Đúng thế, đúng thế..." Hứa Duy Khánh ngồi sau xe chòi lên, tham lam nhìn khuôn mặt cô. Cô liếc mắt nhìn hắn, hắn ta vẫn không biết ý, Lục Chi cau mày.

Thấy vậy, Hứa Anh minh lên tiếng đe dọa." Duy Khánh, bố tôi vẫn luôn hợp mắt cậu với tiểu thư nhà họ Linh, nếu như cậu..."

"Em ngồi im, em ngồi im, hai người tiếp tục, em không làm phiền, không làm phiền..."

Vậy là trong xe đỡ đi một cái mồm, Lục Chi nhìn thẳng phía trước, bây giờ mới trả lời câu hỏi của Hứa Anh Minh, tất cả gọn lỏn trong một câu: "Tôi có thù với cả nhà hắn."

"Kít!" Tiếng phanh chói tai đột ngột vang lên, hai người họ Hứa toát mồ hôi hột, Hứa Anh Minh bình tĩnh lại, cười trừ nói: "Làm cô sợ rồi, xe chết máy..."

Hứa Duy Khánh: "..."

Hứa Duy Minh lại tiếp tục lái xe.

Lục Chi nói một câu có mà như không: "Tôi không sợ, tôi thấy anh mới là người sợ."

Hứa Anh Minh: "..."

Hứa Duy Khánh: "Ha ha!!"

Hứa Anh Minh đánh lạc hướng: "Cô và tập đoàn Thế Phong có quan hệ gì sao?"

"Không có."

"Vậy cô tới đó làm gì?"

"Tới chơi."

"..."

Hưa Duy Khánh cười khúc khích nói thầm với Hứa Anh Minh: "Em thấy anh vẫn nên im lặng, cô ấy nhìn thấy mặt anh là liên tưởng tới Hứa Anh Tú, đương nhiên không thích nói chuyện, để em, dù sao em cũng đẹp trai hơn anh em nhà các người."

Hứa Anh Minh liếc cậu ta một cái, thờ ơ nói: "Có thể, anh sẽ bảo bố cân nhắc chuyện cho chú đính hôn với Linh Hồng Anh."

"..."

Một lúc sau, Hứa Duy Khánh cũng không nhịn được nữa, cậu ta mở miệng: "Bạn à, bạn tên gì vậy?"

"...Linh Chi."

"Linh Chi... Oa, cái tên này thật đẹp, tôi vừa mới liên tưởng tới một khung cảnh rừng núi giản dị, mộc mạc, một nét đẹp của thiên nhiên ban tặng, có suối chảy róc rách, chim ca hót trên những cành cây xanh xanh, lá cây rung rinh trước ánh mặt trời, cậu xem, có phải bố mẹ mong muốn cậu thừa hưởng cái đẹp của thiên nhiên nên mới đặt cái tên này cho cậu không? Thật khiến cho người ta yêu thích."

"Cậu đang chửi xéo tôi có sắc đẹp trần trụi?"

"..."

Hứa Anh Minh: "Khụ khụ..."

Trong xer ơi vào khoảng yên lặng...

Một lúc sau...

"Tới nơi rồi."

"Tạm biệt." Lục Chi xuống xe, thờ ơ nói rồi lập tức đi tới cổng nhấn chuông, một cái ngoái đầu cũng không có.

Hứa Anh Minh không tức giận mà còn mỉm cười quay đầu xe, ngược lại Hứa Duy Khánh thì bĩu môi: "Cô gái này thật là, cũng chẳng thèm cảm ơn..."

Hứa Anh Minh vẫn thường trực nụ cười trên môi, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta khiến cô ấy bị thương, cô ấy cũng không nói gì, chúng ta đưa cô ấy đi cũng chính là để tạ lỗi, còn phải để cô ấy nói câu cảm ơn sao?"

"...Ờ nhỉ..." Sau đó lại chòi lên, rướn mình nhảy vào ngồi phía trước, Hứa Duy Khánh mở miệng, cười cười: "Nhưng mà...đây là lần đầu tiên em thấy có người khiến cho anh cười không nổi đó."

Hứa Anh Minh cũng mỉm cười: "Đúng vậy."

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.