Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 11-1: Kế hoạch của Lục Chi (1)




Kết thúc một tiết học, đám tiểu quỷ 10a9 hất tung sách vở lên giời, xỏ giày, xỏ dép, chạy tán loạn ra ngoài. Các giáo viên đã quen với cảnh này, gần như giờ học nào cũng lặp lại, cho nên nói, chỉnh đốn học sinh lớp này...đúng là còn khó hơn lên giời gặp hằng nga... Cách tốt nhất để giữ cho mình khỏi lạc loài khi sống trong môi trường cần hi sinh nhiều vì nền giáo dục thế hệ trẻ, đương nhiên phải nhập gia tùy tục rồi!

Nhập gia tùy tục là thế nào? Giáo viên làm gì để nhập gia tùy tục, hòa nhập với thế hệ ngày nay ư? Đơn giản...

Giáo viên âm nhạc chẹp miệng nhìn bọn trẻ, không vội đi ra khỏi lớp, cô hất tung tà áo dài, xoay ghế sang bên trái, nhấn quạt nút to nhất, đặt mông ngồi xuống ghế, gác chân lên bàn, nhíu mày ngây thơ nhìn xung quanh..............." Hây...giời nóng thế nhể...!"

Lục Chi như thường lệ sau khi kết thúc mỗi tiết học đều bắt chước gấu koala bám chặt cánh tay Lâm Huy như thể sợ nếu bỏ ra sẽ mông lung mà lạc lõng không thấy anh giữa biển người bát ngát lạnh lùng vậy. Lâm Huy dựa vào tình cảnh nếu là trước đây, chắc hẳn anh đã dùng nham hiểm kế, bỏ ra vài ba phút nói chuyện với cô, có lẽ giờ này cô nàng đã cách xa anh ít nhất một cây số rồi. Thế nhưng càng ngày, theo thời gian Lâm Huy lại càng tỏ ra đối với nữ hổ báo này có chút chú ý tới. Những lúc trông cô giương nanh giương vuốt, gườm đôi mắt búp bê của mình để áp chế người khác, anh không hề thấy chúng đáng sợ mà chỉ thấy...đúng thật là buồn cười hơn cả phim hài, thế mà cả cái tỉnh này lại không giống anh, đều vì một thứ gì đó mà sợ sệt, tôn kính cô hơn cả thần linh trên trời, tựa như mạo phạm sẽ bị ăn hậu quả thích đáng. Hay là cả những chiêu trò cô bày ra để trừng phạt những kẻ mà cô cho là có tội cũng gây ấn tượng phi thường đối với anh. Đôi lúc nhìn vào mắt Lục Chi, anh thấy chút ngây ngô dại dột lạ thường của tuổi vị thành niên, có sự bồng bột dễ kích động của tuổi mới lớn, chất chứa cả những tia nông nổi, nghịch ngợm mang dấu ấn của thời nổi loạn. Có những phút giây đôi mắt ấy trở nên sắc bén tựa như một con hổ dữ dằn, liếc một cái có thể làm cho đối phương hãi hùng sợ tè ra quần... Nhưng nhiều hơn thế, anh lại nhìn thấy sự yếu đuối của một cô gái mười sáu tuổi bình thường như bao thiếu nữ khác ẩn sâu trong đôi mắt gườm lạnh đến đáng sợ như thể một chúa tể sơn lâm oai phong hùng vĩ mỗi lúc muốn dọa người của cô... Anh không biết quá khứ cô đã trải qua những gì, anh chỉ biết hiện tại trong mắt anh...cô đúng là một nữ đầu gấu hờ... Có điều, chỉ một mình anh nhận ra là được, sâu trong đáy lòng, Lâm Huy muốn cô luôn phải tự bảo vệ mình, ít nhất là đến khi có người con trai nào đó đồng ý vì cô chống chọi lại cả thế giới này, cùng cô sát cánh đến hết đời, anh hi vọng...

Lâm Huy nhẹ nhàng đứng dậy, mỗi một động tác của anh đều tỏa ra mùi hương quế cay và chút gì đó của dược thảo, luôn đem đến cho người khác cảm giác thiên nhiên ở gần, khiến mọi thân thể trong phạm vi bán kính ba mét đều mềm nhũn, hồn xác la cà phiêu linh như bị mê hoặc...

Lục Chi cũng đứng dậy theo, đôi mắt búp bê biết cười còn tươi hơn cả miệng, lúc này đích thị là mẫu hàng tiêu biểu của gái nhà lành... Trong lớp học ánh mắt mọi người vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị, vừa ghen tị lại vừa thất kinh...

Bạn A: Thánh Lục Chi lạ lạ sao ấy, hôm nay gặp tao ở cổng trường đang định chào Thánh bỗng dưng Thánh toe toét cười vẫy tay chào tao làm tao suýt nữa phi đầu vào bao tải của bác đồng nát...

Bạn B: Ờ ờ, tao thấy cũng lạ, đầu giờ trong phòng vệ sinh nữ chật chội kinh người, nói là bánh bao của canteen sáng nay có vấn đề, chúng nó kéo nhau vào như bão, tao đang định chen lên lấy chỗ vào thì gặp Thánh, suýt tè ra quần nhưng vẫn phải nhường, ai dè Thánh nhận ra tao cùng lớp Thánh, chào tao lễ phép rồi mời tao vào phòng đang trống, tao lòi mắt đâm ra rối loạn sinh lí, đến nỗi ngồi vào bồn cầu mãi không rặn ra được tí nào...

Bạn C: Ừ, trong giờ cũng không hét lên câu gì, đã thế còn đứng dậy nghiêm túc chào giáo viên nữa chứ...

Bạn D Nghi hoặc nhìn về phía hai người nào đó vừa bước ra, thốt lên kinh hoàng: Mẹ nó, lẽ nào chúng nó yêu nhau à?

Bạn E: Khụ khụ khụ... Có thể, khả năng này rất cao, cao đến nỗi đè chết con rết, khụ, nghe nói trong mấy truyện ma ta đọc,khụ khụ khụ...chúng nó nói yêu là có thể làm người ta khụ thay đổi, chưa biết chừng từ nay về sau chúng ta có thể sống những năm tháng khụ...an nhàn bình yên...khụ...

ABCD lườm E: Con mẹ nó chứ, đấy là ngôn tình!

Bạn E: Khụ, t...ta già rồi lẩm cẩm...

Quay lại cặp đôi nam tài nữ sắc Lâm Huy và Lục Chi, sau khi ra khỏi lớp học, Lục Chi vẫn kề cà bên Lâm Huy nửa bước không rời, Lâm Huy thì thản nhiên không nói gì, thực ra anh không biết vì sao bỗng dưng lại thấy quen với việc cả ngày cứ có một cái đuôi bám theo dính chặt lấy mình, thậm chí còn để yên mặc cho cô bấu chặt vào người không hề kiêng nể khoảng cách...

Hai người cứ đi, Lục Chi không biết Lâm Huy định đi đâu, vì trong mắt cô bây giờ sỏi đá cũng là hư vô... Chỉ mấy giây sau đó...Lục Chi viên mãn bước vào....phòng vệ sinh nam, còn định vào luôn cả phòng riêng cùng với anh. Lâm Huy cuối cùng cũng nghiêm túc quay sang Lục Chi mà lên tiếng nhưng nhìn thấy khuôn mặt cùng ánh mắt không thể nào ngây thơ hơn ấy, giọng Lâm Huy bất giác mềm xuống, đổi nghiêm túc thành hơi hơi trêu chọc:

Lâm Huy:"Cậu muốn theo tôi vào trong luôn sao?"

Lục Chi:"A...xin lỗi, vậy tôi đứng đây chờ..."

"Thực ra tôi thì không ngại cho cậu nhìn, nhưng...có lẽ bọn họ sẽ bị cậu tác động dẫn tới sinh lí rối loạn đấy."Lâm Huy ánh mắt mang theo ý cười liếc về phía mấy cậu con trai đang vội vội vàng vàng kéo khóa quần ở gần đó, rồi lại quay ra thưởng thức sự ngơ ngác của Lục Chi...

Vốn tưởng Lục Chi sẽ đáp ứng ra ngoài ngay lập tức...nhưng anh đã đánh giá cô quá thấp...hoặc cũng có thể nói anh đánh giá quá cao sự thông minh của cô...

"Vậy tôi vào trong với cậu."

"..."

Lâm Huy trong lúc bất lực thì vô tình liếc qua chỗ mấy người con trai đang định ra ngoài. Thấy anh đang nhìn, bọn chúng sững một giây sau đó tươi cười vội đẩy nhau ra ngoài không quên ném lại 'lời chúc phúc':

"Không làm phiền, không làm phiền...tiếp tiếp đi..."

".."

".."

"Là cậu nói muốn vào." Lâm Huy cuối cùng cũng lấy lại điềm tĩnh, ánh mắt lại hơi gian thương...

Lục Chi sáng mắt, rất ngây thơ:"...Ừ! Hôm qua tôi mơ cậu bỏ trốn, hôm nay tôi đã thề nhất định không rời cậu!"

"Thực ra, tôi không 'buồn' ." Diễn xuất rất cao, không để lộ một chút sơ hở nào cho người ta nắm thóp, đương nhiên Lục Chi cũng tin, và không ngoài dự tính của Lâm Huy, Lục Chi nói câu thoại y hệt như suy diễn của anh:

"Vậy...tôi càng phải vào, lỡ cậu trốn...."

"Đó là cậu nói!" Chưa để Lục Chi nói hết, Lâm Huy đã kéo Lục Chi vào trong phòng vệ sinh, trong nháy mắt đóng cửa lại...

"Cậu.." Lục Chi bỗng dưng thấy bối rối...

"Sao nào?" Lâm Huy vừa lôi điện thoại ra vừa hứng thú hỏi Lục Chi

Lục Chi hắng giọng:" Cậu nói cậu không 'buồn'...vậy vào đây làm cái gì?" Cô ngẩng lê nhìn anh, thấy khuôn mặt nghiêng của anh đang mỉm cười, bỗng dưng như thấy mặt trời xuất hiện trong phòng vệ sinh, bất giác cũng mỉm cười theo...

Đúng lúc này, Lâm Huy đưa máy điện thoại cho Lục Chi xem, cô cầm lấy...sắc mặt biến đổi lia lịa, từ hồng chuyển sang đỏ, theo nhiệt độ lại càng đỏ hơn, mỗi phút một độ, cứ thế đến lúc căng cứng bốn mốt độ C. Lục Chi lập tức ném máy trả cho Lâm Huy. Lâm Huy đang nín cười bên cạnh lập tức trở mặt thành nghiêm túc. Lục Chi vốn đang định cáu Lâm Huy đưa nó ra là có ý trêu chọc mình, nhưng thấy bộ mặt nghiêm túc hơn cả Ngọc Hoàng của anh thì lại đổi chiều suy nghĩ, ...tốt nhất là cứ hỏi cho chắc đi..., giọng Lục Chi mang theo thanh âm giận dỗi:

"Sao lại đưa nó cho tôi? Cậu bị biến thái à?" Khi vừa nhìn thấy cảnh mờ ám là một đôi trai gái đang lõa thể đè lên nhau, đầu óc của cô đã không còn được trong sáng nữa rồi...tên kia sao dám đầu độc cô như thế này...hắn tưởng được cô sủng mà làm tới ư???????Biến thái, dám trau dồi văn hóa đồi trụy lên đầu trẻ em phụ nữ, hắn ta đúng là coi trời bằng vung coi Lục Chi này không khác gì chó bông mà!!!!!!!!!

Lâm Huy đối mặt với sự giận dỗi nhất thời của cô thì rất chi là vô tư hồn nhiên, khuôn mặt nghiêm túc như thường ngày:

"Vốn dĩ định xem một mình, nhưng là cậu nhất mực muốn vào, thế nên tôi đành cho cậu xem chung, đỡ mang tiếng xấu là' ăn lẻ'"

Hơi nóng của da mặt vẫn chưa hề nguôi, Lục Chi lúc này mặt đo đỏ thực sự so với lúc bình thường đúng là xinh hơn rất nhiều, Lâm Huy vươn tay trong vô thức, âu yếm vuốt tóc cô, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, kết hợp với giọng nói vô cùng quyến rũ của anh, tạo nên cảnh tượng Lâm Huy cùng Lục Chi trong nhà vệ sinh ... hết sức lãng mạn...

"Sao vậy đầu gấu? Ban nãy là ai kiên quyết đòi vào đây cùng tôi?"

Lục Chi bị sự tiếp xúc hơi thân mật này làm cho rung động, trái tim nhảy loạn như mở vũ trường trong lồng ngực, không hề có tiết tấu ổn định...Lâm Huy cười kìa...tảng băng nguyên chất cười kìa...

Lâm Huy thả tay về cười phá lên:"Ha, không ngờ tôi cũng được nhìn bộ dạng này của cậu, thật sự là hiếm có chưa từng thấy nha!"

+_0 ??

Định thần một lúc, cô mới biết, mình bị lừa!

Thảm thảm, Lục Chi quang minh lỗi lạc một thời bị lừa bởi chiêu trò trẻ con của tảng băng nguyên chất..thật sự...QUÁ MẤT MẶT!

Lục Chi lần đầu tức giận với Lâm Huy. Giật mạnh điện thoại trong tay anh, lườm lườm đe dọa:

"Cẩn thận tôi tố cáo cậu xem phim 18+ với nhà trường!" Sau đó bỏ ra ngoài hung hăng đạp sầm cửa.

Lâm Huy cuối cùng cũng cười thành tiếng...

18+? Titanic thôi mà!

Trước khi vào nhà vệ sinh nam, người ta nhìn thấy một cảnh tượng, một nam một nữ sát cánh bên nhau, nữ khoác tay nam vô cùng thân mật, trên mặt lộ rõ dáng vẻ yêu đời yêu trường yêu lớp, yêu Đảng, yêu Tổ Quốc, nam sắc thái điềm tĩnh, riêng dáng đi đã toát lên nét lạnh lùng nam tính hút người...

Nhưng khi hai người này ra khỏi, một cảnh tượng vô cùng đối lập xuất hiện, nữ cáu giận dáng vẻ như muốn thổ huyết khoanh tay hất hàm đi trước, nam bước sau tủm tỉm buồn cười đến nỗi không nhịn được đôi lúc phát ra tiếng cười khe khẽ.

Cuối cùng ai giải hòa trước? Lục Chi không hề mong rằng Lâm Huy sẽ là người chủ động,vì xét ra thì anh cũng đâu là người có lỗi, là do cô cố chấp theo vào bằng được mà....Haizz!

Lục Chi đang định quay lại nói một tiếng xin lỗi với Lâm Huy, thì bàn tay bỗng bị năm ngón tay man mát khác luồn vào, mười ngón tay của hai bàn tay khác nhau quấn quýt...Lục Chi thất kinh!

Lâm Huy...??????

Lục Chi mở mắt to ba phẩy một cantimet, ngước thẳng lên nhìn Lâm Huy...

???

"Đừng giận nữa..." Anh bình thản ung dung, cứ như đây là việc quá bình thường giữa bọn họ.

"O_O???????" Cô vừa kinh ngạc vừa vui sướng... Mình...mình lẽ nào đã làm Lâm Huy động lòng rồi sao? Còn chủ động xin lỗi? Aaaaaaaaaaaaa, sau này phải tích đức nhiều nhiều chút aaaaa...vui quá......

Đang trong lúc tâm trạng sung sướng đến cực điểm, đôi môi nhỏ xinh đã hé mở rạng ngời lộ ra chục cái răng trắng đều xinh xinh từ bao giờ thì đầu gấu bỗng nhiên bị hất một chậu nước đá......lạnh...đến nỗi giật mình.....

"Trong trường có tai mắt của Dương Thành do bố tôi cử vào, nếu gia đình hai bên thấy chúng ta có thái độ xa cách, chắc chắn sẽ không hài lòng." Mái tóc mềm mại của anh được những cơn gió mát mát luồn vào, êm đềm bồng bềnh, mùi hương nam tính lan ra không khí tác động vào khứu giác nhạy bén của ai đó...nếu là trước thời điểm này, chắc chắn Lục Chi sẽ dán xít người vào Lâm Huy để tận hưởng hương thơm mê muội này...nhưng là lúc này...có biến thì còn đâu tâm trạng chứ...Lâm Huy như thế nào lại nói như vậy? Lục Chi tuy ngốc thật, nhưng về vấn đề này ít ra cũng hiểu mang máng...Lâm Huy là đang đề cập đến chuyện hôn sự ấy sao? Anh biết từ lúc nào vậy?

"...Cậu...chuyện đó...ý của cậu là...?" Cô ấp úng, sợ mình lỡ lời lại thành 'chưa đánh mà khai'.

Lâm Huy nở nụ cười biết tuốt, âm thanh êm nhẹ: "Cậu còn định giấu bao lâu?"

"..." Lục Chi ngỡ ngàng...câu này...tại sao lại mang đến cho cô một cảm giác khó diễn tả đến thế? Nó cũng đâu phải là câu nói gì lãng mạn? Cứ cảm thấy như...chính mình là thứ gì đó của anh, được anh để ý, lời nói đó tựa như là lời trách móc, lại ân cần, dịu dàng sâu lắng...còn hơn cả lời tỏ tình của cô dành cho anh...thực sự có ma lực...

"...Tôi...định chờ đến lúc chúng ta đính hôn..." Chuyện đến nước này có thể tiếp tụ nói dối nữa sao? Cười trừ che đi bối rối thôi chứ còn gì nữa...Cũng phải nói, Lục Chi chính là có chút không đề phòng, Lâm Huy là ai nào? Thiên tài, thần đồng đấy, so với tiên tri hình như đâu có thua kém, nói dối anh đúng là việc làm hài hước nhất, lố bịch nhất từ trước đến nay của cô thì phải........Bỗng dưng biết xấu hổ.....

Nhìn bộ dạng lúng túng không biết dấu mặt vào đâu của Lục Chi, Lâm Huy bỗng thấy thế giới tươi đẹp, nở nụ cười thoải mái chưa từng có trong nhiều năm qua của mình, xoa đầu cô rất ư là thân thiết

"Vẫn biết cậu ngốc, nhưng ngốc thế này đúng là không còn gì để nói." Giọng nói dường như chất chứa sự che chở vô hình, rất quyến rũ, nhất là trong hoàn cảnh này, nó lại đem đến một cảm xúc khó diễn tả cho hai người...thực sự, chưa từng có....hai bàn tay vô thức quấn chặt hơn...trong tình cảnh đẹp đẽ ấy, có một người nhận ra...thì ra mình đã thực sự thích một người. Người nhận thức ấy, không phải anh...

Lục Chi vén tóc ra sau vẻ thục nữ dịu dàng trước mặt anh, định lên tiếng bông đùa để không khí càng thêm...sến súa, thì bỗng dưng bị Lâm Huy kéo chậm lại, rồi lấp sau một bức tường. Định tâm lại, cô mới biết rằng có chuyện gì đó xảy ra...

Ở gần đó là một trai một gái, nam tuấn tú tiêu sái, nữ mày ngài thướt tha, cả hai đều mặc đồng phục trường Thủy Trạc, và sửng sốt hơn là...cả hai đều học cùng lớp cô...

"Kia...là bạn lịch sự hôm nọ..." Lục Chi bỗng nhớ ra một khuôn mặt nam thanh tú mới chuyển đến trường cô được vài ngày...bất quá lại chẳng nhớ nổi tên của cậu ta...lúc giới thiệu có kêu là gì ấy nhỉ...tiếc thật, lúc đó bị khí chất của cậu ta hút hồn, căn bản là lời nói của cậu ta mờ nhạt đến nỗi Lục Chi cô không nhớ nổi...cho nên tên tuổi của đằng ấy thực sự là...không để ý một chút gì...

"Đó là Hứa Anh Tú, còn nhớ lời hứa của cậu không? Tôi có nhắc đến cậu ta, cậu cần phải đề phòng, cậu ta hiện tại rất nham hiểm."Ánh mắt Lâm Huy bỗng chốc trở nên băng giá, nhắc đến tên Hứa Anh Tú lại càng giá rét hơn...

Lục Chi nhìn kĩ khuôn mặt ở gần đó, đồng thời nhắc nhở bản thân phải nhớ kĩ ba chữ này...

Hai người tiếp tục rình mò, dường như có thứ gì đó thôi thúc cả hai phải xem cho bằng được màn kịch vô cùng đặc sắc này...

Hứa Anh Tú mang một vẻ mặt rất không can tâm nói chuyện với Lý An Mai.Hừ! Cậu đã gửi tin nhắn nói chia tay rõ ràng đến như thế rồi mà còn bắt cậu phải ra phía sau trường nói chuyện 'rõ ràng' cho bằng được, không hiểu não cô gái này có bị úng nước hay không nữa... Dù sao thì nhà cô ta đang công ty cung cấp vật liệu xây dựng có uy tín, nhất là đang kí hợp đồng với gia đình anh để hợp tác trong dự án thầu khu công nghiệp mới lần này, vì thế nên miễn cưỡng nể mặt cái công ty kia mà ra đây nói 'rõ ràng' với cô ta một lần....nếu không với tính cách của anh, nhất định sẽ cho cô ta xuất khẩu lao động từ lâu rồi!

"Anh nói đi, tại sao cha tay hả?" Lý An Mai sầu khổ mà cao giọng, mang theo bao nhiêu nỗi phẫn uất. Hứa Anh tú lại chỉ cảm thấy da mặt cô ta còn dày hơn cả da trâu, con gái con đứa, ai lại đi hỏi người đá mình cái câu mất mặt như thế...thật không có tiền đồ...

"Em gái à, anh là muốn tốt cho em,..."

"Em gái chó gì, anh nói thật đi không phải giả vờ, rốt cuộc là con hồ ly tinh nào quyến rũ anh, trong cái tỉnh này ai xinh hơn em chứ? Nói đi, nói đi đồ chết tiệt, con mẹ nó, bà mày yêu mày thế cơ mà..." Lý An Mai càng nói càng xúc động, cuối cùng không kiềm được đánh đấm tùm lum vào người Hứa Anh Tú, mặt nhem nhuốc vô cùng uất ức...

Lý An Mai đâu có nói sai, trừ bỏ Lục Chi là người không thể trong vạn người không thể, thì còn có Khánh Nhung hiền thục nết na, nhưng Khánh Nhung sau vụ Lục Chi tỏ tình với Lâm Huy ở nhà ăn thì đã không còn mặt mũi nào ở lại nữa, vì thế đương nhiên ngôi vị nữ hoàng tuổi teen chính là cô rồi, cô không tin với gia thế nhà mình thì trong cái tỉnh này ai có thể vượt trội hơn cô.

Hứa Anh Tú cơ hồ bị chọc tức, gạt mạnh Lý An Mai ra, làm cô ta ngã ngửa trên mặt đất, thảm hại vô cùng...

"Đừng đắc ý quá, cũng đừng tưởng trong thành phố này cô là người con gái xinh đẹp, nắm trong tay gia sản kếch xù nhất. Hừ! Hồ ly tinh? Đúng đấy, tôi thích người khác rồi, đem so ra thì cái móng chân của người ta cô cũng chưa bằng phân nửa.Có tò mò là ai không? " Hứa Anh Tú nói đến đây bỗng ngồi xuống gần sát Lý An Mai, nhếch mép ma mãnh:

"Nghe cho thủng nhé. Chính là con gái diệu của gia đình Vương Thị Tập đoàn Mỹ phẩm dược phẩm J.Ret đứng đầu Việt Nam. Vương - Lục - Chi!"

"Bùm!"

Não bộ Lục Chi bị chấn động nặng nề, đôi chân bị thương chưa khỏi không tự chủ được mà phi thường lao ra bên ngoài, nếu không có sự ngăn cản kịp thời của Lâm Huy, cô đã ức chế lao ra ngoài cầm gậy phang thẳng vào huyệt tử của hắn rồi tên chết tiệt dám tiết lộ thông tin của cô, cô nhất định sẽ không cho hắn sống yên!!!!!!

Lục Chi được Lâm Huy đem ôm vào lòng, hai tròng mắt đã hằn lên những tia máu cháy lửa, đôi tay nắm chặt lại đỏ lừ, gân xanh nổi lên đâu thua kém lũ đàn ông hăng máu, ngay lúc này, giọng nói trên đỉnh đầu cô vang lên, ấm áp khiến cho nỗi lo của cô vơi đi rất nhiều:

"Bình tĩnh đi, dù gì mọi người cũng sẽ biết chuyện này, cậu cố giữ nó cũng không thể giữ được cả đời. Yên tâm, cậu còn có tôi, nghe lời tôi tất cả sẽ qua rất nhanh."

Không biết tại sao, nhưng lúc này Lục Chi có niềm tin rất mãnh liệt đối với Lâm Huy, cô tin rằng, chỉ cần anh ở bên, tất cả đều hóa mây khói...nhắm mắt vào, thân thể mềm nhũn tựa và lồng ngực thơm ngát của ai kia...

Lý An Mai sau khi trải qua cú sốc nặng nề, liền run rẩy đứng dậy, thì phát hiện ra...Hứa Anh Tú đã đi từ lúc nào. Cô ta rùng mình nhớ lại cậu nói lúc nãy của Hứa Anh Tú...

Lục Chi...thật sự là như vậy sao?

Ngay sau đó, cô ta nhanh chóng rút điện thoại, vội vàng thông báo điều gì đó...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.