Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 67: Kết hôn rồi (3)




Lễ cưới được diễn ra vào một ngày đầu xuân, Tần gia vốn là một gia tộc lớn, đừng nói là về thân thế cho đến cơ ngơi hiện nay, cho nên lễ cưới đương nhiên là phải làm thật lớn, Tần Dụ lần đầu không nghe theo lời Ái Nhĩ, quyết định tự tay thiết kế đám cưới, biến ngày lễ thành hôn của hai người phải lớn nhất thành phố này.

Ái Nhĩ biết mình khuyên không được, chẳng còn cách nào khác ngoài việc mặc kệ anh. Ít ra lần này Tần Dụ còn hỏi ý kiến của cô, không như lần đi đăng ký kết hôn cách đây vài ngày, ngay cả việc đi đến cục dân chính để chụp hình làm thủ tục đăng ký Ái Nhĩ cũng làm trong mơ hồ. Vốn là đang ngủ trên giường, đùng một cái liền bị Tần Dụ bế lên xe, sao đó mù mờ đem sổ đỏ đưa cho anh, ngơ ngác chụp hình, đến tận lúc lấy giấy chứng nhận Ái Nhĩ cũng là mới vừa tỉnh ngủ xong.

Cô còn nhớ, lúc đó mình có bao nhiêu ngượng ngùng cùng tức giận, trên xe nhìn thấy mình trong mảnh chụp ngu ơi là ngu, không khỏi oán giận Tần Dụ vài câu.

Ảnh chụp này đi theo cô cả một đời đấy! Lúc trước cô còn có chút xíu tự tin về khuôn mặt của mình, nhưng mà nhìn đi, nhìn đi, mặt cô còn chưa tỉnh táo, tròn như đầu heo, nhìn đần ơi là đần.

“Tại anh đấy, vì sao hôm nay đăng ký mà anh không gọi em, xấu chết xấu chết đi được.”

Tần Dụ nhìn bộ dáng muốn đấm ngực giậm chân của cô, không khỏi buồn cười, anh im lặng không nói, mặc cô dùng dằn tới lui, cho đến khi về nhà, Tần Dụ liền kéo cô lên lầu.

Ái Nhĩ còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, cả người liền rơi vài lồng ngực của anh, bị anh hôn cho đến mờ mịt.

Tần Dụ dùng tay ôm lấy hai chân nhũn ra của Ái Nhĩ, bế cô lên giường, lúc này mới ngả ngớn trêu.

“Em oán giận đủ chưa đấy? Thế hôm qua là ai uống rượu, mèo nheo ôm anh, hết hôn anh lại sờ anh. Còn bảo anh ngày mai phải đi đăng ký kết hôn với em.”

“Anh còn chưa kịp trả lời, em liền ngồi sụp xuống sàn khóc lóc, nói là anh hết thương em rồi.”

“ Em…em..”

Tần Dụ cắn lấy một bên má của Ái Nhĩ, người áp lấy cô thật chặt, giọng nói có hơi khàn khàn.

“Em giỏi lắm, hôm qua ỷ bản thân say liền trêu chọc anh, trêu đã đời liền ngã lăn ra ngủ, hại anh khốn khổ cả một đêm. Có biết hôm qua em đã chơi đùa với anh như thế nào không? Cần anh nói cho em biết không, hửm?”

Ái Nhĩ bị Tần Dụ vuốt ve, mặt không tự chủ đỏ ửng cả lên.

Hình…hình như cô nhớ ra rồi. Hôm qua, ngoài việc mất mặt như anh kể, còn có…

Những hình ảnh kia chạy nhanh qua đầu Ái Nhĩ, cô giật mình bụm miệng, hoàn toàn không thể ngờ, lúc mình say rượu lại làm càng như thế, đè Tần Dụ, cắn cổ anh, còn có liếm…

“Em, chính là dùng cái tay này, còn có cái miệng này để…”

“ Đủ rồi, đủ rồi, anh đừng nói nữa…”

Ái Nhĩ bụm miệng Tần Dụ, xấu hổ không thể tả.

“Được, nhớ thì tốt, thế thì đến lúc em nên trả nợ cho anh rồi.”

Tần Dụ hôn lên môi Ái Nhĩ, kéo cánh tay của cô câu lên vai mình. Ái Nhĩ rúc trong lòng Tần Dụ, oán giận.

“Anh…anh như thế là ban ngài tuyên dâm.”

Chưa được bao lâu, những lời giận dỗi kia liền bị những cái hôn nồng nhiệt nuốt xuống.

“Ah, Dụ ca…nhẹ một chút.”

Ái Nhĩ lắc lắc đầu, vội muốn quên đi chuyện này.

Dù sao lúc nghĩ lại, cô liền cảm thấy hoảng hồn.

“Cô dâu của chúng ta hôm nay thật là xinh đẹp nha, ây, không đúng, phải nói là, trên đời này sao lại có một cô dâu xinh đẹp như thế này.”

Ái Nhĩ bừng tỉnh, cô quay đầu lại, lúc nhận ra người đứng dựa ở trước cửa là ai liền mỉm cười.

“Thy Yến, đừng chọc chị.”

“Nào có chọc chị đâu, em nói đều là sự thật cơ mà.”

Thy Yến nhanh chân lách vào phòng, cô ngồi xuống trước mặt Ái Nhĩ, tay ôm cằm nhìn cô hết trái sang phải, ra dáng thở dài.

“Haizza, anh rể lấy được chị đúng là quá hời rồi.”

Ái Nhĩ gõ trán Thy Yến một cái, nhìn bộ dáng nghịch ngợm của cô nhóc, không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Được rồi được rồi, đến việc chính thôi! Mọi người bảo em đến nói với chị là phía bên kia đã sắp đến giờ làm lễ rồi, chúng ta mau chóng xuất phát thôi.”

Ái Nhĩ gật đầu, Thy Yến nhìn cô đứng lên, rất cẩn thận nâng chân váy của cô lên, giúp cô di chuyển ra xe.

Cùng lúc đó, tại nơi làm lễ cưới, khách khứa được mời đã đến gần đủ chổ. Tần Dụ đứng ở phía cửa, mỉm cười chào đón từng người một.

“Chắc là cũng sắp đến giờ rồi. ”

Lưu Vũ quay sang nhìn Tần Dụ, thấy anh đang nhìn đồng hồ, nhịn không được bật cười.

“Ôi trời, hóa ra Tần đại ca cũng có lúc sốt ruột nhỉ?”

Tần Dụ phóng một ánh mắt “ Cậu là cẩu FA” thì biết cái gì, khiến Lưu Vũ lập tức ngậm miệng.

“Ây ây, chị dâu đến nơi rồi, đang di chuyển vào phía trong hội trường rồi.”

Lưu Vũ nhận được tin nhắn của nhóc Thy Yến, liền như chim báo hỷ báo cho tần Dụ biết. khuôn mặt hơi lạnh kia mới xuất hiện một chút hòa hoãn, anh nhanh chóng nghĩ đến việc muốn đi tìm vợ, liền bị Lưu Vũ ngăn cản.

“Tôi đi xem cô ấy một chút”

“Này này, đại ca của tôi ơi, anh chờ một lát là gặp được cô ấy rồi, đừng quên phong tục chỗ này, cô dâu chú rể không nên trước đám cưới gặp nhau, điền xấu đấy, anh hiểu không?”

Tần Dụ nghệch mặt ra một chút, vốn còn muốn cứng miệng nói rằng anh không tin mấy lời cổ hủ kia, nhưng mà nhớ đến lí do Ái Nhĩ sống lại, liền ngậm miệng.

……

Lễ cưới của Tần Dụ cùng Ái Nhĩ diễn ra tại một trang viên lớn nhất thành phố, do chính tay anh lên kế hoạch, từ thiết kế, cho đến việc lựa chọn mời ai, thức ăn thức uống trong buổi tiệc là gì, cũng đều do tần dụ lên lịch.

Trang viên trước hai ngày đã được sắp xếp hoàn hảo, trước một ngày toàn bộ trang viên chìm trong sắc đỏ cùng trắng của hoa hồng. Khắp cả lối đi dẫn vào trang viên đều được Tần Dụ dựng lên hai hàng hoa hồng nhung đỏ thẫm, kéo dài dẫn vào lễ đường. Ở ngay trung tâm của trang viên, Tần Dụ cho người dựng lên một đóa hoa hồng lớn, kết từ 999 đóa hồng nhung, từng giỏ hoa hồng trắng được đặt xen kẻ thảm hoa đỏ, nhìn từ trên xuống dưới tạo thành hai chữ, một bên trái là chữ Dụ, một bên phải là chữ Ái.

Tần Dụ biết Ái Nhĩ thích hạc giấy, cũng thích sao giấy, anh liền làm một con hạc trắng bằng thủy tinh, bên trong chứa đúng 1000 con hạc bằng giấy, đầy đủ màu sắc, ở phần đường dẫn vào, ngoài hoa hồng nhung, Tần Dụ còn đặt rất nhiều hũ thủy tinh đựng sao giấy, kéo dài cho đến bục lễ đường, vừa tròn 1000 hũ.

Tần Dụ nhìn vị cha xứ đang đến, liền biết giờ làm lễ đến rồi.

Tiếng chào mừng của Lưu Vũ vang lên, Tần Dụ được cậu ta dẫn lời, chậm rãi bước lên bục.

Khi tiếng nhạc quen thuộc của lễ đường vang vọng, Tần Dụ liền thấy Ái Nhĩ ở phía ngược sáng, được mẹ Triệu dắt tay vào lễ đường.

Trong một giây chạm mắt nhau, tần Dụ liền ngẩn ngơ.

Ái Nhĩ hôm nay quả thực quá xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy trắng, tay áo may nhún hơi phồng ra, phần eo được may khéo léo, vừa vặn ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, chân váy gấp gọn gàng, phủ bên ngoài là một lớp lụa mỏng. Cổ áo còn được nhấn bằng ren, xen kẻ là kim cương được tỉ mỉ gắn vào. Tóc Ái Nhĩ rất đẹp, một phần được tết lại quấn thành vòng, phần còn lại thả xuống hai bên vai, trên đầu cô còn được đội vương miệng. Khuôn mặt tinh xảo, mũi cao mắt to tròn, môi châu hơi cong lên, khóe mắt bên phải còn có một nốt lệ chí, vừa tinh khiết lại vô cùng câu nhân.

Tần Dụ không khỏi suy nghĩ, nếu ở vai Ái Nhĩ có cánh, thế thì cô thật sự trở thành thiên sứ rồi!

Ái Nhĩ nhìn Tần Dụ, khẽ nhoẻn miệng cười, anh liền bắt đầu đi về phía cô, nhìn mẹ Triệu khẽ gật đầu.

“Nửa đời sau này, phiền con chăm sóc cho nó.”

Tần Dụ thấy hai mắt mẹ Triệu đỏ hoe, vô cùng ngoan ngoãn đáp.

“Mẹ, xin mẹ hãy yên tâm.”

Mẹ Triệu đặt tay Ái Nhĩ vào tay Tần Dụ, anh liền nắm chặt lấy tay cô, sau đó bắt đầu thực hiện lời hứa của mình, bế cô tiến vào lễ đường.

Khi đi đến bục, Tần Dụ mới thả Ái Nhĩ xuống đất.

Vị cha xứ nhìn hai người, nâng cao tay, thực hiện chức trách vốn có của ông. Ông nhìn Tần Dụ.

“Tần Dụ, con có nguyện ý cưới Triệu Ái Nhĩ làm vợ, vô luận là sinh lão bệnh tử, vô luận là nghèo hèn hay giàu sang con cũng sẽ cùng cô Triệu Ái Nhĩ không bao giờ rời xa nhau chứ? "

"Con nguyện ý. "

Vị cha xứ ngước nhìn Ái Nhĩ, tiếp tục hỏi.

"Triệu Ái Nhĩ, con có nguyện ý gả cho Tần Dụ, vô luận là sinh lão bệnh tử, vô luận là nghèo hèn hay giàu sang con cũng sẽ cùng Tần Dụ không bao giờ rời xa nhau chứ? "

Ái Nhĩ hít một hơi thật sâu, mở miệng.

“Con đồng ý.”

Vị cha xứ gật đầu, cầu nguyện cho hai người, sau đó gọi hai người trao nhẫn cưới cho nhau.

Cả hai mỉm cười nhìn nhau, lúc Tần Dụ đeo nhẫn cho cô, liền cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay, vô cùng thành kính.

“Hôn đi, hôn đi!”

Mọi người vừa vỗ tay vừa hô hào, hệt như đây là truyền thống ăn cưới có từ lâu.

Tần Dụ cùng Ái Nhĩ bật cười, ngón áp út đều đeo nhẫn đang chặt vào nhau, Tần Dụ ôm lấy cô, hôn lên khóe môi xinh đẹp ấy trước ánh mắt của rất nhiều người.

Pháo hoa giấy được bắn lên, cả hai như chìm vào mưa giấy, nhìn nhau cười mãi.

Trong ánh mắt của anh có em, trong ánh mắt của em có anh, không một ai có thể tách họ ra được nữa.

Ái Nhĩ xoay người nhìn xuống khán đài, bàn tay cầm hoa cưới bật cười tinh nghịch, sau đó xoay một vòng, bất ngờ ném hoa xuống.

Khung cảnh bên trong lập tức hỗn loạn.

“Hoa cưới đó, mau bắt lấy”

“Ây, cô đạp chân tôi mất rồi.”

“Trời ạ, đừng rơi vào tôi, mọi người tránh ra đi, tôi còn chưa muốn lấy chồng!”

“Cứu, đừng đè nhau thế chứ, tóc của tôi hỏng mất.”

Chính là kết hôn rồi, quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.