Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 57




Nửa đêm, lúc 11h59 phút, 1 phút nữa là sinh nhật Thời Tây, mấy hôm trước Qủa Trí đặt sẵn bánh sinh nhật, hôm nay người ta giao đến phòng cậu. Ngồi nhìn chiếc bánh lại thấy mỉa mai làm sao, vốn muốn cùng Thời Tây mừng sinh nhật, bây giờ lại cô đơn không ai quan tâm. Kha Tuấn Kiệt ở quán Internet suốt đêm chơi game, trong phòng trọ chỉ còn lại mình Qủa Trí.

Qủa Trí nằm trên giường, di động đặt dưới gối reo vang inh ỏi, mấy ngày trước cậu cài chế độ nhắc nhở tự động, muốn là người đầu tiên nói câu chúc mừng sinh nhật Thời Tây. Hoàn cảnh bây giờ, tiếng chuông khác gì một lời châm biếm, làm Qủa Trí thấy thê lương hơn. Cậu tắt chuông báo, leo ra khỏi giường, một lúc sau mở hộp bánh sinh nhật, nhẹ nhàng cắm ngọn nến vào , đốt nến.

Trong phòng xuất hiện tia sáng ấm áp, tiếc thay tia sáng đó không làm ấm lòng người trong phòng, đành phải tự biên tự diễn màn kịch cô đơn, tưởng tượng ra Thời Tây đang ở trước mặt:’’ Thời Tây, sinh nhật vui vẻ, cậu mau ước đi .’’

‘’ Cậu thích ví tiền tớ tặng không ? Hay là cậu thích thứ khác ?’’

‘’ Thời Tây , cậu ước điều gì vậy ? Có thể nói tớ nghe được không ? À….. không cần nói, bởi vì nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.’’

Đối diện với Qủa Trí không một bóng người, ảo ảnh phát sinh mơ hồ trước mắt cậu , mang lại chút gì đó ấm áp. Để người khác thấy cậu như vậy, không chừng họ sẽ nghĩ cậu yêu quá hóa rồ, ngây dại vì tình.

‘’ Cậu thổi nến đi, cậu không thích ngọt thì đừng ăn kem, chỉ ăn bánh thôi.’’ Qủa Trí thổi tắt ngọn nến, tia ánh sáng yếu ớt trong phòng vụt tắt, cậu lấy nến ra, dùng muỗng xoắn miếng bánh sinh nhật chậm rãi ăn.

‘’ Bánh ngon lắm ! Thời Tây, sao cậu không ăn ?’’ Qủa Trí nuốt bánh vào trong, rõ ràng chỉ có mắt trái đau, sao mắt phải cũng rơi lệ, nước mắt lăn dài trên má , rơi vào trong bánh, hòa cùng hỗn hợp kem, tỏa ra chút vị mặn trong khoang miệng Qủa Trí. Cậu ăn không ngừng, nuốt từng miếng từng miếng như đang gặm nhấm nỗi cô đơn, buồn bã…

{ Bây giờ coi như không quen biết cũng chưa muộn ! } Thời Tây, lời này của cậu là có ý gì đây, cậu xem tớ như người xa lạ thật sao ?

Có những thứ thuộc về tình cảm đến rất tự nhiên. Cậu đến – tình đến thì tớ yêu thôi. Chưa bao giờ nghĩ tới chuyện rời xa cậu, bây giờ cậu lại muốn chúng ta như hai người xa lạ ….

Yêu một người chỉ cần trong khoảnh khắc, nhưng để từ bỏ một người mình đã yêu thì lại cần quên đi vô vàn khoảnh khắc.Ta không buồn vì những gì mình làm đều không được đáp trả. Mà buồn vì sau tất cả, người đó vẫn không hiểu được lòng ta.

Qủa Trí đưa tay cầm điện thoại di động lên, tìm đến tên Thời Tây, cậu lại thẫn thờ đặt điện thoại di động xuống: ‘’ Mình không thể gọi cho Thời Tây được , nói những điều gây tổn thương nhau, nghe những lời gây tổn thương nhau, bất luận như thế nào, cả hai sẽ phiền muộn .’’

Qủa Trí trở lại giường nằm, nhìn lại tên Thời Tây trên điện thoại một lần nữa, cậu đem điện thoại di động đặt dưới gối , ngón tay vô ý nhấn phím ‘’ gọi’’ lại không hay biết.

Tình yêu như vết chân hằn trên cát, bước nhẹ nhàng nhưng mãi mãi in sâu. Cũng lắm lúc niềm vui thì dễ quên còn nỗi buồn thì day dứt mãi. Qủa Trí túm tụm thân thể, nhắm đôi mắt lại, lông mi có chút ướt át, đầu nghiêng trên gối, tay nắm chặt chăn, khẽ nói: " Thời Tây ơi, Thời Tây, muốn tớ không quen biết cậu, tớ làm không được."

Cách một bức tường bên ngoài phòng trọ của Qủa Trí, Thời Tây đeo headphone tựa người vào lan can nhìn đêm đen trong sân trường, điện thoại di động rung lên - là Qủa Trí gọi - Thời Tây bắt máy , áp tai nghe. Âm thanh của Qủa Trí rất mơ hồ, không nghe rõ. Thời Tây ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh trăng soi vào khuôn mặt đẹp của cậu, một vẻ đẹp phiêu lãng , lay động lòng người ngay cả lúc ngắm nhìn trong màn đêm.

Đến gần bên cạnh phòng trọ của Qủa Trí, Thời Tây thấy rất khó chịu, đau lòng thì đúng hơn. Lạnh lùng trong lòng Thời Tây đã sớm bị người kia sưởi ấm mà tan ra, con tim thổn thức. Chỉ cần đến nơi nào có Qủa Trí, nỗi tịch liêu trong lòng Thời Tây sẽ không còn.

Thời điểm Qủa Trí dùng ánh mắt bi thương nói ra những lời ai oán:’’Nếu trước đây không quen biết cậu thì tốt biết mấy !’’ Thời Tây không hề phòng bị, liền trúng một tiễn xuyên tim, vô thanh vô thức cảm nhận nỗi đau từ tình yêu.

Vốn là một thứ tình cảm vô cùng giản đơn, nhưng tại sao chỉ cần ta yêu…là mọi thứ lại trở nên khó khăn hơn? Ta sẽ phải có những lựa chọn. Hoặc để người ấy ra đi, cất ký ức vào tận đáy con tim. Hoặc quyết tâm đi tìm người ấy, dẫn tới nơi tận cùng thế giới…

Thở một hơi thật dài, Thời Tây tắt điện thoại di động đang áp bên tai, cậu đi về phía cầu thang, từ từ mất hút trong bóng tối.

Buổi sáng, Qủa Trí vừa mới rời giường chưa được bao lâu, Hoa Cốc Vũ từ bên ngoài ló đầu vào:’’ Qủa Trí, cậu biết Thời Tây ghét nhất cái gì không ? Tớ sẽ đưa cho hắn.’’

‘’ Tớ không biết.’’ Nghe đến tên Thời Tây, Qủa Trí sửng sốt một giây, sau đó lại vùi đầu giặt quần áo.

‘’ Mắt cậu bị làm sao vậy ?’’

‘’ Chơi bóng rổ bị thương.’’ Qủa Trí cười cười, miễn cưỡng trả lời,

‘’ Thế hả ? Sinh nhật hắn cậu tặng quà gì ?’’

‘’ Ví tiền.’’ Qủa Trí xử sự như không có chuyện gì xảy ra, không muốn để Hoa Cốc Vũ biết cậu và Thời Tây đang đóng băng quan hệ. Bất quá, trong lòng cậu còn lưu luyến, muốn bảo lưu mối quan hệ bạn bè với Thời Tây, không muốn thừa nhận hiện thực.

‘’ Tặng ví tiền ah’, hôm qua trên bàn Thời Tây có rất nhiều quà tặng, trên bàn dưới mặt bàn đều chất đống, Thời Tây không hề ngó tới, hắn cho tớ hết, có một tên trong lớp Thời Tây đã cướp cái ví đó.’’

‘’ Thời Tây không thấy ?’’

‘’ Đúng rồi.’’

‘’ Thời Tây không biết là ai tặng ? ‘’ Qủa Trí truy hỏi.

‘’ Ái chà, sao cậu chậm tiêu thế ? Qùa nhiều như vậy biết của ai với ai.’’

Cho nên Thời Tây không phải là cố ý ? Làm rõ được chuyện này, Qủa trí cũng không loại bỏ được sự bất an trong lòng, vấn đề không phải là do kẻ thứ 3 xen vào, vấn đề là do Qủa Trí tự ti, cậu không biết rốt cuộc cậu đang nghi ngờ Thời Tây hay nghi ngờ bản thân mình.

Qủa Trí tự thấy bản thân mình yếu kém, không có chút ý nghĩa nào trong lòng Thời Tây, cậu muốn trở thành người hữu dụng bên cạnh Thời Tây, yêu thương, giúp đỡ Thời Tây lúc cần thiết. Nhưng trớ trêu là Qủa Trí không có gì cả: tiền bạc , năng lực, tất cả chỉ là con số 0. Có một câu hỏi cậu giữ mãi trong lòng, rằng từ trước đến giờ, cậu có được đặt ở một vị trí nào đó rất quan trọng trong tim Thời Tây chưa, và nếu có, thì sau ngần ấy thời gian và ngần ấy chuyện, cậu có còn ở đó không?

Chờ Quả Tri phục hồi tinh thần lại, Hoa Cốc Vũ đã không thấy đâu. Qủa Trí xả nước sạch cho quần áo, vắt khô rồi đem ra ban công phơi. Cậu nhìn vào trong kiếng, thấy gương mặt mình, mắt trái sưng to như trái chanh, muốn nhướng mắt nhìn cũng rất miễn cưỡng. Bất chợt cửa phòng bị đá ra, âm thanh dữ dội làm Qủa Trí giật bắn cả mình, Thời Tây đứng ở cửa, hai người nhìn nhau, hình ảnh lo lắng của Qủa Trí đối lập với vẻ lãnh đạm của Thời Tây. Qủa Trí thầm nghĩ:’’ Mối quan hệ của chúng ta yếu ớt đến mức độ nào? Tưởng là đã hiểu, cuối cùng cũng không thể nhìn rõ tâm tư …’’ . Qủa Trí làm ra vẻ bình thản bước tới , nhưng trong lòng lại táo bạo bất an, cậu đưa tay đóng cửa lại, Thời Tây gạt cánh tay Qủa Trí ra.

‘’ Cậu nóng cái gì !!!.’’ Qủa Trí nói. ( @Ghi chú : Ý Qủa Trí là Thời Tây vì sao phát hỏa với cậu , lại còn nói quên nhau đi, bây giờ còn đạp cửa phòng cậu mạnh như thế. Câu này tuy ngắn, nhưng nội dung nhiều lắm nha. I(-_-")I , nguyên văn : 脾气倒不小。)

Thời Tây tiến lên một bước, Quả Tri đẩy Thời Tây ra, Thời Tây vẫn như trước bước thêm mấy bước, Qủa Trí thụt lùi ra sau. liên tục đấy Thời Tây ra: ‘’ Cậu …!’’ , lời của Qủa Trí bị Thời Tây cắt ngang:’’Tớ không tới cãi nhau.’’

Thời Tây đem Quả Tri ấn tới trên băng ghế, tay lấy ra tuýp thuốc mỡ: "Nhắm mắt lại." Quả Tri thế nào cũng không chịu nhắm mắt lại, chỉ nhìn Thời Tây, thật sự không nhìn được tâm tư của Thời Tây, vẫn thái độ lãnh đạm như vậy trên gương mặt kia, cũng là vẻ mặt như vậy ném sách của tớ xuống đất, cũng là vẻ mặt đó phát hỏa với tớ, cũng là vẻ mặt đó bảo tớ quên cậu đi, hiện tại lại dùng vẻ mặt này thoa thuốc mỡ cho tớ.

‘’ Thời Tây, tớ thật sự không hiểu cậu.’’

Thời Tây chỉ thoa thuốc mỡ bên mắt trái Qủa Trí, không nói gì, họ rơi vào im lặng. Thoa thuốc xong, Thời Tây để thuốc lên bàn, xoay người đang muốn rời đi, Qủa Trí cúi đầu:’’ Không phải cậu nói xem như không quen biết sao ?’’.Thời Tây như trước vẫn không nói gì, Qủa Trí nắm lấy vạt áo Thời Tây:’’ Tớ đang nói chuyện với cậu, cậu nói gì đi, bất kể cậu nói gì, tớ đều muốn nghe.‘’ Qủa Trí thật ngốc, chỉ cần nói chuyện với Thời Tây thôi, dù phải nghe lời cay đắng, cậu cũng nguyện ý nghe hắn nói.

‘’ Không có gì để nói, thừa lúc tôi chưa thay đổi chủ ý, cậu mau thoát khỏi vực sâu đi.’’ Giọng nói Thời Tây hờ hững, Qủa Trí ngẩng đầu lên, đây gọi là sự quan tâm của cậu đối với tớ sao, buông tha cho tớ ? Chắc là cậu ấy đang đùa, đừng có tiếp tục kiểu đùa giỡn quái đản như vậy nữa a … Thời Tây rời đi, Qủa Trí không níu được Thời Tây lại, Thời Tây muốn đi thật rồi. Cái gì mà tự ti, bất an, tôn nghiêm, so với chuyện rời xa Thời Tây, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, không có gì quan trọng bằng Thời Tây.

Qủa Trí vội vã chạy tới, đưa tay nắm lấy cánh tay Thời Tây: ‘’ Vực sâu thì sao, chỉ cần có cậu trong vực sâu, tớ tự nguyện rơi xuống đó.’’

Thời Tây, tớ … tớ thà bị cậu tàn khốc ở bên cạnh tớ, còn hơn là cậu bình thản buông tớ ra, đừng rời xa tớ. Tớ không cần cuộc sống bình yên , vô vị.

Cậu sẽ thế nào, rời bỏ tớ hay là ở bên cạnh tớ ? Qủa Trí hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.