Ái Ngục

Chương 93: - Tự do




Trong một gian phòng nhỏ đơn sơ, hẳn là một phòng chứa đồ lặt vặt, không biết những người còn lại bị giam giữ ở đâu, gian phòng này chỉ có hai người, Phương Ảnh và Đinh Tiểu Tuyên.

Đinh Tiểu Tuyên vẫn mang vẻ mặt hoảng hốt, có lẽ là vì mê dược, có lẽ, là không muốn khiến bản thân tỉnh táo.

Phương Ảnh lắc đầu, thở dài: "Lời tình nhân của cô nói có tính không vậy? Có thể thả chúng ta đi không? Hay là, phải dựa vào chính mình?" Thấy Đinh Tiểu Tuyên không nói gì, Phương Ảnh tiếp tục nói: "Trước khi cô bắt đầu nằm vùng, không ai nói với cô rằngkhông nên động tình sao?"

Rốt cuộc Đinh Tiểu Tuyên cũng có động tĩnh, cố sức lê ghế dựa ra phía sau Phương Ảnh.

Phương Ảnh cũng lê tới chỗ của Đinh Tiểu Tuyên. Hai người tựa lưng vào nhau, nàng muốn tháo dây thừng trên tay Đinh Tiểu Tuyên trước, lại bị Đinh Tiểu Tuyên tránh né. Phương Ảnh ngẩn người, liền từ bỏ, tùy cô, con ngươi xoay chuyển, tiếp tục nói:

"Thần tượng, cô là anh hùng! Một anh hùng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang! Cho dù chúng ta phải chết ở đây, cô cũng đã cứu rất nhiều gia đính, chúng ta chết đi sẽ được lên thiên đường."

Đinh Tiểu Tuyên nâng ghế dựa lên, đẩy mạnh về phía Phương Ảnh: "Câm miệng!"

Phương Ảnh bị kẹp tay, khá là đau, nhịn một hồi, cũng không chịu buông tha mà tiếp tục nói: "Thị phi trắng đen rành mạch, không có gì phải do dự! Nàng ta là trùm ma túy, nàng ta là đại diện của tội ác! Cô là cảnh sát, chức trách của cô là tiêu diệt tội ác! Cô không nên có cảm giác áy náy. Một chút xíu cũng không được!"

Đinh Tiểu Tuyên cắn răng, lại một lần nữa nhắc ghế dựa tới, ra sức kêu to: "Tôi không phải là kẻ máu lạnh! Tôi cũng có cảm tình, tôi cũng sẽ yêu, tôi cũng sẽ đau! Thủ trưởng của tôi bảo tôi phải lợi dụng hảo cảm của nàng, tôi tuân lệnh! Thủ trưởng của tôi bảo tôi không được động tình, không được bởi thế mà đánh mất bản thân, tôi tuân lệnh! Nhưng tôi là con người, tôi có tình cảm, tôi cũng có thất tình lục dục mà! Tôi vì mình, lợi dụng nàng hết lần này đến lần khác, năm lần bảy lượt phản bội nàng! Tôi, mẹ nó không phải người mà!"

Phương Ảnh cắn răng, mắt cũng đỏ ửng, gầm nhẹ: "Cô là cảnh sát!"

Trong mắt Đinh Tiểu Tuyên hừng hực lửa giận: "Cảnh sát tài giỏi, chẳng lẽ buôn ma túy thì đáng chết?! Cảnh sát thì có thể dùng lý do đó mà dùng thủ đoạn xấu xa nhất, bẩn thỉu nhất không kiêng nể gì đùa bỡn nàng sao!"

Phương Ảnh á khẩu không trả lời được, cắn răng lẳng lặng nhìn Đinh Tiểu Tuyên.

Đinh Tiểu Tuyên buông ghế dựa xuống, suy sụp ngẩng đầu lên, như vô lực thì thào tiếp: "Tại sao nàng lại không giết tôi? Vì sao chỉ có hận tôi thôi cũng khiến nàng áy này? Tại sao chứ......" Đinh Tiểu Tuyên lắc đầu, cảm xúc bắt đầu kích động. "Tại sao biết rõ tôi là kẻ lừa gạt nàng vẫn cứ chấp nhất. Tại sao lại ngốc như thế? Lam Tử Ngưng ngươi chính là đồ ngu ngốc! Đần độn! Đầu đất! Xứng đáng bị ta chơi!"

Đúng lúc này, cửa phòng chứa đồ bỗng bị mở ra, người bước vào, lại là Minh Huy. Không nói hai lời, hắn nghẹn đỏ mặt trực tiếp tát Đinh Tiểu Tuyên một cái: "Tôi chưa bao giờ đánh đàn bà, là cô bức tôi."

Đinh Tiểu Tuyên bị đánh đến choáng váng, nỗi đau đớn trong lòng lại tuôn trào, lan tràn, đau không thể nhịn. Mắt cô long lanh nước nhưng lại nở nụ cười.

Phương Ảnh trừng Minh Huy vừa định mở miệng, Minh Huy đã chỉa súng vào đầu Phương Ảnh.

"Cô câm miệng cho tôi! Cô nói một câu, một tên cảnh sát sẽ chết ngay!" Nói xong, Minh Huy dùng dao nhỏ cắt dây thừng trói Đinh Tiểu Tuyên, lôi cô ra khỏi phòng, đi tới một căn phòng khác.

Trước khi vào, Minh Huy túm Đinh Tiểu Tuyên lại: "Cô không thể tiếp tục làm Kha Hựu sao?! Tôi nói cho cô biết, còn có cơ hội, một cơ hội cuối cùng! Hàng vẫn còn trong tay tôi."

Đinh Tiểu Tuyên sửng sốt giây lát, không nói gì.

Minh Huy nhìn Đinh Tiểu Tuyên thờ ơ, hừ lạnh cười một tiếng, xoay người bỏ đi.

Cửa phòng bị đóng kín, bên trong tối om, còn chưa đi vào, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ trong phòng bay tới.

Trong căn phòng rộng lớn đó, Lam Tử Ngưng đã thay lễ phục, lớp trang điểm tinh xảo lại không che dấu được vẻ tiều tụy trên mặt. Nàng vùi người trên sô pha, tay trái bưng ly rượu, ngửa đầu uống rượu, tay phải cầm bình rượu, vẫn đang không ngừng rót vào ly. Rượu tràn ra từ khóe môi nhiễu xuống chiếc cằm tinh tế của nàng, chảy vào trong ngực nàng.

Đinh Tiểu Tuyên lần mò mở đèn lên, ánh đèn màu vàng nhu hòa chiếu lên khuôn mặt nàng, men say khiến ánh mắt của nàng càng mê ly. Vẻ chật vật của nàng, giờ phút này không chút nào che giấu.

Ánh sáng chói mắt đâm thẳng vào mắt Lam Tử Ngưng, khiên nàng đau đầu muốn nứt thần kinh, nhíu mi cầm bình rượu ly rượu quăng qua một bên hết.

"Khốn kiếp! Ai cho ngươi bật đèn!"

Đinh Tiểu Tuyên tránh né bình rượu quăng tới, đi đến bên cạnh Lam Tử Ngưng, cúi người chậm rãi ngồi xổm xuống. Nàng thấy từ khi gặp lại đến nay, trên cổ tay của Lam Tử Ngưng vẫn quấn khăn, che dấu những vết thương kéo dài. Cơn đau lòng mãnh liệt kéo tới.

"Ta đến đây."

Là giọng của Đinh Tiểu Tuyên, Lam Tử Ngưng mở đôi mắt nhắm chặt, hai tròng mắt thâm thúy mê ly lại đầy vẻ trêu tức, khóe miệng ôm lấy nụ cười nhàn nhạt: "Mới rời đi một hồi, ta đã nhớ ngươi."

Đinh Tiểu Tuyên lẳng lặng nhìn dấu vết trên cổ tay của Lam Tử Ngưng, khàn giọng nói: "Đây là sự khác nhau giữa ngươi và ta. Ngươi vĩnh viễn luôn đặt ta ở vị trí thứ nhất. Mà ta lại không làm được."

Lam Tử Ngưng khẽ cười một tiếng, mềm nhũn gục xuống sô pha. Bởi vì mất thăng bằng, hai tay nàng chống đỡ chậm rãi trượt xuống, sau đó vươn hai tay từ từ cởi nút áo sơ mi của Đinh Tiểu Tuyên, làm những vết thương kia dần hiện ra. Tay xoa lên những vết sẹo sâu dữ tợn, chạm vào vết thương hơi lộ ra kia. Ngón tay thon dài của Lam Tử Ngưng hơi cuộn tròn lại, tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ta đã sai A Huy mua thuốc trị sẹo tốt nhất rồi, ngươi còn có thể đẹp lại. Ngươi...... còn có thể có gặp người giống ta yêu ngươi."

Thân thể Đinh Tiểu Tuyên cứng đờ, cố nén nước mắt cười khẽ, lui về phía sau tránh tay nàng.

Lam Tử Ngưng cố gắng mở to hai mắt, cười hì hì tựa đầu lên vai Đinh Tiểu Tuyên, dùng sức hít lấy hương thơm trên người cô: "Cho ta ôm thêm một cái đi."

Lọn tóc bên tai nàng khẽ cọ lên má Đinh Tiểu Tuyên. Đinh Tiểu Tuyên không có né tránh, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Hàng vẫn còn thì thế nào, cho dù được chòn lại, vãn sẽ làm tổn thương Lam Tử Ngưng mà thôi.

Lam Tử Ngưng chống hai vai Đinh Tiểu Tuyên, cúi đầu cười khẽ, ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lắc bạc trên cổ chân của Đinh Tiểu Tuyên, như là cực lực suy tư một hồi, sau đó mỉm cười cởi chiếc lắc xuống.

"A Huy sẽ đưa ngươi đến Singapore, dùng thân phận mới của ngươi. Đừng trở về...... Ý ta là, ngồi tù. Đó là chuyện làm ta hối hận nhất."

Đinh Tiểu Tuyên nhìn theo ánh mắt của nàng, nước mắt cũng dần rơi xuống, ngay cả hô hấp cũng trở nên thật khó khăn.

Lam Tử Ngưng nắm chặt chiếc lắc bạc trong lòng bàn tay, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Đinh Tiểu Tuyên, hít sâu một hơi, cố sức chống sô pha, hai chân lại mềm nhũn vô lực, thất tha thất thểu đứng lên, lặng im một lát, nghẹn ngào nói: "Đám cảnh sát kia, ta sẽ thả bọn họ đi."

Bóng dáng cao gầy của Lam Tử Ngưng dưới ngọn đèn nhu hòa tạo thành bức tranh thanh lãnh u nhiên, giọng nói nhẹ tựa lông hồng lại như có thể quất mạnh vào trái tim Đinh Tiểu Tuyên, khiến cô không còn sức để mở miệng. Cô biết, lúc này, mọi lời nói đều vô dụng.

Lam Tử Ngưng mỉm cười mà mắt rưng rưng, hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, lắc đầu, lảo đảo đi đến bên cửa sổ. Nàng đã không còn phân rõ phương hướng, giày cao gót trật qua một bên, chân của nàng cũng trật theo nhưng nàng vẫn ngẩng đầu, đưa lưng về phía Đinh Tiểu Tuyên, lau nước mắt trên mặt. "Ngươi tự do."

Đinh Tiểu Tuyên khóc, nhưng cũng cười, nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Ngươi cũng vậy."

"Đáp ứng ta, tự chăm sóc mình cho tốt." Giọng nói của Lam Tử Ngưng cực run rẩy. Nàng không ngừng khắc chế, lúc này đây, là thật không mong giữ Đinh Tiểu Tuyên lại.

"Ừ." Đương nhiên, Đinh Tiểu Tuyên ích kỷ lắm, sẽ không vì thất tình mà tìm chết tìm sống, sẽ không.

"Hãy quên đi những tổn thương mà ta gây ra." Ánh mắt thâm thúy Lam Tử Ngưng phức tạp, xuyên qua ảnh phản chiếu trên tấm kính, dùng ánh mắt khắc ghi từng chi tiết trên người Đinh Tiểu Tuyên, khắc sâu dáng vẻ của Đinh Tiểu Tuyên lúc này vào trong óc.

"Ừ." Đương nhiên, quên là liều thuốc tốt nhất.

"Chờ vết thương khỏi hẳn, hãy học ăn chút cá đi. Đã lớn như vậy rồi mà còn kén ăn, không tốt." Nhớ tới vẻ mặt Đinh Tiểu Tuyên khi ăn cá, khóe miệng Lam Tử Ngưng bất giác khẽ cong lên.

"Ừ."

Hít sâu một hơi, Lam Tử Ngưng đỡ tường thủy tinh miễn cưỡng đứng vững. Nàng không muốn hình ảnh cuối cùng lưu lại trong Đinh Tiểu Tuyên là dáng vẻ chật vật thê thảm, cực lực đạm mạc nói: "Đời này, ta cũng không muốn gặp lại ngươi nữa."

Một câu này, khiến Đinh Tiểu Tuyên cứng người, một chữ ừ cũng không thể thốt lên thành tiếng.

"Ngươi đi đi." Phải đi, vĩnh viễn cũng giữ không được. Lam Tử Ngưng xoay người cười nhạt nhìn về phía Đinh Tiểu Tuyên, cố ý, cười đến thật thản nhiên, muốn bày ra vẻ quyết tuyệt nhất cho cô xem.

Cuối cùng, Đinh Tiểu Tuyên nhìn Lam Tử Ngưng chăm chú một cái sau cùng, nghẹn ngào nuốt vào nỗi đau đang ngày càng lan tràn kia, quyết tâm xoay người.

Từng bước một, dẫm bước nặng như ngàn cân, rời đi.

-------

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng! Giải quyết xong oắt con Hoàng Cần là kết cục đại đoàn viên rồi!

Cần ta thề không? Ta thề! HE! Ai mà nghi ngờ nữa ta sẽ mặc kệ đó!!

-------

Editor có lời muốn nói: ^_^ Gần 3 tháng rồi nhỉ~ hì hì~ editor lười nhác đã quay lại rồi đây~

Mình sẽ cố gắng hoàn bộ này sớm nhất có thể~ Cảm ơn mọi người vẫn theo dõi~~ ^_^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.