Khi Trần Mạn chạy xuống lầu, dưới lầu đã trở thành một mớ hỗn loạn.
Tiếng còi báo động của cảnh sát, tiếng chuông của xe cứu thương vang lên không ngừng, đám đông vây xem bị băng cảnh báo chặn lại.
Mỗi người đều đưa đầu vào nhìn, muốn tận mắt thấy diện mạo của người bị hại.
Điều mà con người thích nhất là xem náo nhiệt, dù sao kim không đâm vào người họ, họ sẽ không biết đau.
Trần Mạn đứng đờ đẫn ở cửa, nhìn bác sĩ y tá chạy xuống, cấp tốc mang những người bị thương đi, trong đó có bốn người, trực tiếp phủ lên vải trắng.
Năm người, ít hơn một người.
Thư kí Dương liên tục đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng bắt kịp.
Cảnh sát ngăn không cho họ vào, thư kí Dương vội kéo tay áo Trần Mạn, "Tổng giám đốc, đừng đứng ở đây, chúng ta về đi, đứng ở đây cũng chỉ thêm phiền.
Được rồi, không phải cô nói cô phải về sao, cửa trước không đi được nữa, nếu không cô đi từ cửa sau...?"
Một câu còn chưa kết thúc, Trần Mạn lại chạy, bộ dạng của cô giống như là chợt nhớ chuyện gì.
Thư kí Dương ngồi lâu dài trong văn phòng, làm gì có thể lực để liên tục bắt kịp cô, chống nạnh đứng tại chỗ, sửng sốt cả buổi, cuối cùng thư kí Dương quyết định chỗ nào mát thì ở chỗ đó, chớ cùng nhau parkour* nữa.
*Parkour: Là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội.
Di chuyển từ A đến B theo cách hiệu quả nhất có thể.
Parkour được hiểu đơn giản là bộ môn chạy vượt địa hình.
...
Trần Mạn chạy đến bãi đậu xe ngầm, sau khi tìm được xe của mình, cô ngồi vào, ngay lập tức khởi động, sau đó đạp hết chân ga.
Khoảng cách giữa công ty và nhà rất gần, nhưng dù có gần, cũng không thể về nhà sau ba phút.
Trên đường đi không biết có bao nhiêu camera an ninh quay được Trần Mạn, mà lúc này, cô cũng không có tâm trạng đi quan tâm chuyện trừ điểm* và giấy phạt.
*Trừ điểm: Ở Trung mỗi bằng lái sẽ có 12 điểm trong một năm, nếu bị trừ hết 12 điểm trong một năm thì phải học và thi lại bằng lái.
Cô đứng cứng đờ trước cửa nhà mình, trong đầu tràn đầy hai kí ức hoàn toàn khác nhau, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Trong thời gian ngắn Trần Mạn không thể phân rõ, đến tột cùng kí ức nào mới là thật.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên được mở ra.
Khương Hi Sơ qua loa mặc một bộ quần áo, sau đó vội vã ra ngoài, kết quả vừa mở cửa, chân còn chưa bước ra, người nàng muốn đi tìm đã xuất hiện trước mặt.
Trông Khương Hi Sơ sững sờ, rất nhanh, nàng tỏ vẻ giận dữ không kiềm được: "Cậu đi đâu! Mình gọi điện thoại cho cậu cậu cũng không nghe, không phải mình đã nói với cậu sao, hôm nay cậu không được phép ra ngoài, càng không được phép đến công ty.
Cậu coi lời của mình như gió thoảng bên tai có đúng không, Trần Mạn, tại sao cậu luôn như vậy, cậu có thể nghe lời của mình không! Một lần, chỉ một lần!"
Trần Mạn kinh ngạc nhìn Khương Hi Sơ, như vậy trông cô rất ngơ ngác ngốc nghếch, Khương Hi Sơ vừa thấy bộ dạng này của cô thì giận không chỗ phát ti3t, "Mình mới nói gì với cậu cậu có nghe không? Giả bộ cũng vô dụng, cậu! ——"
Giọng nói thịnh nộ đột nhiên im bặt, khiến Khương Hi Sơ đột nhiên im lặng, là Trần Mạn chợt đến gần và chạm vào.
Trần Mạn giơ tay lên, bụng ngón tay nhẹ nhàng rơi trên mặt Khương Hi Sơ.
Động tác của cô quá cẩn thận, giống như thứ cô chạm vào không phải là một con người, mà là một con búp bê sứ chỉ cần hơi sơ ý sẽ vỡ nát.
Khương Hi Sơ cuối cùng cũng phát hiện Trần Mạn bất thường, giọng nói của nàng trầm đi mấy phần.
"Trần Mạn, cậu sao vậy?"
Giọng nói vang thuộc lại vang lên, người ở phía đối diện tràn đầy sức sống và ồn ào, và điều tốt đẹp lại khiến không nhịn được rơi lệ.
Tiến lên một bước, Trần Mạn ôm chặt lấy Khương Hi Sơ.
Trong khoảnh khắc khi cô nhắm mắt lại, nước mắt đua nhau tuôn ra, tiếng nức nở kìm nén vang lên bên tai.
Thân thể đang căng thẳng của Khương Hi Sơ cảm nhận được sự yếu đuối và bất lực của người kề sát, nàng dần dần thả lỏng thân thể, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Trần Mạn.
Trần Mạn khóc đến khàn giọng, vất vả lắm mới đợi được cô ngừng rơi lệ, Khương Hi Sơ đi vào bếp, bưng một ly nước ra, sau đó đưa tới tay Trần Mạn đang ngồi trên sô pha.
So với Trần Mạn khi phát hiện chuyện bất thường sẽ truy vấn không ngừng, Khương Hi Sơ cũng không tò mò nhiều như vậy, nàng có khuynh hướng để người khác chủ động nói với mình, mà không phải hỏi đến cùng.
"Mình...!đã mơ một giấc mơ."
Quả nhiên chẳng bao lâu, Trần Mạn bưng ly nước lên tiếng.
Khương Hi Sơ lẳng lặng nhìn cô, Trần Mạn cúi đầu, chậm rãi nói: "Mình mơ thấy cậu gặp chuyện, sau đó sáng hôm nay mình đến công ty họp, lại đặc biệt trùng hợp nghe nói dưới lầu đã xảy ra chuyện, giống như những gì mình mơ thấy trong giấc mơ của mình, cho nên mình hoảng loạn."
Nói ba xạo giải thích lý do tại sao lúc nãy cô thất thố như thế, lòng Khương Hi Sơ khẽ động.
"Một giấc mơ thôi, có cần kích động thế không?"
Nghe nói như thế, lòng Trần Mạn càng thêm chua xót, đầu của cô cũng cúi thấp hơn, "...!Thực sự là quá thật."
Thật đến mức chỉ hơi nhớ lại, cảm giác đau đớn thấu tim, đứt từng khúc ruột ngay lập tức phủ đầy con tim.
Thế giới trở nên u ám, âm thanh màu sắc trở nên mơ hồ.
Cho đến giờ Trần Mạn cũng không biết hóa ra mình yêu Khương Hi Sơ đến thế.
Cô tưởng rằng tình cảm của mình giống như những người khác, không lạnh không ấm, không nhẹ không nặng.
Nhưng đến khi Khương Hi Sơ rời khỏi, cô mới hiểu được, đó là vì Khương Hi Sơ vẫn luôn ở bên cạnh cô, cho nên cô không nhận ra rốt cuộc Khương Hi Sơ quan trọng với cô đến mức nào.
Tận mắt thấy người mình yêu biến thành một nắm đất, cảm giác này như móc sống trái tim ra, rất đau, đau đến mức run rẩy, đau đến mức không thể tiếp tục sống nữa.
Nhìn Trần Mạn chằm chằm, Khương Hi Sơ khẽ chớp mắt, ánh mắt rơi xuống gối ôm ở bên cạnh.
"Thật ra, mình cũng mơ một giấc mơ."
Trần Mạn ngẩng đầu.
"Mình mơ thấy...!mình gặp chuyện, nhưng thật ra mình chưa bao giờ rời khỏi, mình trông chừng bên cạnh người quan trọng nhất đối với mình, nhìn cô ấy ủ rũ không sức sống, đần độn ngây ngốc, nhìn cô ấy từng chút từng chút, bức chết mình trong đau khổ vô tận."
Đôi mắt của Trần Mạn trợn to mất tự chủ, máu khắp người cô đều muốn đông lại.
Lúc này Khương Hi Sơ đảo mắt, mỉm cười với Trần Mạn, "Cậu biết sau đó mình đã làm gì trong mơ không?"
Trần Mạn không trả lời, cô đã đánh mất khả năng trả lời, Khương Hi Sơ cũng không cần câu trả lời của cô, nàng lại cười cười, "Mình khẩn cầu với thần linh, dù là ai cũng được, xin thương hại mình, ban cho mình một chút ân huệ, để mình trở lại bên cô ấy, cho mình một cơ hội, để mình đi cứu cô ấy."
Khương Hi Sơ chống cằm, giọng điệu của nàng bình thản và hờ hững, còn mang theo một chút vui vẻ, "Sau đó, thần linh đã đáp ứng mình."
Im lặng đối diện nhau, trong căn phòng yên tĩnh không vang lên một âm thanh nào.
Đôi mắt Trần Mạn đỏ hoe, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.
Khương Hi Sơ im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi nghiêng qua, nàng vươn tay đặt dưới cằm Trần Mạn, nhận lấy những giọt nước mắt nhỏ xuống.
Nàng bất đắc dĩ nói: "Sao thích khóc thế, lần này biến thành người nước thật rồi..."
Bị kéo qua bất ngờ không kịp đề phòng, rơi vào vòng tay Trần Mạn.
Khương Hi Sơ ngây ra một lúc, tư thế này khá khó chịu, nàng muốn ngồi dậy, lại nghe được giọng nói tràn ngập đau đớn của Trần Mạn: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
Cô không biết, cô thực sự không biết, nếu như cô biết, cô sẽ không bao giờ làm điều đó trước mắt Khương Hi Sơ.
Để lại ám ảnh to lớn cho Trần Mạn là chuyện Khương Hi Sơ qua đời, mà để lại to lớn ám ảnh cho Khương Hi Sơ, là chuyện Trần Mạn coi thường tính mạng của mình.
Trần Mạn quả thực cần phải xin lỗi nàng.
Khương Hi Sơ hít thở một hơi thật dài, sau đó cúi mắt, không trả lời.
Đối với chuyện này, nàng sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho Trần Mạn.
Nhưng tương ứng, nàng cũng sẽ vĩnh viễn không rời khỏi Trần Mạn, nàng đã không thể chịu được lần giày vò thứ hai.
Sau mấy giây im lặng, nàng ôm trở lại, dùng cơ thể dán lấy nhau để nói với Trần Mạn cảm xúc và suy nghĩ của mình.
....
Rốt cuộc họ đã trải qua một chuyện không thể tưởng tượng nổi đến mức nào, ai cũng không nói rõ được.
Trang Chu mộng hồ điệp, hồ điệp mộng Trang Chu*, tột cùng kí ức nào là thật, thực sự quá khó phân biệt, nhưng ít ra, khoảnh khắc chung đụng bình yên bây giờ, là nắm chặt trong tay, vô cùng chân thật.
*Trang Chu mộng hồ điệp, hồ điệp mộng Trang Chu: Có lần Trang Chu (Trang Tử) nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu.
Không biết mình có phải là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.
Nằm trên giường, Khương Hi Sơ tựa vào vai Trần Mạn, nàng nhặt một lọn tóc của Trần Mạn, đang chơi vòng quanh ngón tay của mình.
Đột nhiên, nàng nhớ đến một việc, chợt ngẩng đầu, "Cậu vẫn chưa nói cho mình biết, cậu muốn mua mảnh đất đó làm gì."
Trần Mạn ngẩn ngơ, quay sang cười rộ lên, "Chuyện này à."
Không hề thừa nước đục thả câu, cô trả lời: "Cậu không nhớ, thật ra đó là chỗ cậu sống lúc nhỏ, khi đó, gia đình của cậu vẫn còn hoàn chỉnh.
Mình nghĩ, đó là thơ ấu của cậu, cũng là nhà của cậu theo đúng nghĩa, nên dự định mua về, sau đó xây dựng lại, tặng cho cậu."
Ai biết Khương Hi Sơ chống đối với việc cô mua mảnh đất đó như vậy, làm chuyện này từ mới bắt đầu đã tràn ngập khó khăn.
Thực sự Khương Hi Sơ đã không còn nhớ, nghe vậy, nàng im lặng một lúc lâu, sau đó mới nằm xuống lại, miệng lẩm bẩm, "Tiêu số tiền đó làm gì...!Không phải tất cả đều lãng phí sao."
Môi Trần Mạn vẫn nhếch lên, thư kí Khương của cô rốt cuộc là thật lòng hay giả dối, cô nghe sơ qua là có thể nghe ra.
Bây giờ rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng đã vui không chịu được, nhưng vẻ mặt vẫn còn muốn rụt rè.
Trần Mạn cảm thấy mình chưa bao giờ được hạnh phúc như vậy.
Cô muốn nói thêm vài lời yêu thương, để thư kí Khương cũng hạnh phúc như mình, nhưng đã thấy Khương Hi Sơ chợt ngẩng đầu lên.
"Đúng rồi, ban nãy mình vào bếp rót nước, phát hiện trong tủ chén có một hộp thuốc ngủ.
Mình nói mấy hôm nay sao mình ngủ ngon vậy, có phải cậu cho mình uống thuốc ngủ không?!"
Trần Mạn: "..."
Bây giờ nhận lỗi còn kịp không?
- -- Hoàn ---
Sun: Xong rồi nhé, tác giả viết từ hồi 24-12-2018 mà đến 16-5-2019 mới xong =)) Hên là mình cũng post kịp lúc, quá hên =))
Cám ơn anh Tư nơi phương xa nhiều:))
Hết rồi, tạm biệt mọi người nhé, cám ơn đã ủng hộ mình:)) Không gặp lại nữa đâu:))
Chào thân ái và quyết thắng:))
16:47 17-5-2019.