Ký túc xá của trường trung học trực thuộc có diện tích rộng rãi, giường của Sử Vũ và Khâu Văn Bân đặt cùng một bên, giường của Thịnh Vọng và Giang Thiêm cộng thêm một hàng tủ ở bên kia, chỗ giữa kê một cái bàn dài đủ cho 6 người dùng rất giống bê từ thư viện tới.
Thịnh Minh Dương và Giang Âu vừa đi, Sử Vũ lập tức lăn từ giường trên xuống, nằm nhoài ra bàn hỏi: “Hai cậu là người thân à?”
Thịnh Vọng gật đầu: “Ò.”
“Anh em thật à?” Sử Vũ tò mò vô cùng.
“Thật cậu muốn hỏi là thật gì?” Thịnh Vọng nói.
“Anh em ruột?”
“Không phải.” Thịnh Vọng lắc đầu.
“Tôi bảo mà, bề ngoài hai cậu đâu giống nhau. Thế là anh em họ?”
“Không phải.” Thịnh Vọng đưa mắt nhìn Giang Thiêm, thấy hắn không thèm để ý bèn nói: “2 bọn tôi đều là gia đình đơn thân, đã hiểu chưa?”
Nếu đã ở cùng một ký túc xá thì sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi. Chưa kể Thịnh Minh Dương với Giang Âu còn lượn quanh trường, không có gì phải giấu nữa.
Nghe Thịnh Vọng giải thích như thế, Sử Vũ hiểu ngay.
Hắn khá biết cách ăn nói, đến đây bèn ngừng chủ đề này lại, bảo rằng: “Hôm nay thấy tờ danh sách dán trên cửa tôi đã cảm thấy số mình đỏ vãi ra, tôi là Sử Vũ lớp B, tiết thể dục tuần trước 2 lớp mình chơi bóng rổ với nhau đấy, còn nhớ không?”
“Nhớ chứ, tôi biết cậu.”
Tuy Thịnh Vọng hay quên mặt, nhưng khá ấn tượng với anh bạn cùng phòng kí túc đây, vì hắn là người đen nhất trên sân bóng rổ, với lối chơi chó điên, dẫn bóng đánh bay mọi chướng ngại vật. Lúc ấy Thịnh Vọng mới hỏi Cao Thiên Dương cái thằng cha này là ai, rồi nhớ kỹ tên hắn.
“Cậu biết tôi á?” Sử Vũ kinh ngạc ra mặt: “Ở lớp B tôi rất khiêm tốn mà.”
“Ở lớp cậu khiêm tốn hay không tôi không biết, nhưng ở trên sân bóng thì bùng cháy phết đấy, tôi chơi nửa trận, tổng cộng bị cậu giẫm lên chân 6 lần.” Thịnh Vọng giơ chân phải lên vỗ vỗ: “Toàn giẫm chân này thôi, không muốn nhớ cũng khó, sao cậu không đổi chân khác đi?”
Sử Vũ: “…”
Giang Thiêm biết Thịnh Vọng quên mặt nhanh đến mức nào, nên nghe cậu nói vẫn nhớ Sử Vũ thì khá bất ngờ, giờ nghe thấy lí do bèn quay mặt đi.
Thịnh Vọng quay ngoắt sang nhìn hắn: “Cậu còn cười?”
Sử Vũ nhìn theo, chẳng biết mắt mũi Thịnh Vọng thế nào mà chỉ nhìn cái gáy cũng phát hiện ra Giang Thiêm cười?
“Hôm sau tôi đi giày bị chật luôn. Nhìn qua thì không sao, nhưng cảm giác như móng lợn ấy.” Thịnh Vọng nói tiếp.
Lần này đến cả Sử Vũ cũng có thể nhìn sườn mặt để nhận ra Giang Thiêm đang cười, bởi vì hầu kết nhúc nhích.
“Chời mọe? Cậu biết cười á?” Sử Vũ kinh ngạc một cách thật lòng thật dạ.
Giang Thiêm nghe thế thì nhíu mày quay sang, vẻ mặt như kiểu “Cậu đang ẳng cái gì đấy”.
Sử Vũ xấu hổ im bặt, Thịnh Vọng cười ị.
Cậu luôn luôn cảm thấy trêu cho Giang Thiêm lật mặt vui cực luôn, nhưng hình như những người khác không nghĩ thế.
Thừa dịp cậu cười, Sử Vũ mau mắn chắp tay nhận tội: “Xin lỗi nhé, giẫm chân cậu 6 lần. Lần sau chơi tôi sẽ chú ý hơn.”
Thịnh Vọng bảo: “Không sao đâu, người cùng phòng cả. Xuống sân bóng tôi giẫm trả cậu là được.”
Sử Vũ bật cười hê hê.
Bầu không khí trong phòng thoáng cái thân thiết hơn hẳn, bấy giờ Khâu Văn Bân mới tìm được cơ hội chen vào: “À thì, tớ là Khâu Văn Bân, lớp 11.”
So với Sử Vũ thì cậu chàng hiền lành e thẹn hơn nhiều. Vừa nãy nghe các bạn cùng phòng nói chuyện, cậu chỉ cười theo thôi chứ không định mở miệng.
Cậu lúng ta lúng túng nói: “Mấy cậu toàn là đại thần cả, chắc không biết tớ đâu.”
Ai ngờ Giang Thiêm bỗng mở miệng nói: “Từng gặp rồi.”
Lần này đến lượt Thịnh Vọng sửng sốt.
Thực ra Giang Thiêm biết rất nhiều người, hắn trái ngược hoàn toàn với Thịnh Vọng, ngay cả người qua đường chỉ cần liếc mắt một cái thôi lần sau gặp lại vẫn nhận ra được, chẳng qua hắn không nói mà thôi.
Với hắn mà nói, không thân đến một mức độ nhất định thì có quen hay không chẳng khác gì nhau.
Tình huống chủ động mở miệng nói “Từng gặp rồi” như bây giờ quả thực ít thôi rồi, Thịnh Vọng nhìn Giang Thiêm đầy ngạc nhiên.
“Cậu ấy thi cùng phòng với Đinh Tu.” Giang Thiêm khẽ cúi đầu giải thích một câu,
Nghe thấy thế, mặt Khâu Văn Bân đỏ bừng. Cậu toan bồi thêm một câu “Thành tích của tớ kém lắm”, chợt nghe thấy Thịnh Vọng hỏi ngỡ ngàng: “Đinh Tu? Ai dợ?”
Giang Thiêm: “…..”
Hắn lặng thinh chốc lát, rồi hỏi Thịnh Vọng: “Xin hỏi cậu còn nhớ Địch Đào là ai không?”
Trong câu nói tràn ngập châm biếm, Thịnh Vọng cười ruồi, cuối cùng đã nhớ ra chuyện đợt trước bị hãm hại mất bài nghe tiếng Anh.
“À đúng đúng đúng tôi nhớ ra rồi, Đinh Tu là cái tên lừa tôi đi tìm chị Tinh.”
Giang Thiêm gõ gõ huyệt thái dương nói: “Không nhớ nổi nữa thì tôi đề nghị cậu đi bệnh viện khám xem sao.”
“Phắn.” Thịnh Vọng nói,
Rồi cậu thấy khó hiểu: “Cậu biết Đinh Tu thì bình thường, nhưng thi cùng phòng với nó mà cậu cũng biết á?”
Giang Thiêm nhìn cậu với vẻ mặt tê liệt rất đỗi vi diệu, nửa muốn nói nửa không muốn nói.
Thịnh Vọng “À à”, bày tỏ mình đã nhớ ra: “Cậu tìm chủ nhiệm Từ điều tra camera.”
Vừa dứt lời, cậu phát hiện vẻ mặt Giang Thiêm còn vi diệu hơn, thế là bèn dỗ dành: “À không không không, không phải cậu tìm, mà là chủ nhiệm Từ chủ động tới tìm cậu, nài nỉ xin cậu xem camera.”
Giang Thiêm: “….”
“Cậu câm mồm đi.” Hắn mấp máy môi, nhả ra một câu.
Thịnh Vọng khoác vai hắn cười nghiêng ngả suốt: “Rồi rồi tôi sai tôi sai, việc đã qua không nhắc tới nữa. Cậu thấy cậu ấy trong camera à?” Cậu chỉ chỉ Khâu Văn Bân.
“Ờ, chủ nhiệm Từ có tìm cậu không?” Giang Thiêm hỏi.
“Hả?” Khâu Văn Bân sửng sốt một lát mới phản ứng được Giang Thiêm đang nói với mình: “Có có có, chủ nhiệm Từ có đến tìm tớ, thực ra không chỉ tớ mà còn 2 đứa khác nữa, hỏi bọn tớ Đinh Tu ra vào phòng thi lúc mấy giờ. Để xác nhận lại ấy mà.”
Tuy Từ miệng rộng chỉ thông báo qua loa về chuyện xử phạt Địch Đào, Đinh Tu và Tề Gia Hào sau một buổi chào cờ nào đó chứ không nói cụ thể, nhưng trong khối có rất nhiều người bị gọi đến hỏi han giống như Khâu Văn Bân.
Lời đồn chắp chắp vá vá là đã dựng lên được một nửa câu chuyện rồi.
Thịnh Vọng gật đầu nói với Khâu Văn Bân: “Cảm ơn nhé.”
Khâu Văn Bân giật mình: “Cảm ơn gì cơ?”
“Miệng rộng tìm các cậu hỏi han đấy thây, nếu các cậu không xác nhận thì chuyện này chẳng đi đến đâu cả, tôi bị bẫy oan rồi.” Thịnh Vọng cười bảo: “Phải cảm ơn chứ sao.”
Nói thế thì hơi quá, dù gì chuyện này được sáng tỏ chủ yếu nhờ Giang Thiêm. Camera đã đủ để chốt hạ mọi chuyện rồi, đám Khâu Văn Bân nhiều lắm chỉ ké tí thôi, không hỏi cậu thì hỏi người khác cũng được.
Nhưng Thịnh Vọng nói thế, làm Khâu Văn Bân không khỏi có cảm giác mình đã làm chuyện tốt.
Da cậu trắng lại hơi mập, điệu bộ nhút nhút thoạt nhìn chân chất quá đỗi: “Thôi đừng thôi đừng, người một phòng mà.”
Có lẽ vì câu cảm ơn ấy mà cậu thu dọn hành lý của mình xong bèn sang giúp Thịnh Vọng và Giang Thiêm, bận bịu tới mức vã mồ hôi, rồi ra ngoài tìm quản lý xin thêm 2 tờ hướng dẫn ở nội trú về.
“Cái này mỗi phòng một tờ, dán lên cửa.” Khâu Văn Bân nói: “Bọn mình dọn vào muộn, hình như tờ hướng dẫn mất đâu rồi ấy.”
Thịnh Vọng nhận lấy.
Trên hướng dẫn viết số điện thoại của nơi sửa chữa, quản lý, trung tâm phục vụ, còn vẽ cả bản đồ, chỉ rõ phòng nước nóng và phòng giặt giũ.
Cậu vừa thấy phòng giặt quần áo bèn nói ngay với Khâu Văn Bân: “Cậu đúng là Bồ Tát sống.”
“Sao thế?” Khâu Văn Bân được khen mà ngỡ ngàng.
Thịnh Vọng xốc cặp sách vẫn để trong góc nhà nãy giờ, giơ ra cho cậu xem bùn dưới đáy cặp: “Đang tìm phòng giặt đồ đây.”
Dịch vụ ở kí túc xá trường trung học trực thuộc ổn phết, phòng giặt đồ không chỉ có một hàng máy giặt quét mã được, mà còn có bác gái giặt hộ nữa. Một vài đồ không tiện giặt bằng máy, mà giặt tay thì phiền, có thể đăng kí ở chỗ các bác ấy.
Thịnh Vọng xách cặp tới đấy.
Trong kí túc xá chỉ còn mỗi Giang Thiêm. Sử Vũ và Khâu Văn Bân đi lấy nước nóng rồi, hắn đang xếp chồng sách vở cuối cùng vào tủ. Vừa lúc hắn sắp xếp đồ đạc xong, ngẩng đầu thì thấy Thịnh Vọng đã quay về từ phòng giặt giũ.
Cậu vịn một cánh tủ quần áo nhìn dáo dác vào trong.
“Làm gì đấy?” Giang Thiêm đứng thẳng dậy.
“Làm gì đâu, nhìn chơi chơi thôi.” Thịnh Vọng nhìn hắn, hình như tâm trạng khá hơn.
Giang Thiêm chẳng hiểu gì, bước tới gần.
Hắn không đóng tủ quần áo, bên trong treo một hàng quần áo gọn gàng, dưới đáy là vali hành lý chưa khóa của hắn.
Bấy lâu nay, vali hành lý của hắn luôn luôn đầy ắp, đồ đạc chia thành từng chồng xếp bên trong, sẵn sàng xách lên và sẵn sàng bước đi. Tiện lợi bớt việc, gần như đã thành một thói quen bất di bất dịch.
Thế nên bản thân hắn đã quên mất thói quen ấy bắt nguồn từ đâu.
Cho đến bây giờ, nhìn cái vali rỗng tuếch phơi ngay trước mặt, trong hắn bỗng ùa ra cảm giác bỡ ngỡ, bấy giờ mới chợt ngớ người: đã rất lâu rồi hắn không có một nơi dừng chân đúng nghĩa.
Bản thân hắn không chú ý đến điều ấy, nhưng có người đã giúp hắn để tâm rồi.
“Không đóng vali vào à?” Thịnh Vọng lẩm bẩm.
Hắn tạm dừng một lát, rồi khom lưng khép vali rỗng tuếch lại, kéo khóa và đẩy sâu vào góc tủ. Rồi ngước mắt lên và bắt gặp Thịnh Vọng tựa bên cửa tủ, đôi mắt khóe môi đong đầy nét cười.
Mắt cậu rất dài nhưng không nhỏ hẹp, ánh đèn phả xuống lông mi, vẽ ra bóng mờ dài dài cong cong, vừa trong trẻo vừa lấp lánh.
Giang Thiêm thoáng chốc ngẩn ngơ.
Cô dạy Văn Chiêu Tài từng đọc bài làm của một bạn học trong tiết dạy viết văn nào đó, cô nói thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi luôn luôn sáng ngời. Lúc đó hắn đang làm một đề Toán, trong lúc tính chỉ nghe được một câu thế thôi.
Một câu chẳng đầu chẳng đuôi, hắn hững hờ không để ý. Nhưng vào một ngày thật lâu sau đó bỗng dưng nhớ lại.
*
Ký túc xá trở nên im ắng trong giây lát, Thịnh Vọng thấy đôi môi mong mỏng của Giang Thiêm mấp máy, dường như định nói gì đó. Nhưng ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng người, rất dễ nhận ra giọng nói ồm ồm của Sử Vũ vào thời kỳ vỡ giọng.
“Ê, tránh đường tránh đường, nước nóng đây.” Hắn và Khâu Văn Bân xách ấm nước quay về, Thịnh Vọng nghiêng người cho họ vào cửa. Lúc quay đầu lại thì Giang Thiêm đã lôi một dây cáp sạc ra khỏi tủ quần áo, bước tới bên bàn cắm sạc điện thoại.
Xin nghỉ tự học tối rồi nên không phải lên lớp nữa.
Thịnh Vọng quệt quệt chóp mũi, lôi vài quyển sách trong tủ ra, bước tới kéo ghế ngồi xuống.
Khâu Văn Bân đã đặt một chồng sách ở đối diện, Thịnh Vọng nhìn thoáng qua thấy có bảy tám quyển bài tập và một đống đề chẳng biết của môn nào, bên cạnh chồng sách là một ngọn đèn led để bàn sạc pin. Cậu tự rót cho mình một chén trà, nở nụ cười rụt rè với Thịnh Vọng và Giang Thiêm rồi mới ngồi xuống.
“Cậu đọc sách cơ á?” Sử Vũ kinh ngạc ra mặt nhìn Giang Thiêm.
Giang Thiêm tháo một bên tai nghe xuống, còn kinh ngạc hơn mà nhìn hắn, đầu lông mày nhíu lại hỏi: “Tôi không đọc sách thì đọc cái gì?”
“Không không không, ý tôi không phải thế.” Sử Vũ nói: “Ngày xưa nghe đồn mấy đứa lớp A các cậu biến…. À không, thần thánh trâu bò kinh lên được ý, lên lớp không cần nghe giảng vẫn được điểm tối đa.”
Giang Thiêm vốn chẳng muốn đáp lời, nghe thế thì càng thấy nhạt nhẽo hơn, cuối cùng chỉ nhả ra một câu: “Thế thì biến thái quá.”
Dứt lời hắn đeo tai lên, xoay bút cúi đầu đọc đề.
Thịnh Vọng ngồi cạnh cười một lúc rồi bảo Sử Vũ: “Nếu cậu nói đến cái kiểu tiết Văn làm Toán, tiết Toán làm Lý thì lớp bọn tôi nhiều lắm.”
Sử Vũ nói: “Lớp A chăm chỉ hơn tôi nghĩ nhiều ghê. Thực ra lớp tôi có nhiều đứa không nghe giảng lắm, cả tôi cũng thế, thời gian học hành dài lê thê, ngứa tay bèn lén lút làm ván game trong ngăn bàn, thành tích thì nhàng nhàng thôi.”
Hắn nói nhàng nhàng quả thực hơi khiêm tốn, dù gì lớp B là lớp đỉnh nhất trừ lớp A cơ mà.
Ban đầu, trường trung học trực thuộc có một đợt tuyển sinh từ cấp 2 lên cấp 3 trước thời hạn, về sau biến tướng thành cuộc thi tuyển thẳng, học sinh được tuyển thẳng không cần tham gia kì thi vào 10 nữa, bắt đầu cuộc sống cấp 3 trước một học kỳ.
Mà những học sinh ấy tạo thành 2 lớp AB, lớp A 45 tên đầu, lớp B 45 tên cuối.
[1] Cuộc thi tuyển thẳng: Mỗi trường cấp 3 sẽ có một số chỉ tiêu nhất định, dựa vào tính tổng điểm giữa kỳ và cuối kỳ 3 năm lớp 7,8,9 để chọn ra những học sinh đứng đầu. Những học sinh này sẽ tham gia một bài thi có độ khó hơn kì thi bình thường, sau đó dựa theo nguyện vọng, xếp hạng để vào lớp sớm hơn. Nói là “tuyển thẳng” nhưng không giống ở Việt Nam mình, mà mang ý nghĩa “cử đi học”.
“Uầy.” Thịnh Vọng gật gù, dựng thẳng ngón cái nói đùa với hắn: “Trâu bò.”
Trước mặt 3 người đọc sách, Sử Vũ có vẻ khá lạc loài, hắn chán ngán đi loanh quanh vài vòng, rồi cầm thẻ học sinh bước vào nhà tắm nói: “Tôi đi tắm trước đây, tí nữa đỡ phải chen nhau.”
Ký túc xá ở trường trung học trực thuộc được trang bị vòi hoa sen, cắm thẻ học sinh vào khe nhét thẻ là có nước nóng ngay, tự động trừ tiền luôn.
Bình thường Sử Vũ đi tắm mà như đánh trận, hôm nay tự dưng thong dong bình tĩnh hẳn ra, dù gì mấy người kia chưa vội tắm ngay. Những lời Giang Thiêm và Thịnh Vọng nói khi nãy bỗng khiến hắn vững lòng, hắn cứ tưởng mấy đứa đứng đầu lớp A toàn là quái vật, học qua qua quýt quýt thôi đã đủ để những người khác đuổi mãi không kịp, nhưng giờ thì có vẻ…. Cũng như nhau thôi.
Thành tích của hắn luôn duy trì ở mức khá, xếp hạng toàn khối thường dao động từ 60 đến 70, so với mấy đứa lên voi xuống chó ở lớp A thì hắn ổn định hơn nhiều.
Mà chưa kể hắn còn không chăm chỉ được đến thế.
Thịnh Vọng là học sinh chuyển trường, nỗ lực học tập hết mình mới có thể leo từ cuối lớp lên đến tận top 100 trong vòng 1 tháng, so ra thì điểm xuất phát của hắn cao hơn nhỉ? Nếu hắn cũng chăm chỉ cố gắng hơn một tí tẹo thôi thì sao?
Sử Vũ nghĩ thầm, khỏi phải nói, chắc thừa sức vào lớp A.
*
Hôm nay Thịnh Vọng không làm đề nào cả, giờ thành tích tất cả các môn của cậu đã tiến bộ một cách thần tốc, câu sai càng ngày càng ít, tốc độ làm bài càng lúc càng nhanh, không phải ngâm nghi suốt 1, 2 tiếng nữa.
Giang Thiêm ngồi cạnh đang làm đề thi học sinh giỏi, thuộc dạng đã giỏi còn chăm.
Cậu cũng thuộc dạng đã giỏi còn chăm cơ, cậu đang luyện chữ.
Cậu học theo cách Giang Thiêm nói miệt mài được gần nửa tháng, dường như hai mạch Nhâm Đốc đã thông, ít nhất thì chữ từ bò thành đứng dậy bước đi.
Dạo gần đây không có bài tập gì cần nộp để chấm hết, thế nên Chiêu Tài và chị Tinh chưa kịp nhận ra, nếu không chắc chắn sẽ khen cậu cho xem.
Thịnh Vọng vừa nghĩ vừa viết xong một trang vở, ngước mắt lên thì thấy ngay Khâu Văn Bân đang chép chép một đống gì đấy.
Cậu nhìn thoáng qua, hỏi: “Cậu cũng đang luyện chữ à?”
Khâu Văn Bân lặng thinh chốc lát, nói: “Tớ đang làm vở tổng kết.”
[2] Nhắc lại: Vở tổng kết ghi chép những câu sai, những dạng đề thường gặp, dạng hay hoặc khó.
Thịnh Vọng: “…Xin lỗi.”
Cái tên Giang Thiêm khốn nạn này ngày ngày dốc sức xem trò hề của cậu, đeo tai nghe không ngẩng đầu lên mà vẫn còn cười một cái ngắn ngủi.
Gương mặt phúng phính tròn như cái đĩa của Khâu Văn Bân đỏ ửng lên: “Nhiều chỗ sai lắm, nên phải chép nhiều.”
Thịnh Vọng vội vã xua tay: “Không phải đâu, tôi không có ý nói cậu như thế.”
Nếu cậu ấy thi cùng phòng với Đinh Tu thì là đếm ngược từ cuối khối lên rồi, cả ngày phải ngồi đối mặt với Giang Thiêm chễm chệ trên ngôi đầu thì quả thực đắng lòng quá, Thịnh Vọng không nhịn được mà sầu thay cậu.
Cậu dòm dòm đối diện, thực sự không nín nổi nữa bèn hỏi người ta: “Câu nào sai cậu cũng chép thế à? Chép hết cả đề bài luôn?”
Khâu Văn Bân lớ ngớ ngẩng lên: “Đúng thế, các thầy cô nói phải làm vở tổng kết, thế thì sẽ rõ ràng hơn.”
“Ầy….” Thịnh Vọng đang đắn đo xem phải nói thế nào cho ổn.
Nhưng chắc tại đắn đo gây ồn áo quá, hoặc do sau gáy Giang Thiêm mọc mắt, mà hắn không đọc sách nữa, tháo tai nghe xuống cất giọng lạnh nhạt hỏi Khâu Văn Bân: “Cậu làm kiểu gì cơ, chép hết những câu sai trong ngày hôm ấy?”
Thịnh Vọng: “….”
Sao cậu ăn nói như thế hả?
Gương mặt Khâu Văn Bân biến thành màu gan lợn ngay tại chỗ.
Thịnh Vọng vội vàng nói: “Cậu ấy không có ý gì đâu, cậu ấy muốn nói là, à không, thực ra tôi cũng muốn nói là làm thế tốn thời gian lắm. Hồi mới chuyển tới tôi sai nhiều ngang ngửa cậu cơ, sao mà chép hết được.”
Khâu Văn Bân sửng sốt: “Thế phải chép như nào?”
Thịnh Vọng dở khóc dở cười: “Không chép.”
“Hả?” Khâu Văn Bân đơ như cây cơ.
“Tính tôi tùy hứng lắm, không quá nâng niu sách vở đề thi đâu, tôi cứ cắt thẳng ra.” Thịnh Vọng nói: “Cắt bài làm sai ra, tìm một quyển vở dán vào chia theo từng dạng, hay gọi là vở tổng kết ấy.”
Thịnh Vọng chỉ chỉ Giang Thiêm nói tiếp: “Còn cậu ấy thì lần thứ nhất làm vào vở ghi, đánh dấu những câu sai, lát nữa làm lại những câu đã đánh dấu lần hai. Đấy cậu xem, tốt hơn hết đừng có chép, tiết kiệm thời gian chép đề để làm nhiều chuyện khác thì hơn.”
Khâu Văn Bân sửng sốt một lúc, mặt trời chân lý chói qua tim.
“Vẻ mặt cậu là sao hả?” Thịnh Vọng nhìn cậu mà thấy hài.
Khâu Văn Bân gãi đầu bảo: “Cảm giác như rơi vào hang núi nhặt được bí kíp võ công ấy.”
Tuổi trẻ rất hay bỗng dưng hăng hái sục sôi, giờ Khâu Văn Bân đang có cảm giác ấy, dù cậu chưa bắt tay vào làm gì hết, nhưng cậu vẫn thấy như có một cánh cổng thần kỳ đang từ từ mở ra.
Cậu hiếm khi xúc động đến thế, hỏi: “Nếu mà, nếu mà sau này gặp câu nào khó, tớ có thể hỏi các cậu không? Thành tích bây giờ của tớ kém quá, bố mẹ chẳng muốn nhìn mặt tớ luôn, tớ muốn tiến bộ hơn nữa.”
Giang Thiêm ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Giờ cậu đang xếp hạng bao nhiêu?”
“…”
Khâu Văn Bân lại biến thành gan lợn.
Thịnh Vọng dứt khoát vung tay bịt chặt miệng hắn lại, bình tĩnh nói với Khâu Văn Bân rằng: “Anh tôi không biết ăn nói đâu, cậu đừng chấp nhé, xin hãy coi như cậu ấy bị câm.”
Cậu vốn chỉ định nhây nhây tí thôi, nhưng hình như Giang Thiêm không hiểu.
Hắn nắm tay Thịnh Vọng kéo xuống, đồng tử đảo qua đuôi mắt liếc sang, nhướng một bên lông mày mà hỏi: “Cậu gọi tôi là gì cơ?”