Ai Đã Mang Đi Khúc Sênh Ca

Quyển 2 - Chương 2




Tại phủ công chúa Bình Dương. Ngươi lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Tử Phu. Ta lúc đó ngồi ở bên cạnh ngươi.Ca kỹ khua lên dải lụa, uyển chuyển duyên dáng lắc người, linh hồn ngươi, đã lang thang nơi đâu.

Ta nhìn thấy tay ngươi, không tự kiềm chế vươn ra.

Ta bỗng giật mình, hỏi, không sao chứ.

Ngươi thu hồi tay, nói không sao. Ngươi không biết rõ, đôi mắt ngươi, đã bán đứng ngươi.

Khi Ca múa xong, ngươi khẩn cấp vội vã hỏi Bình Dương công chúa,tên ca kỹ ban nãy.

Thời khắc đó, ta bắt đầu hiểu rõ, trong tình yêu, còn có một từ gọi là ghen tị.

Ta ghen tị ca kỹ kia, nàng có khả năng mê hoặc ngươi. Ta ghen tị tuổi trẻ nàng. Ghen tị xuất thân hèn mọn của nàng, có thể khiến nàng không còn chỗ nào đố kị, có thể khiến nàng dụ dỗ tất cả.

Ngươi trước giờ không biết rõ, ta múa, cũng rất đẹp. Thậm chí so với đám ca kỹ càng đẹp hơn. Chẳng qua, nàng khiêu vũ, là vì lấy lòng ngươi, mà ta, lại chỉ có thể vui mừng cho chính mình.

Mẫu thân trước giờ không cho ta khiêu vũ. Bà nói nữ tử khiêu vũ, đều là người tam đẳng(hay là người xuất thân kém). Mà chúng ta người thượng đẳng, trời sinh là tôn quý, làm thế nào có thể khiêu vũ hạ lưu như thế.

Như thế, ta vẫn chưa từng nhảy múa trước mặt ngươi.

Nếu như ta biết rõ ngươi bị mê hoặc bởi nử tử khiêu vũ, như vậy, ta sẽ liều lĩnh bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa, nhảy cho ngươi xem.

Ngày đó, ta trút mọi hờn ghen lên ngươi. Dùng hết lời nói sắc xảo cay nghiệt, nói gần hết, ta bật khóc. Nếu như lúc ấy, ngươi vỗ vỗ ta vai, hoặc giả ngươi cũng không cần làm gì, cũng đùng nói gì, chỉ là ngồi bên cạnh ta, có lẽ, ta còn tin, ngươi còn yêu ta.

Ngươi quay lưng bỏ đi mà không nhìn lại. Ngươi nói, nàng càng lúc càng cố tình gây sự. Đừng quên ta là hoàng thượng.

Nghe nói, đêm đó, ngươi đến phủ công chúa Bình Dương. Ngươi sủng hạnh người ca kỹ gọi Vệ Tử Phu kia. Ngươi dễ dàng như vậy, đã phản bội lời thề về tình yêu duy nhất.

Không lâu, ngươi ban bố một đạo thánh chỉ, cáo tố ta muốn nạp Vệ Tử Phu làm phi. Ý kiến kiên quyết. Không cho ta phủ định. Ta tích trữ oán hận, trút hết ra. Ta nhìn ngươi rống to, ta nói, nàng có cái gì tốt, nàng chẳng qua dùng vài điệu nhảy hạ lưu, liền khiến ngươi thần hồn điên đảo. Nàng không phải là chỉ biết khiêu vũ sao? Ta cũng biết nhảy. Muốn xem hay không?

Trước giờ ta chưa từng thấy sắc mặt ngươi khó xem như vậy. Ngươi nói, trẫm quá thất vọng đối với nàng. Bụng dạ hẹp hòi như thế, làm sao là mẫu nghi thiên hạ, bất kể nàng có đồng ý hay không, chủ ý trẫm đã định.

Lúc ngươi đi, hàm chứa phẫn nộ. Ta ở phía sau hỏi, muốn xem ta khiêu vũ hay không. Muốn hay không?

Ngươi thậm chí cũng không thèm trả lời ta. Ngươi không có chú ý đến, ta là lần đầu tiên, ăn nói khép nép.

Ta nhốt người ở trong phòng, nhảy và nhảy. Váy áo màu trắng, như đường cong tịch mịch. Ta rốt cuộc cũng biết, vì sao ta nhảy múa, ta muốn nhảy cho ngươi xem.

Không ai thưởng thức, múa có yêu mị, cũng trở nên lạnh lão.

Rất nhanh, Vệ Tử Phu thành tân sủng của ngươi. Trường Môn cung, chẳng còn bóng dáng ngươi nữa. Thị nữ trong cung, túm tụm thành ba bốn người ở từng góc, bàn tán, nhạo báng, về kết cục của kim ốc tàng kiều.

Bọn họ thầm nghĩ, nữ nhân gọi là Vệ Tử Phu, ngay thời điểm đó đã cướp mất ngôi vị hoàng hậu rồi.

Năm Nguyên Quang thứ tư. Tuyết lớn.

Ta đứng trên lan can cung Trường Môn, nhìn thấy tuyết đọng, càng rơi càng sâu. Xa xa có người ôm đàn ngọc, không hiểu sao lại đàn ra bài hát thê lương. Lúc đó, ta nhìn thấy Trác Văn Quân. Nữ nhi Trác Vương Tôn.

Nữ tử thanh tú xinh đẹp. Giữa lông mày vui cười, che dấu ưu thương.

Nàng đàn một bài 《 phượng cầu hoàng 》. Ta trước giờ chưa từng nghe qua, khúc ca dễ nghe như vậy. Rung động cả trời mây.

Nàng cùng ta nói về Tư Mã Tương Như.

Nàng nói, rốt cuộc không có người nào, khiến nàng có thể động tâm như vậy. Lúc nàng nói, hoàn toàn không có ngượng ngùng. Là một nữ tử dũng cảm.

Nàng nói, hoàng hậu, ta kỳ thật rất hâm mộ ngài, có thể được hoàng đế, yêu sâu sắc như vậy, thậm chí vì ngài tạo ra kim điện.

Ta nói với nàng, tình yêu chẳng qua chỉ là xiêm y hoa mỹ, chờ đến khi ngươi muốn giữ gìn, đã trăm lở ngàn loét. Ngươi càng muốn nỗ lực cứu vãn, sẽ càng nhanh mất đi.

Lưu Triệt, triết lý về tình yêu này, là ta học được từ ngươi.

*Chuyện Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như:

Trác Văn Quân là tài nữ người Lâm Cùng đời Tây Hán (nay thuộc Cùng Lai, Tứ Xuyên), giỏi đàn, thiện âm luật. Nàng xuất thân phú quý, là con của đại phú thương thời đó là Trác Vương Tôn, lấy chồng nhưng sớm thành quả phụ.

Tư Mã Tương Như đến uống rượu nhà họ Trác, biết trong nhà có quả phụ trẻ, gảy khúc “Phượng cầu hoàng” do chàng sáng tác. Văn Quân nửa đêm bỏ nhà theo Tương Như, hai người tới Thành Đô sống một thời gian nhưng nhà nghèo nên lại trở về Lâm Cùng, mở quán bán rượu.

Tương truyền Tư Mã Tương Như sau khi làm bài “Trường Môn phú” nói lên nỗi lòng A Kiều, giúp nàng lấy lại được sủng ái của quân vương thì chàng cũng trở thành người trong mộng của bao nhiêu tiểu thư mệnh phụ chốn kinh thành, chàng quên mất Trác Văn Quân tài hoa đa tình đang mỏi mắt chờ chàng ở chốn Thành Đô. Rồi một hôm nàng đang ngồi tựa cửa, chợt có người dâng đến một phong thư của chàng, mở bức lụa trắng tinh mà lòng những xốn xang. Nào ngờ trên mảnh lụa chỉ vỏn vẹn vài chữ “Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười trăm ngàn vạn”. Thưa thớt như bước chân người trở về, lạt lẽo như lòng kẻ phụ phàng. Người đưa thư còn bảo chàng dặn lấy hồi âm ngay. Tâm cuồng ý loạn, vừa hận vừa đau nàng cầm bút đề luôn một mạch:

“Sau khi một biệt, lòng gởi hai nơi,

chỉ hẹn rằng ba bốn tháng,

nào ngờ lại năm sáu năm,

bảy dây trống trải đàn cầm,

tám hàng thư không thể gởi,

chín mối bội hoàn dang dở,

mười dặm trường đình mỏi mắt ngóng trông,

trăm tương tư, ngàn dằn vặt, muôn chung nào nỡ oán chàng.

Vạn lời ngàn tiếng nói sao đang,

trăm cô liêu tựa mười hiên vắng,

mùng chín tháng chín lên cao trông lẻ nhạn,

tháng tám trung thu tròn trăng chẳng thấy người,

tháng bảy nửa vầng hương cầm đuốc hỏi ông trời,

tháng sáu phục hiên ai ai lay quạt lạnh lòng ai,

tháng năm lửa lựu lập loè sầm sập mưa dầm hoa tả tơi,

tháng tư tỳ bà lạnh vắng người toan soi gương tâm ý loạn,

chợt hối hả tháng ba hoa đào theo nước trôi,

tháng hai gió gảy tiếng rã rời.

Ôi! chàng, chàng ơi,

nguyện cho được sau một kiếp,

chàng hoá gái để em làm trai.”

Tư Mã Tương Như nhận thư giật mình, chiều hôm ấy xe ngựa cao quý nhằm hướng Thành Đô mà trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.