Ai Có Thể

Chương 7: Anh muốn chơi gì với tôi?




Bà Anna đi vào văn phòng làm việc của Daniel và nói:

" Daniel, hôm nay mẹ có hẹn chơi golf cùng với một người bạn. Nhưng mẹ đã lỡ hứa với mấy bà bạn già trước đó rồi. Con đi giúp mẹ nhé!"

" Đó là ai?"

" Chỉ là một người mẹ vừa quen được trong triển lãm tranh "

" Được rồi, con sẽ đi"

Buổi chiều hôm thứ bảy, tại một sân golf ở Italy, trợ lý Max cùng Daniel đến điểm hẹn, Max nói:

" Điểm hẹn là 3 giờ tại khu Fairway của sân golf này"

" Có lẽ là đám người đằng trước đó. Hey!"

Daniel đến chỗ của hai cô gái, có vẻ họ đã chơi từ lâu. Một cô thì sexy, hở hai cặp đùi cùng cặp ngực nóng bỏng, một cô thì kín đáo nhưng body lại cực săn chắc. Cứ như thể họ là một cặp bách hợp vậy. Daniel hỏi họ:

" Xin chào! Bà Anna hôm nay không đi được rồi. Tôi rất xin lỗi. Tôi coi thay bà ấy nhé?"

Đang nói thì cô gái kín như bưng quay ra nhìn anh. Hoá ra đó là Mận, anh lấp bấp hỏi:

" Cô là Jess phải không? Trái đất này tròn thật đấy"

Mận nói giọng khinh bỉ:

" Oh là anh Williams sao"

" Cô có thể gọi tôi là Daniel. Hôm nay chúng ta hãy chơi thật vui nhé"

" Daniel? Vâng, hy vọng là vui"

Trong lúc chơi, cả hai hầu như chỉ quan tâm đến việc cạnh tranh. Họ nỗ lực đánh trái banh lọt vào ô nhiều và đẹp nhất để hạ nhục đối phương. Đến nổi hai trợ lý ngao ngán khoanh tay đứng nhìn. Và nhờ thời gian rảnh này, hai trợ lý đã hỏi thăm nhau, họ cười nói trong rất vui. Lát sau, sau ván thứ n, Mận thấm mệt và muốn vào nghỉ ngơi thì Daniel gợi ý là cùng nhau đi ăn. Thế nên, cả bốn người đã đến một nhà hàng nhật để ăn tối cùng nhau. Họ nhanh chóng vào bàn và gọi món.

Daniel liền nói:

" Hôm nay chơi vui thật ha"

Mina, trợ lý của Mận:

" Phải đó ạ! Cả hai người đều chơi quá nhiệt tình luôn"

Jack đồng tình:

" Phải đó"

Mận liền phủ nhận:

" Có đâu chứ. Chỉ là đấu với nhau thôi. Daniel là đối thủ nặng kí đấy chứ"

Mina:

" Tôi nghe nói hai người từng đi xem mắt với nhau mà....."

Jack liền cắt ngang:

" E,hem....đồ ăn lên rồi kìa!"

Bầu không khí bỗng ngột ngạt, khó tả. Đồ ăn đến, mọi người nhanh chóng thưởng thức vì vừa chơi xong. Mận đang ăn được một nửa thì cả Jack và Mina đi vệ sinh cùng lúc. Chớp thời cơ, Daniel bảo:

" Jess, món ăn đó ngon không?"

" Rất ngon, sao thế?"

Daniel ấp úng đáp

" Mai cô rảnh không. Đi đánh cầu lông với tôi không?"

" Được thôi. Mai cũng là giờ cũ hả"

Daniel gật đầu, ý nói phải. Mận nhìn anh lén lún, ghi ngờ phía sau có mưu đồ bất chính. Đúng lúc đó, cả hai vừa quay lại bàn ăn. Ăn xong, mọi người chào tạm biệt nhau và đi về nhà. Daniel định lên xe về, không ngờ Mận từ đâu đến chặn cánh cửa trước khi anh đóng. Mận nói với vẻ mặt nghiêm trọng:

" Mai chúng ta đi đánh cầu?"

"Uhm"

Mận nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ nhưng sau lại chấp nhận và không suy xét nữa. Daniel lấy làm lạ, phút sau lại hiểu ra và hỏi cô:

" Cô muốn đi khách sạn với tôi hả?"

"Hả? Có đâu chứ?!"

Mận liền tức giận bỏ đi, Daniel thấy thế cười mỉm trước sự hài hước của cô.

Hôm sau, như đã hẹn, Mận và Daniel đến chơi cầu lông tại sân vận động Z. Cô mặc chiếc quần short đen, áo ba lỗ cam thoáng mát cùng với chiếc áo con đen bên trong. Còn anh mặc một bộ đồ đánh cầu lông chuyên dụng. Cả hai chơi nghiêm túc thấy rõ. Họ chơi cầu lông quên cả thời gian. Cứ như đã lâu rồi mới gặp được đối thủ vậy. Chiều sập tối, khoảng cỡ 7 giờ, Daniel đề nghị ngừng chơi và đi kiếm chút gì đó ăn tối. Cả hai quyết định để xe lại bãi đậu và đi tìm quán ăn gần đó. Họ tản bộ giữa trời tối, se se lạnh ở Ý. Đi một lúc thì họ gặp một quán ăn liền tấp vào. Mỗi người một đĩa mì Spaghetti hoặc Bolognese. Daniel ăn một miếng, mặt hạnh phúc nói:

" Quán này ăn ngon thật ha"

"Uhm tôi gọi thêm đĩa Carpaccio nha. Ông chủ!"

Ăn xong cả hai tản bộ quay về sân vận động lấy xe. Trong lúc ngắm đường xá, bầu trời thì Mận nói:

" Lâu rồi tui mới chơi vui như thế!"

" Cô chơi giỏi vậy, bộ không có đối thủ sao?"

"Anh là người đầu tiên đó"

Daniel cười lớn, Mận nhìn anh ánh mắt khó hiểu, hỏi lại:

"Sao anh cười chứ"

"Từ ngày đầu gặp nhau, cô luôn rất quái lạ. Vẽ đường về nhà và giờ là giỏi đánh cầu nhưng ko ai chơi chung "

" Bạn à, nó chỉ quan tâm đến bồ nó thôi. Mà tôi cũng chẳng là gì với nó cả"

Daniel lặng im nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô. Lúc đó, anh cũng nhận ra bản thân chưa từng có ai để tâm sự. Anh nói tiếp

" Tôi cũng có một người nhưng mỗi lần gặp người đó tôi thấy chỉ có tình d*c. Hầu như, mọi thời gian của chúng tôi, tất cả đều là s*x"

"Vậy anh với 'người đó' chỉ là người tình của nhau thôi. Chẳng phải bạn, chẳng phải bồ.... Anh còn bị ép cưới chứ?"

" Họ đã như vậy từ hồi tôi 26 tuổi..."

Anh ấy cô đơn thật. Gia đình là thứ duy nhất vỗ về ta, thế mà không biết từ khi nào lại thành nơi ngục tù, dìm sâu ta dưới bóng của thế gian.

Mận thấy bầu không khí thật âm u, thế là cô vỗ về anh:

"Tui thấy hai chung ta cũng na ná nhau đó chứ. Anh có muốn nhắn tin tâm sự cùng tui ko?"

Cả hai kết bạn và nếu muốn họ có thể chia sẻ với người kia. Họ đến nhà xe ở sân vận động, lấy xe và ra về trong niềm vui rợn người.

...-------- Hết chương VII--------...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.