Ai Có Thể

Chương 10: Hợp đồng của Daniel và Thy -p2




" Nếu đã vậy, anh đổi đối tượng được không? Tôi sẽ làm thay Thy"

" Nói gì vậy Mận?"

" Thy à! Mày sắp cưới Duy rồi, mày không thể có thai lúc này được. Tao không có bồ hay chồng cả, việc tao bị gì có làm sao đâu"

Ánh mắt Thy nhìn Mận, đó vừa là ánh mắt biết ơn vừa là ánh mắt hối hận. Mận nói tiếp với Daniel:

" Anh thấy sao?"

" Việc này tôi làm được"

" Có điều, tôi muốn thêm vài ý vào hợp đồng này"

" Được thôi, chỉ cần vẫn là nội dung cũ. Có lẽ hai ta nên hẹn một ngày khác bàn bạc kỹ hơn nhỉ?"

" Vậy đi"

Lúc rời khỏi, tại bãi xe, Thy vẻ mặt buồn bã, nói nhỏ với Mận:

" Tao xin lỗi"

" Có gì đâu. Không làm vậy thì cũng không còn cách nào khác"

Sự hối hận ngập tràn trong lòng Thy. Một tội lỗi khiến lòng cô khắc sâu vết nức, đau thấu tim. Hy vọng, sau việc này, Thy sẽ có một bài học về lòng tham của mình.

Dẫu, không biết cái quyết định vội vàng có đúng đắn không. Mận suy nghĩ mãi. Cô lo sợ chuyện này sẽ đến tai gia đình, cũng sợ đứa bé sinh ra không hạnh phúc trọn vẹn mà gia đình cần có. Cái ám ảnh bi thương của gia đình cô làm nó dần đúng hơn. Cả đêm trời mất ngủ, đồ ăn chẳng ngon lành nữa, con chó ngáo nhìn thật chướng mắt. Mọi vật đang dần lạc khỏi tâm trí, tất cả đều không quan trọng nữa. Ly rượu đầy lại vơi, đã bao chai chẳng thấm nổi. Bởi lẽ, cái làm say cô sắp mất rồi.

Vài hôm sau, Mận đến gặp Daniel để bàn việc như đã hẹn. Nơi đó ở tận tầng cao trong một tòa nhà cao ốc được gọi là công ty. Bàn lễ tân rộng và đẹp, trông rất sang trọng. Cô được người quản lý chỉ đường đến căn phòng tiếp khách. Căn phòng có cửa kính rộng, bên ngoài nhìn vào thấy đục ngầu. Vào trong, bên cạnh Daniel còn có một vị khác.

" Xin chào"

" Cô đến rồi. Đây là luật sư Nicki"

Căn phòng thoang thoảng mùi hương của hoa nhài, rất dễ chịu. Nhưng cuộc trò chuyện sẽ dẫn đến hai kết cục: hạnh phúc hoặc bi thảm. Daniel đưa bản hợp đồng chưa chỉnh sửa ra và hỏi Mận có gì muốn thêm vào. Có một việc cô rất muốn nói cho họ biết nhưng nếu vậy liệu họ có chấp nhận không. Cô chần chừ về khả năng của bản thân. Thấy Mận không tin tưởng vào mình, anh nói:

" Đây là việc quan trọng, đứa bé sinh ra sẽ phụ thuộc vào cô. Nếu cô cứ không muốn thêm gì vào thì tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ và tiến hành luôn"

" Khoan đã. Thật ra tôi.... Trước khi tui có thai, tui muốn biết anh có xứng đáng làm cha nó không"

" Ý là sao? Tôi có tiền của, tôi có học vấn. Cô còn muốn gì ở tôi nữa?"

"Tui muốn tự mình đánh giá xem anh có đủ tư cách không"

Daniel nhìn cô ánh mắt khó hiểu và vẻ kiêu kì

" Vậy cô làm thế nào để đánh giá được tôi?"

" Tui....tui muốn sống với anh một thời gian"

" Hả? Ha ha. Được thôi "

Thế là trong hợp đồng ngoài cái điều khoản sinh con cho anh ta thì còn có khoảng thời Mận sống cùng anh.

......................

Trong lúc đó, Jesse cũng biết tin Mận, người đã ăn nằm với Daniel, sẽ sinh con cho anh ấy.

" Có lẽ đây là kế của mụ già đó. Bà nghĩ cản được ai. Nhưng mình cũng phải làm gì đó để ngăn cô ta lại"

Jesse móc chiếc điện thoại ra và điện ai đó.

" Mercedes, tôi có việc cho ông làm đây"

" Bao nhiêu?"

"Giết một...à không, làm què một người"

"Què cỡ nào. Cụt 1 hay 2"

" Hai chân"

......................

" Này nhà cô nhìn đơn sơ thế"

Mận đang bắt đầu thu gom đồ đạt trước khi qua nhà Daniel ở. Anh lại giúp đỡ và muốn xem ngôi nhà nhỏ của cô. Đồ mặc, Mận đem không quá nhiều, một chiếc vali là đủ. Nhưng sách vở, dụng cụ nhạc hay đồ của ếch thì nhiều không kể xiết, chừng hết khoang chứa sau xe. Tuy đây là một trong những ngôi nhà ngoại quốc nhưng nó vẫn là nơi mà cô quen thuộc. Sắp tới, một chỗ ở mới cùng với một người đàn ông khổng lồ, sự thoải mái trong sinh hoạt có còn không. Và chú chó có quen với điều đó. Mà kể ra, đây cũng là lần đầu cô đến nhà Daniel. Từ xa, căn nhà của Daniel là ngôi nhà nổi bật nhất. Nó có những bức tường cao, to và vật liệu xa xỉ. Và một cái cổng lớn chính giữa. Quan trọng hơn, đối diện nó là khung cảnh một dòng sông lớn. Khu này hầu như toàn nhà giàu. Nhìn vẻ bên ngoài cũng căn ấy là biết. Gần đây có công viên, nó sẽ tiện cho ếch đi dạo chơi lắm. Đang mải mê dòm ngó địa bàn thì chiếc xe đã đến nơi. Daniel bấm mở cổng từ xa, chiếc cổng dần mở ra và anh nói:

" Đây là nhà tôi. Nếu cô sợ không gian rộng thì nó có vẻ hơi đáng sợ đó"

...-------- Hết chương--------...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.