Vừa nghĩ đến chuyện ở chung với Lăng Mặc Thiên, Tô Hạ khổ não gãi đầu.
ở chung nghĩa là… cái kia, tiếp xúc thân mật này, điểm này thì cô hiểu.
Nhưng bây giờ muốn cô cùng Lăng Mặc Thiên tiếp xúc thân mật, cô làm không được a…. dù sao bọn họ mới quen biết hai ngày.
Cô với Tiêu Hàn quen lâu như vậy, cũng chỉ phát triển đến nắm tay mà thôi, ngay cả mấy lần Tiêu Hàn muốn hôn cô, cô cũng không tự nhiên mà né tránh.
Nhưng lúc cô và Lăng Mặc Thiên ở chung, hình như có chút gì đó không giống nhau.
Có lẽ, đêm Tiêu Hàn kết hôn, mình uống say được Lăng Mặc Thiên mang đến quán rượu, anh nói cô cưỡng bức anh……
Chẳng lẽ hôm đó do cồn kích thích nội tiết tố khiến cô đói khát?
Ai… cô đây là đang suy nghĩ cái vấn đề gì a, Tô Hạ cô có biết hổ thẹn là gì không a…[HN: ặc ặc có ai tự nói mình như thế không a … ?]
Tô Hạ xấu hổ che mặt, xoay người nép vào cánh cửa, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa không ngừng chê bai bản thân.
Cô liếc trộm Lăng Mặc Thiên, một thân quân trang, cơ thể hoàn mỹ khuôn mặt không giận mà uy. Đôi mắt thâm thúy buông xuống, cô cảm giác như mình đang trần chuồng, trong lòng không ngừng nghĩ về chuyện này, lại càng xấu hổ mà cúi đầu thấp hơn.
Cô vợ nhỏ của anh hình như rất dễ xấu hổ nha…
Phát hiện thú vị này khiến Lăng Mặc Thiên nheo mắt, anh thảnh thơi dựa vào cửa, nhìn khuôn mặt cô trắng noãn lại lộ ra sắc hồng mê người, càng nhìn càng hưởng thụ, bất giác nở nụ cười, rồi nụ cười dần trở nên quỷ dị, anh rất muốn biết cô nghĩ đến điều gì mà thẹn thùng như vậy…
“Tô Hạ.”
“a a a?” giọng Lăng Mặc Thiên trầm trầm, Tô Hạ giống như lính quèn nghe quân trưởng điểm danh, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực o.0 , đứng thẳng tắp, chột dạ hô lớn: “Em không đói khát!!”
“……..”
Đầu thu hơi lạnh theo cửa sổ thổi vào, tạo nên cảm giác lãng mạn, giống như sóng nhỏ vỗ bờ cát.
Trong phòng yên tĩnh mấy giây.
Tô Hạ hậu tri hậu giác nháy nháy mắt, thấy Lăng Mặc Thiên đang dại ra, anh cười yếu ớt, nhẹ nói: “ừ, bà xã của anh không đói khát….”
Ngao…. Thôi xong… T__T
Đầu óc cô còn đang mơ màng, nên nói mà không nghĩ hậu quả.
Còn nữa, ánh mắt đó của anh là sao? Giọng nói đó, tại sao càng nghe càng cảm giác không đúng.
Lúc này cô mới ý thức được mình vừa nói cái gì, xấu hổ muốn chết, đôi tay bé nhỏ muốn cào tường, hận không có cái hố để đem mình chôn xuống.
Ô ô… xấu hổ chết người, anh lại còn cười cô, ôm nay cô không muốn đối mặt với anh nữa….
Lăng Mặc Thiên thấy móng vuốt nhỏ của cô đang cào cửa xẹt xẹt, tựa như chú thỏ nhỏ bất an không được tự nhiên đem mình giấu trong góc tường không muốn ai thấy.
“Ngoan, trước thu xếp lại hành lý, sau đó đi ăn cơm.” Lăng Mặc Thiên vuốt ve đỉnh đầu tiểu bạch thỏ, giúp cô làm mượt lông. =.=”
“Hừ……” lỗ mũi Tô Hạ hừ hừ hai tiếng, nghiêng đầu né tránh.
Cười nhạo cô rồi lấy thức ăn ra dụ dỗ, cô cũng không phải tiểu động vật có ăn liền thỏa mãn.
Bàn tay Lăng Mặc Thiên cứng ngắc giữa không trung, giống như từng gặp qua chuyện này….anh nhìn tiểu bạch thỏ đang hờn dỗi, quét mắt nhìn rương hành lý màu hồng dưới chân, cười ý vị thâm thường: “Em xác định không muốn tự tay thu dọn hành lý?”
Trước đó anh giúp cô thu dọn hành lý, ở trong đó có một ít đồ, Tô Hạ xác định để anh dọn dẹp không phải là càng thêm xấu hổ sao? [HN: chắc là nội y, ý anh là cô sẽ càng xấu hổ khi anh thấy underwear của cô].
Tô Hạ hiển nhiên không ý thức được điều này, hơn nữa thực ra mà nói cô căn bản không chú ý Lăng Mặc Thiên mang theo thứ gì từ phòng cô tới đây.
Cô không được tự nhiên bám trên cánh cửa, nhất định không rời, nhìn anh mang hành lý đi vào phòng ngủ.
Sau đó anh ngồi xuống mở rương hành lý ra…
Tô Hạ kinh ngạc ngây ngô đứng đó…….