Trong phòng ăn.
Tô Hạ ngồi trước bàn ăn, nhìn Lăng Mặc Thiên tính tiền ở quầy ba gần đó, trong lòng ngũ vị tạp trần không nói nên lời.
Cô đồng ý với Lăng Mặc Thiên là sẽ cân nhắc về chuyện kết hôn, sau đó liền bị anh kéo đến nhà hàng này ăn cơm.
Không cần cô nói nhiều, mỗi món Lăng Mặc Thiên gọi đều là những món mà cô thích ăn nhất.
Điều này lại làm cô nhớ đến Tiêu Hàn, cô biết hết khẩu vị của hắn, nhưng hắn lại chẳng biết gì về cô.
“Thật đúng là oan gia ngõ hẹp a!”
Một câu nói ngạo mạn ở phía sau vang lên, đây cũng là tiếng lòng của Tô Hạ nha! Quý Nguyệt Nhiên đúng là có thù oán gì với cô rồi.
Quý Nguyệt Nhiên đi tới, tùy ý nhìn thức ăn trên bàn, sau đó tràn đầy khinh bỉ mà nhìn Tô Hạ, “Nói cô không biết xấu hổ đi làm tiểu tam còn không chịu thừa nhận, một bàn món ăn đắt đỏ như này, một người nghèo kiết xác quỷ khóc thần sầu như cô có thể mua được sao?”
“Tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải tiểu tam!” Tô Hạ bật đứng dậy, trợn mắt nhìn.
“Cô chính là tiện, dụ dỗ em rể tôi không dược, lại đi dụ dỗ Mặc Thiên, cô nhìn thấy đàn ông liền bám dính không buông, khí chất kỹ nữ từ trong xương toát ra, là một cái giày rách, tiện nhân….”
“ Bốp!”
Tiếng vang thanh thúy làm cả không gian chìm vào tĩnh lặng.
“Tiện nhân! Cô dám đánh tôi?” Quý Nguyệt Nhiên trừng con mắt như muốn rách, đôi mắt dữ tợn khác với dáng vẻ lúc trưa.
Từ nhỏ cô chính là viên minh châu trong nhà, đừng nói là bị đánh, có cha Thị trưởng làm chỗ dựa, thậm chí cho tới bây giờ còn chưa có ai dám lớn tiếng nói chuyện với cô.
Bây giờ ả tiện nhân này lại dám đánh cô?
“Làm người phải biết tự trọng, Quý tiểu thư không biết xấu hổ, đương nhiên đánh.” Tô Hạ vừa nói vừa liếc nhìn ánh mắt khác thường ở bốn phía.
Quý đại tiểu thư là thiên kim nhà Thị trưởng, cô chính là một tiểu dân chúng bình thường, nhưng người bình thường như cô cũng có tôn nghiêm của mình.
Tô Hạ biết sau cái tát này mình sẽ phải trả giá đắt, nhưng nếu như bởi vì sợ mà vứt bỏ tôn nghiêm của mình, thì cô làm không được.
“Hai người đang làm gì!”
Một tiếng quát uy nghiêm khẽ vang lên, Lăng Mặc Thiên từ phía sau hai người đi tới.
Quý Nguyệt Nhiên thấy anh, liền chạy như bay nhào vào ngực anh, ủy khuất rơi lệ, “Mặc Thiên, con tiện nhân Tô Hạ kia đánh em.”
Tô Hạ trực tiếp bĩu môi, ác nhân lại đi cáo trạng trước.
Thấy Lăng Mặc Thiên nhìn mình, Tô Hạ rùng mình, anh và Quý Nguyệt Nhiên quan hệ tốt như vậy, lần này nhất định là không bỏ qua cho cô rồi.
Nhưng mà sao trong lòng lại khó chịu thế?
Lăng Mặc Thiên thấy cô phản ứng hơi chậm, đẩy Quý Nguyệt Nhiên ra nghiêm mặt nói: “Quý đoàn trưởng, đảm bảo qân dân hài hòa là một điều trong Quân kỷ, cô lầm lỗi không đổi, bây giờ trở về quân khu tìm Kỷ Chính Ủy nhận phạt.”
“Mặc Thiên, anh vì cô ta mà phạt em?” Quý Nguyệt Nhiên giật mình nói.
Tô Hạ cũng trợn tròn mắt.
Đôi mắt thâm sâu của Lăng Mặc Thiên nghiêm lại, nói với cảnh vệ ngoài cửa: “tiểu Trần, gọi điện thoại cho Kỷ Chính Ủy bảo hắn tới đây nhận người của mình!”
Chiếc xe việt dã bản hạn chế màu đen khí phách uy nghi đã lặng lẽ đợi ở cửa, Lăng Mặc Thiên tự mình mở cửa xe cho Tô Hạ.
Vừa lên xe, điện thoại của Tô Hạ vang lên, trên màn hình là số điện thoại của Tiêu Hàn.
Vừa bấm nhận cuộc gọi, bên kia không đợi cô mở miệng liền vội vàng hỏi: “Hạ Hạ, em đang ở đâu, đã muộn nửa giờ mà em chưa đến, em có biết là anh rất lo lắng cho em……..”
Tô Hạ cười lạnh, “Tôi ở đâu thì liên quan gì đến anh, quan tâm tôi làm gì, chiều nay tôi xin nghỉ.”
“Hạ Hạ, sao em còn trẻ con thế, anh sao có thể không quan tâm em, chúng ta……”
Tô Hạ không đợi hắn nói xong, trực tiếp ngắt điện thoại.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, đầu tiên là Tiêu Hàn không biết xấu hổ bảo cô làm tiểu tam, tiếp theo là Quý Nguyệt Nhiên bệnh thần kinh khắp nơi rêu rao nói cô là tiểu tam hồ ly tinh, Tô Hạ nhìn Lăng Mặc Thiên bên cạnh, đột nhiên hạ quyết tâm.
“Quân trưởng, lời cầu hôn hồi trưa của anh còn hiệu lực không?”
Nhãn quang Lăng Mặc Thiên chợt lóe rồi biến mất, sau đó tập trung trên khuôn mặt cô “ Có!”
Tròng mắt anh thâm thúy u nhiên, nhìn không ra nhu tình, nhưng lại là nơi làm cô yên lòng, Tô Hạ nhắm mắt lại, hít thở sâu, lần nữa mở mắt ra đem hết dũng khí nói : “Quân trưởng, tôi đồng ý kết hôn.”