Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 92




Tên chương: Câu này nghĩa là giã từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang.

Thẩm Anh nói ra lời này, vẻ mặt Trần Đình Phương vẫn nhàn nhạt như cũ, giống như căn bản là không nghe thấy.

Thêm một khoảng thời gian dài trôi qua, Trần Đình Phương mới khe khẽ thở dài: “Trước khi cạo đầu đi tu, sư phụ đã từng hỏi ta vấn đề giống vậy. Ta nói ta biết, nhưng mười mấy năm trước, cuộc sống của ta quá hạn hẹp, vì vậy từng lợi dụng người khác, cũng từng cô phụ một mảnh chân tình, cuối cùng chỉ muốn buông tay. Nhưng sư phụ nói, xuất gia không phải là lánh đời, viễn thiệu Như Lai, cận quang di pháp(1), phải có xuất ly tâm(2), cũng cần Bồ Đề Tâm(3). Vạn pháp duy tâm tạo(4), thế giới của mỗi người đều khác nhau, chỉ quyết định bằng việc mình lấy tấm lòng gì đối đãi.”

(1) Câu này là của Pháp sư Huyền Trang (Đường Tăng ấy ạ). Khi được hỏi vì sao muốn xuất gia, Huyền Trang đã trả lời câu này, nghĩa là ‘xa thì muốn nối chí của Phật Như Lai, gần thì hy vọng có thể vinh danh, truyền bá Phật giáo rộng rãi cho chúng sinh.

(2) Xuất ly tâm: Tiêu chuẩn để có được xuất ly tâm chân chính chính là, bất cứ khi nào bạn muốn, bạn có thể vứt bỏ những gì bạn đã quen thuộc, có thể thoát ra khỏi những thói quen lâu ngày, không có do dự, không có không nỡ.

(3) Bồ đề tâm: Còn gọi là giác tâm, muốn giác ngộ, muốn thấy được Phật pháp chân chính, tin vào nhân quả, một lòng tu hành hướng về đức Phật.

(4) Vạn pháp duy tâm tạo: Toàn thể thế giới quanh ta đều do tâm của chúng ta tạo ra, do cách chúng ta nhìn nhận.

Khi đó Trần tướng thấy tinh thần con trai mình sa sút, trong khoảnh khắc liền nói thật với hắn. Nhị điện hạ không chết thật, mà chỉ vì tiên đế không hy vọng hắn lại bị cuốn vào trong trận tranh đấu mệt mỏi này, dứt khoát dùng kế kim thiền thoát xác. Sau khi cho gọi Tương vương vào kinh, trong triều bận bịu thành như vậy, thế mà trong lúc cấp bách đó, Thẩm Anh lại ra ngoài thành một chuyến, cũng là để xử lý ổn thỏa chuyện này.

Không ngờ Trần Đình Phương vốn đã thấy nản lòng thoái chí, bắt đầu nhìn mọi chuyện bằng con mắt trào phúng. Tự xưng là thông minh, sống mười mấy năm, kết quả thật ra chỉ sống trong ngu ngốc. Người có ái dục(5), cũng giống như cầm một bó đuốc đi ngược chiều gió, nhất định luôn tiềm ẩn mối họa bị bỏng tay. Huống chi xưa nay hắn không thể nhìn trực diện vào ái dục của mình, cũng chưa từng có ai đáp ứng lại ái dục của hắn.

(5) Ái dục gồm có ái và dục, ái ở đây là chỉ tình cảm (yêu, thương, nhớ, ghét, giện, buồn…), còn dục là những ham muốn của bản thân. Muốn tu hành thì cần phải từ bỏ ái dục.

Hắn quyết tâm xuất gia, ban đầu là có lòng muốn ở ẩn. Nhưng đường này càng đi càng xa, trong giới Phật gia thanh tịnh trang nghiêm tu hành, hắn mới chậm rãi hiểu ra được bản tâm của mình. Mình là người như thế nào, từng làm những chuyện như thế nào, ôm lấy chân tâm thế nào, mang khát vọng thế nào, cứ thế, lòng dạ hắn dần dần rộng rãi ung dung. Sống sống chết chết, chết chết sống sống, mọi việc chẳng qua cũng chỉ chìm nổi giữa luân hồi.

Thẩm Anh nghe lời nói này của hắn, hơi hơi ngây người.

Trần Đình Phương lại nghiêng mặt qua, cười cực nhạt: “Trước kia ta thấy, xuất gia với chết cũng giống như nhau, hoặc luẩn quẩn trong lòng, hoặc cùng đường bí lối, hoặc nản lòng thoái chí đối với mọi việc...... Bây giờ mới hiểu ra những lỗ mãng nông cạn trong đó.”

Thẩm Anh thấy thế, cũng không nhắc lại chuyện của Thẩm Đại Duyệt nữa.

Một đêm khó khăn trôi qua, bên ngoài trời bắt đầu sáng, tiếng chuông giải trừ lệnh cấm đi lại ban đêm vang lên, Thẩm Anh lập tức đứng dậy ra ngoài. Tuy thân thể vẫn suy yếu như cũ, nhưng vẫn còn có chuyện quan trọng hơn, không thể kéo dài lâu thêm.

Trần Đình Phương ngồi trong một góc, dựa vào tường chợp mắt, nghe được tiếng động cũng đứng lên theo.

Thẩm Anh đi đến cửa, lại xoay người lại: "Trước mắt dịch bệnh đã nằm trong vòng khống chế, đợi quan phụ mẫu mới tới đây, chắc chuyện ở đây cũng sẽ kết thúc. Ơn cứu mạng khó nói lời cảm ơn, không bằng đợi mọi chuyện đều đã được giải quyết rồi đến nhà ta ngồi một chút. Hoa Dương là một địa phương tốt.”

“Ta xin ghi nhận tâm ý của Thẩm đại nhân, nhưng ta còn muốn lên đường, không tiện quấy rầy."

Đã nói đến nước này, Thẩm Anh cũng không còn lời gì có thể khuyên nhủ nữa, cúi đầu chắp tay thành chữ thập, hành lễ với hắn rồi ra ngoài một mình.

***

Rốt cuộc tình hình bệnh dịch phía nam cũng đã được khống chế, triều đình phái quan phụ mẫu mới đến nhậm chức, quân đội mượn của Kinh Châu cũng dần dần rút lui khỏi khu vực dịch bệnh, Thẩm Anh giao nhận mấy khâu cuối cùng, dâng sớ bẩm báo Hoàng thượng rồi lê thân thể mệt mỏi rời thành, quay về Hoa Dương. Hắn không dám trực tiếp về nhà, mà ngủ hai ngày trong một khách điếm ở thành Hoa Dương, dưỡng tốt tinh thần, thay áo khoác mới tinh rồi mới về nhà.

Lúc hắn tới nơi, A Thụ đang khóc rống, Mạnh Cảnh Xuân dỗ thằng bé ngủ, bỗng ngẩng đầu, mới phát hiện cửa mở.

A Thụ bỗng nhiên ngừng khóc, hốc mắt Mạnh Cảnh Xuân chua xót, tâm tình lúc này khó mà nói nên lời. Thẩm Anh gầy đi rất nhiều, Mạnh Cảnh Xuân nhìn mà đau lòng vô cùng, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt. Vẻ mặt Thẩm Anh vẫn như thường ngày, đi lên trước ôm lấy A Thụ, A Thụ nhìn thấy hắn liền cười khanh khách, mơ mơ hồ hồ hô một tiếng "Phụ thân".

Thẩm Anh lại nhịn không được muốn khóc.

Ở bên kia cửu tử nhất sinh, đủ loại sự việc, hắn cũng không hề nhắc tới với Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn bình an trở về đã thấy vô cùng may mắn, càng không đành lòng khiến hắn phải nhớ lại những gian nan khổ cực kia.

Còn Thẩm phu nhân nhìn thấy hắn thì lải nhải lảm nhảm một trận rất lâu, lại thấy hắn gầy yếu đến mức này, bảo là muốn hắn ở nhà dưỡng thân thể cho tốt, bồi bổ đàng hoàng rồi hẵng về kinh.

Thẩm Anh thuận theo đủ điều, không hề chê phiền phức dù chỉ là một câu.

Lúc này đã gần tới cuối hè, tính ra đã cách một mùa kể từ khi hắn rời khỏi nhà. Hắn bỏ lỡ tiệc mừng đầy tuổi của A Thụ, lúc nhớ tới liền hỏi Mạnh Cảnh Xuân, thằng bé chọn đồ gì trong lễ thôi nôi. Mạnh Cảnh Xuân cười cười, nói: "Chàng đoán xem."

Thẩm Anh nhíu mày nghĩ một lát: "Chẳng lẽ cầm lấy thức ăn?”

Mạnh Cảnh Xuân chỉ cười, trả lời: “Trong mắt Tướng gia, sau này A Thụ sẽ trở thành hạng người ham ăn ham chơi sao?”

Thẩm Anh nhướng mi, nói: “Cái này cũng không nhất định. Cầm trúng thức ăn, không chừng tương lai có lộc ăn rất tốt, giống như mẹ ruột của thằng bé vậy.”

“Đúng là chỉ dựa vào cái miệng là giỏi.” Mạnh Cảnh Xuân xoay người, kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một con dấu: “Nè, con trai của chàng cầm lấy thứ này. Mọi người đều nói tương lai nhất định là đường làm quan rộng mở, một đường phát đạt."

Thẩm Anh cầm lấy con dấu kia, nắm trong tay vuốt ve qua lại. Quyền lực là thứ mà rất nhiều người tha thiết ước mơ, nhưng tiếp tục leo lên trên, thật ra chẳng qua cũng chỉ như thế. Thời niên thiếu mình chưa từng nghĩ có một ngày sẽ lên làm Tướng, hơn nữa còn làm vào lúc còn trẻ như vậy. Hiện tại đã nếm đủ mọi đắng cay ngọt bùi trong đó, so với tấm lòng lúc ban đầu, hình như đã không còn giống nhau.

Thế hệ con chau có lựa chọn cùng phúc lợi khác, hắn chỉ có thể dốc sức dạy dỗ, về phần tương lai ra sao, ai cũng không thể can thiệp cùng cam đoan. Vừa nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy ung dung.

Dưỡng trong Thẩm phủ ở thành Hoa Dương một tháng, Thẩm Anh tự cảm thấy không thể kéo dài thêm nữa, hỏi qua ý kiến của Mạnh Cảnh Xuân, lại thương lượng với Thẩm phu nhân một phen, liền quyết định hồi kinh.

Ngày bọn họ khởi hành, Thẩm lão gia ngồi phơi nắng trong sân, tuy chân cẳng ông không tốt, nhưng đầu óc cũng vẫn rất rõ ràng, nâng gậy chỉ thẳng vào Thẩm Anh, nói: “Nếu tiểu tử ngươi lại muốn trốn chạy, thì cũng không cần về đây nữa.” Vẫn là bộ dáng thở phì phì, y hệt như năm xưa.

***

Khi trở lại kinh thành vừa đúng vào mùa thu, lại là con đường đầy lá đỏ như ngày nào.

Thẩm Anh có công chủ trì cứu tế, trong triều đều cho rằng Đổng Tiêu Dật đã lui ra đằng sau, vị trí Tả tướng hiển nhiên thuộc về Thẩm Anh, nhưng lại không ngờ vào đúng lúc này, Thẩm Anh dâng sớ xin được từ quan.

Rất nhiều người tỏ vẻ khó hiểu, cũng có người nói đây là giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, gọi là biết lợi dụng thời cơ.

Nhưng tấu chương đã dâng lên, Hoàng thượng lại chậm chạp không chuẩn tấu.

Thẩm Anh dứt khoát bảo ốm bệnh, xin được nghỉ ngơi điều dưỡng ở nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách, không để ý bất kỳ việc gì trong triều.

Lúc này, Mạnh Cảnh Xuân lại có thai.

Cùng lúc đó, bên Thẩm phủ truyền tới tin tức, Thẩm Thời Linh cũng mang thai.

Với Thẩm Thời Linh và Nghiêm Học Trung mà nói, đây quả thực là là tin vui động trời. Sau khi Thẩm Thời Linh xác định đã có thai, thậm chí còn quá lố hơn cả Thẩm Anh, bụng còn chưa lộ rõ mà đã bảo người ta làm rất nhiều quần áo nhỏ đồ chơi nhỏ, tích trữ tận mấy ngăn tủ. Mạnh Cảnh Xuân thấy vậy, chỉ còn biết dở khóc dở cười. Bây giờ quan hệ giữa hai người các nàng càng thêm thân cận, bất kỳ chuyện gì liên quan đến con cái cũng có thể nói liên miên tận hơn nửa ngày.

Lần này bụng Mạnh Cảnh Xuân lại thật sự vô cùng an tĩnh, cho dù đến tháng, tiểu gia hỏa cũng chỉ ngẫu nhiên nhúc nhích, lực đá người cũng nhỏ hơn nhiều. Nàng cảm thấy trong bụng mình là một tiểu cô nương, vì thế Thẩm Anh lại càng thêm sung sướng.

Một ngày nọ, Mạnh Cảnh Xuân ngồi phơi nắng trên ghế, ánh nắng hiếm hoi ngày đông rọi lên người, khiến toàn thân đều giãn ra. Nàng nghiêng đầu hỏi Thẩm Anh: “Muốn có con gái đến thế cơ à?”

Thẩm Anh cũng ngồi trong sân, mân mê một đống gỗ, quyết định thừa dịp thời tiết tốt, tranh thủ đóng một cái giường nhỏ trước.

“Chứ sao. Con gái thân thiết, con trai ầm ĩ, tương lai có khi còn cãi nhau nữa, lại còn phải cưới vợ, rất phiền." Hắn vừa nói dứt câu, đã thấy nhũ mẫu dắt A Thụ đi tới đây. Bây giờ A Thụ đã biết đi đường, nhưng vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, lung la lung lay giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chụp ếch.

A Thụ đi đến bên cạnh Thẩm Anh, duỗi tay túm chặt lấy áo khoác của hắn, liều mạng túm hắn. Thẩm Anh khom người, liếc nhìn hắn một cái: “Con muốn gì?"

A Thụ cũng không nói chuyện, chỉ nắm chặt lấy áo khoác của hắn không buông tay. Thẩm Anh dừng việc trong tay lại, hai bàn tay giơ lên cao, ngồi xổm xuống, nói: “Tay phụ thân bẩn, muốn gì thì đi tìm mẫu thân đi.”

A Thụ phồng má, không thèm đếm xỉa tới hắn nữa, đột nhiên thả tay ra, lẹt đẹt chạy tới chỗ Mạnh Cảnh Xuân, kết quả vừa không để ý một chút, lập tức ngã lăn quay ra đất. Mới đầu tiểu gia hỏa không có phản ứng gì, qua một lát lấy lại tinh thần mới khóc lớn lên. Thẩm Anh cũng không đến đỡ hắn, nhũ mẫu định ôm lấy, Thẩm Anh lại nói: “Con trai ngã một cái thì tính là gì, đừng để ý đến thằng bé."

A Thụ thở phì phì đứng lên, dựa vào chân Mạnh Cảnh Xuân ưỡn ẹo làm nũng, cọ hết nước mắt nước mũi lên quần áo nàng. Mạnh Cảnh Xuân nâng tay xoa xoa đầu hắn, lại quay đầu liếc Thẩm Anh một cái, chậc chậc trêu ghẹo nói: “Có mới nới cũ, thật đúng là —— "

Thẩm Anh cũng không thèm quan tâm tới lời trêu ghẹo này của nàng, lần nữa cầm lấy cây thước gỗ, thuận miệng nói một câu: “Nàng cứ chiều thằng bé đi, tương lai sẽ phải chịu đau khổ. Con trai không thể nuông chiều, sớm muộn gì cũng chiều ra thói xấu.”

Tuy A Thụ không thể nghe hiểu hoàn toàn, nhưng cũng quay đầu căm giận liếc Thẩm Anh một cái.

Thẩm Anh để ý thấy ánh mắt oán giận mà tiểu gia hỏa phóng tới đây, không khỏi cười, đặt công cụ trong tay xuống, cũng bất chấp tay bẩn, bước qua xoa xoa khuôn mặt dính đầy nước mắt của hắn, cuối cùng khiêng hắn lên: “Được rồi, nháo loạn kỳ cục gì chứ, phụ thân dẫn con ra ngoài mua đồ ăn.”

A Thụ ngồi trên vai hắn, quay đầu lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân, cười khanh khách.

Mạnh Cảnh Xuân vẫy tay với hắn, một tiểu gia hỏa khác trong bụng lại không nặng không nhẹ đạp nàng một cước.

Vào lúc ngày đông càng lúc càng đậm, cuộc sống thế này thật sự là rất hạnh phúc.

***

Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, đã mười tháng kể từ khi Thẩm Anh dâng sớ từ quan, nhưng bên trên lại vẫn luôn không có ý kiến gì. Thẩm Anh cũng không hề gấp gáp, lời đồn đãi trong triều lại vẫn nhao nhao không ngừng.

Hôm ấy Nghiêm Học Trung đến thăm, Thẩm Anh đang đọc sách, thấy hắn tới, cũng mang máng đoán được là vì chuyện gì.

Đương nhiên Nghiêm Học Trung cũng không hy vọng hắn từ quan về quê, Thẩm Anh lại nói: "Hồi trước đi thi làm quan cũng không phải vì vinh hoa phú quý, mấy năm nay những điều nên lĩnh hội cũng đã lĩnh hội được. Sức lực một người có hạn, không ở vị trí này, có thể còn có địa phương khác để dung thân, đạt thành nguyện vọng. Huống chi trong triều hiện giờ, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, bệ hạ thật sự không cần sợ không có ai kế tục mà không thể chuẩn tấu."

Nghiêm Học Trung là tâm phúc của Hoàng thượng, hôm nay Thẩm Anh đã nói tới trình độ này, tỏ rõ là muốn Nghiêm Học Trung chuyển lời lại cho Hoàng thượng.

Hắn đứng dậy muốn tiễn khách, cửa thư phòng lại bị gõ vang dội, nhũ mẫu vội vàng nói: "Tướng gia, e là phu nhân muốn sinh!"

Thẩm Anh sửng sốt, vội vàng mở cửa ra ngoài: “Ta đi tìm bà mụ ngay, ngươi trông chừng một chút.”

Nghiêm Học Trung thấy thế, đi ra cửa cùng với hắn, vừa định cáo từ, phía tây lại có một con ngựa chạy vội tới. Nghiêm Học Trung hơi nghiêng đầu, thấy đó là Ngưu quản gia trong phủ, liền hỏi một câu: “Sao vậy?”

Thời tiết lạnh như vậy, nhưng Ngưu quản gia lại ra một đầu đầy mồ hôi. Ông lau mồ hôi vội vàng nói: "Cô gia, đại tiểu thư sắp sinh, ngài về mau đi!"

Tác giả có lời muốn nói:

Hoán Hoán: Ta là ca ca.

Hồi Cam : Ngươi nằm mơ, ta là tỷ tỷ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.