Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 40




Khi quay lại trong thành thì trời đã tối, tuyết bắt đầu tích dày trên đường. Mạnh Cảnh Xuân bước xuống từ trong xe ngựa, ngồi trước cửa phủ gom một nắm tuyết, vo chặt lại thành một viên tuyết nhỏ rắn chắc, cầm trong tay lặng lẽ đi vào phủ. Thẩm Anh đi đằng sau nàng, đến chỗ rẽ nơi hành lang, hắn vừa mới chuyển hướng thì có một viên tuyết nhỏ bay véo một phát đập về phía hắn.

Quả cầu tuyết này ném mà không giống như đang giỡn chút nào, Mạnh Cảnh Xuân dùng hết sức mới nện chuẩn xác mạnh mẽ như vậy, giống như là phải làm thế mới hả giận được. Thẩm Anh bị quả cầu này của nàng nện đến mức đau bao tử, một lúc lâu sau mới đưa tay phủi tuyết bám trên quần áo mình, còn Mạnh Cảnh Xuân thì đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Đến nhà bếp, quả nhiên thấy Mạnh Cảnh Xuân làm ổ bên cạnh bếp lò sưởi ấm. Đầu bếp thấy Thẩm Anh tới đây, vội bảo là thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, đang định bưng sang phòng bên cạnh. Thẩm Anh lại nói không cần, đầu bếp liền biết điều lui ra.

Đầu bếp khép cửa lại, Mạnh Cảnh Xuân vẫn tỉnh rụi ngồi co người bên cạnh cửa lò. Trong nồi hình như đang hầm canh, củi cháy hừng hực kêu lách tách, khiến cả khuôn mặt Mạnh Cảnh Xuân nóng đến đỏ bừng.

Thẩm Anh khàn giọng hỏi nàng: "Không ăn cơm à?”

Mạnh Cảnh Xuân xoa xoa đôi mắt sưng vù, nói: "Ăn, sao lại không ăn được chứ.” Nàng đứng lên, đi đến trước mặt Thẩm Anh, bỗng nhiên duỗi hai bàn tay ra, áp lên mặt Thẩm Anh, giọng nghèn nghẹn: “Thật lạnh."

Đôi tay nàng đã được lửa hơ đến nóng rực, trên mặt Thẩm Anh lành lạnh, lòng hắn như bị nguồn nhiệt thình lình ập đến này làm cho kinh động, đủ mọi mùi vị trộn lẫn khó phân biệt.

"Trước kia, mợ ta có nói, vào mùa đông trên mặt sẽ bị nẻ da.Ta không tin, vào ngày tuyết rơi liền liều mạng chơi ngoài trời, cuối cùng bị nẻ thật, cũng chỉ có thể đắp khăn ấm lên, trên mặt từng mảng từng mảng cứng ngắc, làm sao cũng không tài nào khá hơn được, kết quả là bị mẫu thân mắng.” Giọng nàng càng nói càng nhỏ, Thẩm Anh không biết tại sao nàng lại đột nhiên nhắc tới chuyên này.

Nàng nói tiếp: "Thấy Tướng gia khí huyết không tốt, chắc là dễ nẻ da hơn ta. Nghe nói Sở Châu lạnh hơn kinh thành nhiều, Tướng gia đừng để bị cóng đến nẻ da, xấu lắm.”

“Sao nàng......" Sao nàng lại biết ta sắp đi công tác ở Sở Châu?

Mạnh Cảnh Xuân cũng không nhìn hắn, rút tay lại, chỉ nói: "Nghe người ta nói." Nàng cúi đầu, nghĩ nghĩ: “Sắp đến cuối năm rồi, nhất định phải để tâm nhiều hơn đến biên phòng Sở Châu, cứ như vậy, Tướng gia không kịp về dịp tết rồi.” Nàng nói tiếp ngay lập tức: “Nhưng không cần lo quá, chữ ta cũng không đến nỗi quá tệ, ta sẽ nhớ dán câu đối xuân lên.”

Nàng nói như vậy, trong lòng Thẩm Anh lại chua xót.

Hắn ôm nàng vào lòng, thật lâu không thốt nên lời.

Mạnh Cảnh Xuân cứ mặc kệ cho hắn ôm như thế, cảm thấy lòng như được lấp đầy, ấp úng chậm rãi mở miệng: “Ta đã đồng ý với Tướng gia là không đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời.”

Thẩm Anh nhắm mắt thở dài thườn thượt: “Trong kinh đô còn có một nơi, nàng có muốn quay về đó nhìn một chút không?”

Mạnh Cảnh Xuân cũng nhắm mắt, yên tâm vùi đầu trong ngực hắn, nói: "Thục viên à?"

“Ừ.”

“Vốn dĩ ta định mua Thục viên." Mạnh Cảnh Xuân nghĩ đến một ngàn ba trăm lượng kia, nói, "Lúc ấy có người nói cho ta, Thục viên thuộc về một tiểu lại bên Hộ bộ, hắn muốn bán gấp, ra giá một ngàn năm trăm lượng. Nhưng lúc đó ta chỉ có một ngàn ba trăm lượng, đành phải kéo vài ngày. Đến khi ta nghĩ tới lần nữa, thì lại được bảo là Thục viên đã bị bán mất rồi."

Thẩm Anh nghe nàng rầu rĩ nói, cũng không mở miệng. Hắn cũng chỉ là tình cờ nghe được chuyện tiểu lại Hộ bộ muốn bán gấp Thục viên thôi. Chuyện từ mười một năm trước đã rất lâu mà cũng chưa tiên tan, vì thế hôm đó hắn liền đi một chuyến, tìm đến tiểu lại kia, mua Thục viên về. Hắn mua Thục viên cũng không hề có ý gì khác, chỉ là lọ thuốc kia xuất hiện khiến hắn tin tưởng hai mẹ con nhà này vẫn còn sống, có khi sau này còn có thể trả lại cho chủ cũ. Vừa quyết định như thế, hắn cũng lập tức mua luôn.

Lại không ngờ đến, chủ cũ của tòa nhà ấy ở ngay bên cạnh hắn.

Mạnh Cảnh Xuân lại nói: "Mà ta nghe nói, người kia mua với giá một ngàn lượng, sao lại có bản lĩnh trả giá chặt chém đến thế cơ chứ, đúng là khiến người ta tức chết mà. Nếu ta cũng am hiểu chuyện cò kè mặc cả, thì chắc đã có thể dùng một ngàn ba trăm lượng mua lại căn nhà đó rồi. Kết quả cuối cùng một ngàn ba trăm lượng cũng không cánh mà bay, cho thấy rõ, tòa nhà đó với ta không có duyên phận gì.”

Lời này nàng nói có phần cố ý, Thẩm Anh lại tưởng nàng thật sự không biết những vướng mắc trong đó, nghẹn họng nói: “Người trả giá còn một ngàn lượng đó, hình như là ta."

Mạnh Cảnh Xuân lại bất chợt đẩy hắn ra: "Ngươi mua tòa nhà kia làm chi? Đó rõ ràng là nhà của ta mà!”

Thẩm Anh hoàn toàn không ngờ nàng sẽ có phản ứng như thế, khi nói chuyện có hơi lắp bắp: "Chỉ là, tương lai......"

Mạnh Cảnh Xuân lại nói ra một câu phơi bày ra những suy nghĩ trong lòng hắn: "Tướng gia cảm thấy thiếu nợ nhà chúng ta sao?”

Thẩm Anh mím môi.

"Cho dù Tướng gia có áy náy suốt đời thì vụ án năm đó cũng không được phúc thẩm lại, ta vẫn đứng ở đây chứ không phải là một nơi nào khác, toàn bộ mọi chuyện cũng không thể quay ngược trở lại.

Lúc đó, cuối cùng ta đã hỏi mẫu thân, vì sao lại không nói cho ta biết những chuyện đã xảy ra. Bà nói, nếu cứ nhớ mãi về quá khứ, sẽ không thể dốc lòng bước tiếp trên con đường phía trước.

Tuy nói đôi khi không biết lại hay, nhưng ta không cam lòng, cho nên muốn đòi một câu trả lời rõ ràng. Bây giờ đã biết rõ rồi, tuy rằng vẫn không cam lòng như trước, nhưng không cam lòng này đã là vì một chuyện khác. Hôm nay Tướng gia đã kể rõ ra sự tình năm đó, vậy thì dừng ở đây được rồi.”

Bộ dáng lo lắng của hắn vài tháng nay, nàng đều nhìn thấy cả, bây giờ xâu chuỗi lại, mới biết được hắn đã buồn khổ một mình bao lâu nay.

Bây giờ, cái mà nàng không cam lòng chính là vì sao lại đưa ra phán quyết như thế, chuyện này không còn bao nhiêu quan hệ gì với Thẩm Anh nữa. Nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, thật sự rất đau lòng.

Đương nhiên Thẩm Anh đã nhìn thấu ý đồ của nàng, chỉ là không thể nào ngờ được, chính nàng là người giải đi khúc mắc trong lòng hắn.

Mạnh Cảnh Xuân xoay người đi tìm cơm tối để ăn, giống như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì. Bữa cơm này nàng ăn no kềnh càng, ăn xong liền đứng dậy đẩy ghế dựa gọn vào trong, cúi đầu nói: “Ta đi nghỉ trước.”

Thẩm Anh còn đang húp cháo, đặt chén xuống, nói: “Ngủ ngon.”

Mắt nàng sưng to, vừa khô vừa đau, đứng nhắm mắt ngoài cửa, tuyết càng ngày càng lớn.

Khi Thẩm Anh đi ra, nàng đã không còn trong hành lang nữa. Ngưu quản gia vội vàng đi tới, nói với Thẩm Anh: "Đại nhân, có cần phải thu dọn hành lý đi Sở Châu chưa?”

Thẩm Anh nói: "Thu dọn đi.”

***

Kinh thành đổ tuyết liên tục vài ngày, cho dù trên đường còn đọng tuyết, Thẩm Anh cũng không thể không xuất phát. Ngày hôm đó, Mạnh Cảnh Xuân đưa hắn đến cửa thành, mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng, nàng xoa xoa tay, hà hơi nói: "Tướng gia về sớm một chút, hôm giao thừa nếu có thể ăn sủi cảo thì nhất định đừng quên.”

Thẩm Anh lại chỉ dặn nàng nhớ ăn cơm đầy đủ, ngủ sớm một chút, rồi không nói thêm gì nữa, thả rèm xe ngựa xuống. Nàng xoay người đi về hướng Đại Lý tự, khi đi ngang qua phòng lưu trữ thì hơi dừng lại nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bước vào trong.

Bên trong phòng lưu trữ tràn ngập mùi hương xưa cũ, Mạnh Cảnh Xuân giơ lên đế đèn, đi sâu vào trong, cũng không dám thở quá mạnh, sợ động đến đám bụi trong này.

Vụ án trên đời này nhiều vô số kể, mỗi vụ án đều là một câu chuyện cũ.

Nàng đi theo niên đại, dừng lại trước một cái giá, vươn tay lấy hộp hồ sơ kia xuống.

Nàng đặt đế đèn vào trong một cái thùng rỗng bên cạnh, cầm hồ sơ vụ án trong tay, hít một hơi thật sâu. Nếu không phải trước đó Thẩm Anh đã kể cho nàng nghe, hiện tại chắc nàng phải hồi hộp đến điên rồi.

Nhưng cho dù như thế, tay nàng vẫn hơi run rẩy. Ánh nến lập lòe nhảy múa, nàng chậm rãi lật từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, nhìn chữ ký ở trang giấy cuối cùng kia, nhẹ nhàng vuốt ve lên cái tên ấy. Xung quanh cực kỳ yên lặng, thậm chí nghe rõ mồn một tiếng hít thở của mình. Khi Thẩm Anh viết xong xấp hồ sơ này, có phải trong lòng cũng có cảm giác không cam tâm như nàng hay không?

Tuổi trẻ hăng hái đến thế, cuối cùng lại bị nhân gian cùng thời gian mài mòn thành bộ dáng ẩn nhẫn tự nghiêm khắc với mình như bây giờ. Chỉ cần nhìn vào biến hóa trên chữ viết, cũng có thể nhìn ra phần nào.

Nàng ngửa đầu than nhẹ, cuối cùng khép lại hồ sơ vụ án, đặt nó trở về với những bụi bặm của thời gian.

Nến sắp cháy hết, khi nàng cầm đế đèn đi qua con đường chật chội để ra ngoài, ánh sáng chợt tắt ngúm. Hoàng hôn đang dần buông xuống ngoài phòng, ngây người một lúc lâu trong phòng lưu trữ tối tăm ngột ngạt, khi ra đến bên ngoài, lập tức được bao phủ trong ánh sáng nhàn nhạt buổi chiều tà, mới dần dần chạm đến hơi ấm nơi trần thế.

Chuyện xưa khiến người ta phải thổn thức, mỗi khi nhớ lại đều cảm giác như một ngọn núi lớn đè ép trong lòng, không thở nổi.

Nhưng dù sao đó cũng đã là một câu chuyện cũ phủ bụi.

Trời quang đãng được vài ngày ngắn ngủi, một trận tuyết lớn lại bao trùm lên khắp kinh thành. Cuối năm đến gần, trong nha môn thậm chí không còn ai đến, mấy tiểu lại đóng cửa ngủ nghỉ chơi bài trong nhà, không còn biết trời trăng mây gió gì. Quan viên địa phương lục tục kéo nhau về kinh báo cáo công tác, cho nên mấy ngày này tuy kinh thành đổ tuyết lớn, nhưng tiệc rượu cũng không hề ngơi nghỉ.

Mạnh Cảnh Xuân không qua lại thân thiết với ai, lại càng không muốn cho người khác biết nơi ở của mình hiện tại, nên dứt khoát làm tổ luôn trong phủ, hàng ngày không ra khỏi cửa nửa bước. Cuối cùng Quế Phát cũng có thể chung sống yên ổn hòa thuận với con vẹt kia, chỉ có thi thoảng lại đùa dai dọa nó một chút, một lần hai lần, rốt cuộc vẹt ta không còn sợ gì nữa. Mạnh Cảnh Xuân khó khăn lắm mới dạy nó được một câu “Đòi nợ chó”, nó liền há mỏ hướng về Quế Phát gọi cả một ngày một đêm.

Nàng không có chuyện gì để làm, thấy sắp đến đêm giao thừa, liền lôi giấy đỏ ra, cẩn thận cắt cắt, chăm chú nghiêm túc muốn viết vài câu đối xuân.

Mực lâu khô, Ngưu quản gia liền giúp nàng đem đi phơi ở phòng khách, nhìn nhìn rồi khen ngợi một phen: "Mạnh đại nhân viết chữ rất đẹp.” Ông hơi dừng một chút rồi nói tiếp: "Cũng không biết câu đối xuân mà Tướng gia viết sẽ như thế nào. Nói tới mới nhớ, từ sau khi Tướng gia dời tới đây, năm nay chính là năm đầu tiên dán câu đối xuân."

Mạnh Cảnh Xuân nghe ra ý tứ trong lời của Ngưu quản gia, ông ấy thấy nàng viết không đủ mạnh mẽ, cảm thấy phải để chủ nhân nhà mình viết thì tốt hơn, chắc là không hài lòng rồi.

Nhưng xin lỗi, tết năm nay, Thẩm Anh giao hết toàn quyền cho nàng rồi, vì thế mọi việc đương nhiên đều do nàng định đoạt.

Cũng không biết thời tiết ở Sở Châu thế nào, ăn uống làm sao, hy vọng năm sau trở về đừng gầy đi.

Khi nàng đang nhớ nhung, thì một ngày trước hôm giao thừa, Ngưu quản gia cực kỳ kích động cầm một cái hộp tới, đưa cho nàng nói: "Tướng gia nhờ người mang về."

Mở ra, thấy bên trong là một tờ giấy đỏ lớn được gấp lại, nàng lấy ra xem, chỉ thấy trên đó viết một chữ "Phúc" thật to. Nàng lại vội vàng lấy bức thư trong hộp ra, trong đó Thẩm Anh viết toàn là mấy chuyện dặn dò không cần thiết, cuối cùng lại nói, đoán trước nàng không thể viết một chữ ‘phúc’ to đẹp như vậy, nên đặc biệt viết một tờ, còn dặn nàng nhất định phải dán trên cửa phòng ngủ.

“Chúc mọi chuyện tốt lành, Thẩm.”

Mạnh Cảnh Xuân rất muốn nhịn cười, nhưng cuối cùng lại cầm lấy tờ giấy kia mà cười sằng sặc.

Một buổi tối nào đó khi nàng còn ở quan xá, nhức đầu kinh khủng vì vụ án của Hàn Chí Thanh, khi trở lại quan xá phát hiện một cái bao treo trước cửa cùng với tờ giấy trong đó, bên trên cũng chỉ đơn giản viết cái họ thế thôi.

Nhớ tới chuyện xưa, cứ ngỡ đã lâu lắm, thật ra cũng chỉ mới hơn nửa năm.

Thẩm Anh keo kiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.