Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 30: C30: Chương 30




Trình Khanh không cần làm cái gì, chỉ cần tiến vào được lớp Ất trước Du Tam, Du Tam đại khái liền sẽ tức giận đến nổ mạnh tại chỗ đi!

“Lời vàng ngọc của Mạnh sư huynh, Trình Khanh sẽ nhớ kỹ, ngôn ngữ bảo đảm đều mềm mại vô lực, sư huynh cứ xem ta sẽ hành động như thế nào.”

Trình Khanh có thể hiểu lời hắn nói, tức là không phải một cây gỗ mục, Mạnh Hoài Cẩn không khỏi âm thầm gật đầu.

Hắn cũng không phải nhàn không có việc gì muốn cố ý lưu tâm tiểu sư đệ Trình Khanh còn chưa có chính thức nhập học, chỉ vì Trình Ngũ lão gia quan tâm Trình Khanh, Mạnh Hoài Cẩn mới cố ý chiếu cố một chút.

“Ngươi trước xuống núi đi thôi, ngày mai thư viện sẽ dán thông báo kết quả, nếu ngươi thi đậu, sẽ có tên ở trên bảng vàng!”

Nếu muốn đạt được sự tôn trọng của người khác, cần phải dựa vào thực lực của chính mình.

Trình Khanh sẽ không cáo trạng với Trình Ngũ lão gia, càng sẽ không cáo trạng với Du tri phủ, nếu nàng có công danh cử nhân, Du Tam nào dám làm càn ở trước mặt nàng?

Khi Mạnh Hoài Cẩn đưa nàng xuống núi, Trình Khanh cũng nắm lấy cơ hội dò hỏi những việc cần chú ý của khoa khảo.

Nếu nàng muốn tham gia khoa khảo, ngoại trừ năm nay phải đạt được đồng sinh, còn phải có một Lẫm sinh bổn huyện viết một phần công văn đảm bảo cho nàng…… Như thế dễ làm, đơn giản là chứng minh tuổi tác, quê quán của nàng, không phải con cháu tội nhân, không phải người đang ở trong hiếu kỳ.

Điều Trình Khanh chân chính quan tâm là lưu trình khoa khảo, nàng giả vờ tò mò, hỏi khi khoa khảo có người gian lận hay không, Mạnh Hoài Cẩn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Trình Khanh là ‘một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng’, nói cho nàng không ít việc trong trường thi.

Trước khi tiến vào trường thi sẽ bị soát người, nhưng cũng không phải cởi hết đồ ra cho người ta kiểm tra, mà là xem xét đồ dùng mang vào thi cử có phù hợp với quy định hay không, xem xét có giấu tài liệu bí mất gì không, việc t.h.o.á.t y là làm nhục mặt mũi của người đọc sách, nên bị cấm.

Sau khi vào trường thi sẽ có người mười hai canh giờ chẳng phân biệt ngày đêm tuần tra, một khi phát hiện người gian lận lập tức sẽ bắt lấy!

Soát người không cần thoát y?

Trong lòng Trình Khanh vui mừng.

Bí mật giới tính là điều nàng lo lắng nhất, nếu chỉ soát người kiểm tra thực hư, vậy nàng sẽ có biện pháp che lấp.

Từ chỗ Mạnh Hoài Cẩn tìm hiểu được tin tức hữu dụng, tâm tình của Trình Khanh rất tốt, trở lại hẻm Dương Liễu chỉ còn chờ ngày hôm sau thư viện dán bảng vàng, nàng học ngày học đêm không biết mỏi mệt. Liễu thị sợ nàng bị hỏng đôi mắt, trong nhà tuy rằng không dư dả, vẫn điểm mấy ngọn nến thật lớn trong phòng Trình Khanh. Trở lại huyện Nam Nghi ba tháng, đám người Liễu thị không chỉ có ném xuống bộ tịch nữ quyến quan gia, ngày thường khi Trình Khanh chuyên tâm đọc sách, Liễu thị liền mang theo ba nữ nhi làm chút việc thêu thùa kiếm sống, bốn mẹ con đều tay chân lanh lẹ, làm nghề thêu cũng kiếm đủ tiền chi tiêu hằng ngày.

Về sau Trình Khanh đọc sách chi tiêu lớn, thư viện không cần giao quà nhập học, nhưng vẫn phải mua bút mực sách vở. Mỗi một lần đi thi đều phải chi tiêu một khoản lớn, ngay cả việc nhờ Lẫm sinh bổn huyện bảo đảm để đi thi huyện cũng cần ra bạc……Khi Trình Khanh hỏi thăm, Liễu thị đồng dạng cũng không nhàn rỗi, Trình Khanh đọc sách đã đủ vất vả, Liễu thị sẽ không lại để áp lực kinh tế đè lên trên người Trình Khanh, Trình Khanh không cho nàng đi cầm cố quần áo, trang sức, Liễu thị ngoài miệng đáp ứng, trong lén lút lại có tính toán của chính mình.

Nếu đến lúc đó không có tiền, nàng sẽ đi hiệu cầm đồ!

Liễu thị đau lòng Trình Khanh còn tuổi nhỏ đã gánh vác quá nhiều, Trình Khanh cũng đau lòng Liễu thị và ba tỷ tỷ cầm lấy kim chỉ liền không hề buông xuống qua, khoa khảo không thể lơi lỏng, nhưng đồng thời, nàng cũng muốn nghĩ cách kiếm bạc.

Trong phòng, Trình Khanh đọc sách luyện chữ, Liễu thị và ba nữ nhi ở một bên an tĩnh thêu thùa may vá. Tối nay, khi đại nương tử đ.â.m kim liên tiếp bị lỗi, ánh mắt Trình Khanh thoáng nhìn qua, dừng lại bút hỏi nàng:

“Đại tỷ, tỷ có tâm sự sao?”

Đại nương tử ngượng ngùng, “Tiểu lang, tỷ tỷ quấy rầy đến đệ đọc sách sao?”

“Đệ vốn dĩ cũng viết đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, vẻ mặt đại tỷ u sầu, là đang lo lắng thay đệ sao?”

Trình Khanh cũng không nói dối, viết chữ một canh giờ, cánh tay nàng cũng thật sự mệt mỏi.

Đại nương tử chần chờ gật đầu, “Ngày mai thư viện sẽ dán bảng vàng, tỷ sợ đệ bị sự tình lúc trước ảnh hưởng đến tâm tình.”

Ngũ thúc gia nói muốn thay tiểu lang làm chủ, Du tri phủ quả thực phái người đưa lễ vật tới xin lỗi, nhưng nhị phòng bên kia vẫn luôn không có động tĩnh gì, ngày mai thư viện sẽ yết bảng, đại nương tử sợ nhị phòng chơi xấu.

Trình Khanh nghĩ nghĩ, “Hay ngày mai đại tỷ cùng đệ đi đến thư viện xem bảng đi, tận mắt nhìn thấy, tỷ cũng liền an tâm.”

Ánh mắt đại nương tử tỏa sáng, “Tỷ có thể đi?”

Thúc tổ mẫu nói đó là địa phương học tập lời lẽ của thánh nhân, nữ quyến đi không thích hợp, nhưng tiểu lang lại nói nàng có thể đi, chính mình nên nghe ai?

“Đương nhiên có thể đi, có đệ bồi, tỷ sợ cái gì? Nhà chúng ta là gia đình bình dân không cần kiêng dè, thiên kim tiểu thư nhà cao cửa rộng không có việc gì cũng sẽ ra cửa dâng hương, đi hội đèn lồng, cũng không thấy có người chỉ trích các nàng…… Đại tỷ, nếu nhà tỷ phu tương lai bởi vì việc nhỏ như vậy mà bất mãn, vậy không cần chờ đối phương bắt bẻ, đệ là người thứ nhất phản đối việc hôn nhân này.”

Lễ giáo phong kiến trói buộc, ngay cả Trình Khanh hiện tại cũng không tránh thoát được, nhưng ở trong phạm vi năng lực của nàng có thể đạt được, Trình Khanh hy vọng Liễu thị và ba tỷ tỷ đều có thể sống sung sướng một ít.

Liễu thị hung hăng trừng Trình Khanh một cái, đứa nhỏ này sao nói chuyện một chút đều không kiêng dè gì vậy, cái gì mà nhà chồng tương lai của đại nương tử bất mãn, đó là cữu gia ruột thịt của đại nương tử, nếu đại nương tử nghĩ sai, còn tưởng rằng Trình Khanh đang châm ngòi ly gián!

Trình Khanh làm bộ không nhìn thấy cảnh cáo trong ánh mắt Liễu thị.

Nàng tuy rằng không phải cố tình châm ngòi, nhưng cũng là nói thật.

Người một nhà đều đã trở về Nam Nghi hơn ba tháng, Tề gia vẫn luôn không có động tĩnh gì.

Trình Khanh hoài nghi đối phương không chỉ không nghĩ thừa nhận việc hôn nhân này, mà ngay cả cửa thân thích là nhà nàng cũng không nghĩ nhận.

Trước khi án tử của Trình Tri Viễn được định luận, nhà nàng tựa như ‘chuột rơi hầm cầu’, người bình thường đều sẽ kéo ra khoảng cách, Trình Khanh kỳ thật có thể lý giải. Nhưng đại nương tử tốt xấu gì cũng là cháu ngoại gái của Tề gia, phái một v.ú già tới quan tâm hỏi thăm một phen cũng không khó. Ba tháng không có động tĩnh gì, Trình Khanh đối với Tề gia đã không còn ôm bất luận hy vọng nào.

Đại nương tử tâm sự nặng nề, có lẽ cũng có quan hệ cùng việc này.

Tề gia khả năng vẫn còn đang quan sát, xem triều đình sẽ định tội Trình Tri Viễn như thế nào đi.

Nếu Trình Tri Viễn vô tội, hôn ước giữa đại nương tử và biểu huynh Tề gia đại khái có thể cứ theo lẽ thường mà tiến hành…… Nhưng đến lúc đó, Trình Khanh lại không muốn đại nương tử gả đi Tề gia, lời này nàng hiện tại không dám nói, nói ra Liễu thị khả năng sẽ muốn đánh người, Trình Khanh quyết định đi một bước xem một bước, chờ Tề gia bên kia tỏ thái độ trước!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.