Nhiều năm như vậy, hoàng huynh chưa từng từ chối gặp nàng!
Phúc Trinh có thể có địa vị hôm nay, một phần là dựa vào công lao năm đó.
Nàng ở trước mặt hoàng đế biểu hiện ra, đều là lấy lợi ích của hoàng đế làm trọng.
Các phi tần vì tương lai của nhi tử và gia tộc phía sau, sẽ ở trước mặt hoàng đế diễn kịch, sẽ hướng hoàng đế đòi lấy. Phúc Trinh từ sau khi phò mã c.h.ế.t cự tuyệt tái giá, dưới gối chỉ có một đứa con gái duy nhất là Nhu Gia, ngay cả con trai cũng không có, nàng có thể đi tranh vì ai?
Khổ tâm kinh doanh nhiều năm, dựa vào loại nhân thiết này, Phúc Trinh vượt qua rất nhiều nguy cơ tín nhiệm.
Nàng cũng không tin, một chuyện nhỏ như vậy, có thể huỷ hoại khổ tâm kinh doanh của chính mình.
Hoàng Thượng không gặp Phúc Trinh, Phúc Trinh cũng không có lập tức ra cung, ngược lại đi cầu kiến Thái Hậu.
Thái Hậu hỏi nàng sao không mang theo Nhu Gia cùng nhau tiến cung: "Lại qua hai ngày nữa chính là sinh nhật Nhu Gia, ai gia chân cẳng không nhanh nhẹn, vào đông cũng không thích nhúc nhích, liền không đi đến trong phủ các con, đang muốn triệu mẫu tử các con vào cung đưa lễ sinh nhật cho Nhu Gia, con tới thật trùng hợp!"
Thái Hậu nói, sai người mang lễ sinh nhật cho Nhu Gia tới.
Đó là một chuỗi vòng ngọc.
Chính diện mặt ngọc khắc "Bình an", sau lưng khắc "Hỉ nhạc", biểu đạt mong ước tốt đẹp của Thái Hậu đối với cháu gái ngoại.
Phúc Trinh vuốt v e chuỗi ngọc, thế nữ nhi tạ ơn:
"Nhu Gia khẳng định sẽ thích!"
Thái Hậu cũng rất là tự đắc, "đều là tục vật, đưa cho Nhu Gia làm lễ sinh nhật miễn cưỡng tạm được, ai gia còn chuẩn bị một phần đại lễ khác cho con bé!"
Phúc Trinh lập tức rất phối hợp truy vấn.
Thái Hậu cuối cùng vẫn không nhịn được để lộ.
"Nhu Gia đứa nhỏ này đảo mắt cũng tới tuổi xuất giá, nàng phải gả cho ai, là sự tình con và hoàng huynh con bàn bạc, ai gia cũng không muốn nhúng tay. Con là công chúa, Nhu Gia dù được sủng ái, ấn tổ chế cũng chỉ có thể phong huyện chúa…… Ai gia trước đó vài ngày đã đề ra cùng hoàng huynh của con, tưởng phá lệ sách phong Nhu Gia làm quận chúa."
Phúc Trinh cảm động rơi lệ.
Nhu Gia được sủng ái như thế, lại là ái nữ duy nhất của chính mình, phá cách được phong quận chúa đã sớm ở trong dự kiến của Phúc Trinh.
Nhưng mà thời cơ Thái Hậu thêm ân quá không khéo!
Nghĩ đến Hoàng Thượng vừa rồi không đồng ý gặp chính mình, Phúc Trinh cảm thấy phong hào quận chúa của nữ nhi chỉ sợ sẽ không có ——
Thái Hậu nhìn liền buồn bực.
Đây không giống cực vui mà khóc nha.
"Phúc Trinh, con có phải có chuyện gì gạt ai gia không?"
Phúc Trinh lau nước mắt vẻ mặt miễn cưỡng cười vui, cuối cùng không khiêng được Thái Hậu ép hỏi, mới nói ra chuyện nha môn Thuận Thiên Phủ muốn bắt Nhu Gia chuyện.
"Mẫu hậu, Nhu Gia là đại cô nương thanh thanh bạch bạch, sao có thể đi nha môn Thuận Thiên Phủ? Bá tánh khắp kinh thành đều đang nhìn, làm Nhu Gia về sau sao dám gặp người. Nói nàng muốn trêu đùa Trình Khanh kia, con tin, tính tình Nhu Gia xúc động, không chịu nổi người khác dùng ngôn ngữ công kích, nhưng nói nàng mướn hung thủ g.i.ế.c người, nhi thần trăm triệu không tin! Mẫu hậu, cầu ngài làm chủ cho Nhu Gia đi, y nhi thần xem, sinh nhật 18 tuổi của Nhu Gia quá không an ổn!"
Trêu đùa ai?
Thái Hậu vừa nghe thấy chữ "Trình" liền phạm vào tâm bệnh, ở trong lòng mặc niệm vài tiếng a di đà phật, mới trầm mặt hỏi Phúc Trinh:
"Nhu Gia xúc động, con làm mẫu thân ngày thường đã quản giáo như thế nào! Nàng muốn trêu đùa người khác, nàng sao còn dám trêu đùa người khác, chẳng lẽ nàng đã quên hai năm trước…… thiên hạ này có nhiều người như vậy, nàng lại cứ nhận chuẩn một nhà họ Trình mà ức hiếp?"
Trong lòng Phúc Trinh lộp bộp một chút.
Thái Hậu nói hai năm trước, là Trình Dung chết.
Trình Dung c.h.ế.t tuy rằng được an bài một lý do thoái thác cực thể diện, nhưng đây là chuyện trong cung, sao có thể giấu diếm được Thái Hậu.
Xong việc, Thái Hậu cũng chưa nói gì, Phúc Trinh liền biết Thái Hậu đã ngầm đồng ý.
Ai ngờ hiện giờ Thái Hậu thình lình nhắc tới, trong giọng nói lại có nồng đậm trách cứ!
Đây cũng không phải là một hiện tượng tốt.
Phúc Trinh đảo mắt liền suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân thái độ Thái Hậu dị thường.
Trình Dung đối với Thái Hậu tới nói là ân nhân cứu mạng.
Nếu Thái Hậu đã báo xong ân cứu mạng, sủng một đoạn thời gian cũng liền vén tay lên.
Nhưng Thái Hậu còn chưa có báo ân xong, Trình Dung cố tình lại đã chết…… Thái Hậu sau khi lớn tuổi một lòng lễ Phật, cũng tin nhân quả báo ứng?
Người già mềm lòng, Phúc Trinh ý thức được điểm này, liền chậm rãi trấn định xuống dưới.
Có thể nhớ đến Trình Dung lâu như vậy, càng sẽ không lỡ nhìn thấy Nhu Gia bị phạt đi? Một người là nữ nhi của thần tử, một người là ngoại tôn nữ yêu thương từ nhỏ!
Phúc Trinh buông chuỗi vòng cổ trong tay xuống, quỳ ở trước mặt Thái Hậu:
"Mẫu hậu, là nữ nhi không có dạy dỗ tốt Nhu Gia, ngàn sai vạn sai đều là nữ nhi sai, nữ nhi nghĩ Nhu Gia từ nhỏ không có phụ thân, không khỏi nuông chiều nàng vài phần, dưỡng thành tính tình hiện tại của nàng. Nhu Gia không có tâm tư ác độc gì, nói nàng muốn giáo huấn Trình Khanh kia một chút, làm người đuổi Trình Khanh ra khỏi Quốc Tử Giám, nữ nhi tin. Nói nàng mướn hung thủ g.i.ế.c người, nữ nhi không tin! Chuyện lớn như vậy, nàng chỉ là một tiểu cô nương sao có thể giấu diếm được người hầu hạ bên người, nàng không hiểu chuyện, hạ nhân bên người nàng cũng không có lá gan lớn như vậy, mẫu hậu, Nhu Gia thật là bị oan uổng!"
Phúc Trinh nói xong lời cuối cùng, thậm chí còn khóc.
Thái Hậu đương nhiên cũng biết tính tình Nhu Gia kiêu căng.
Trước kia mắt nhắm mắt mở, bởi vì đau lòng Nhu Gia từ nhỏ không có phụ thân.
Phúc Trinh vừa khóc, Thái Hậu liền mềm lòng, lý trí cũng chậm rãi thu hồi.
Nhu Gia hẳn là không có lá gan mướn hung thủ g.i.ế.c người.
Nhưng muốn đuổi Trình Khanh ra khỏi Quốc Tử Giám, việc này khẳng định là thật.
Thái Hậu lạnh mặt, cũng không kêu Phúc Trinh đứng dậy:
"Con cẩn thận nói cùng ai gia, Nhu Gia vì sao muốn đuổi Trình Khanh kia rời khỏi Quốc Tử Giám, người quăng tám sào cũng không tới, sao lại kết thù? Việc này nếu là người khác sai, ai gia sẽ tự mình làm chủ thay Nhu Gia!"
Ý tứ này là, nếu Nhu Gia có sai, sẽ phải làm chủ cho Trình Khanh?
Thái Hậu lớn tuổi, há chỉ là tâm biến mềm, còn có chút hồ đồ của người già.
Phúc Trinh nói ra nguyên do cho Thái Hậu:
"Nhu Gia khẳng định đã làm sai, nhưng nữ nhi lý giải nàng vì sao làm như vậy, từ khi nàng vài tuổi đã đi theo phía sau Vân Đình, nữ nhi biết Nhu Gia thích Vân Đình. Nữ nhi cũng muốn thành toàn nàng, nhưng thân thể của Vân Đình…… Mẫu hậu, nữ nhân còn trẻ tang phu là cảm thụ gì, nhi thần không nghĩ để Nhu Gia phải thừa nhận. Nhu Gia gả cho ai cũng được, nhưng không thể gả cho Vân Đình, lời này nữ nhi đã nói cùng Nhu Gia không chỉ một lần, nàng biết rõ không thể như nguyện, liền ghen ghét người xuất hiện ở bên cạnh Vân Đình, nàng hồ đồ!"
Lời Phúc Trinh nói khiến Thái Hậu trầm mặc.
"Vân Đình là đứa trẻ tốt, mấy năm nay hắn vẫn luôn tránh Nhu Gia."
Sau một lúc lâu, Thái Hậu chỉ nói một câu như vậy.
Phúc Trinh dùng sức gật đầu, "Nữ nhi cũng không oán trách Vân Đình, con gái đều là nợ, Nhu Gia một lòng muốn gả cho Vân Đình, nữ nhi cũng không có biện pháp."
Thái Hậu lại lần nữa trầm mặc.
Tiêu Vân Đình vì sao tránh Nhu Gia, trong lòng Thái Hậu biết rõ ràng.
Không chỉ có Tiêu Vân Đình cố kỵ thân thể chính mình không tốt, càng quan trọng là hướng hoàng đế cho thấy thái độ của chính mình!
Sinh ở hoàng gia, cũng không ý nghĩa có thể mọi chuyện đều như ý.
Mặc kệ là Nhu Gia hay là Tiêu Vân Đình, đều có địa phương từng người không như ý.
Nhu Gia không được gả cho người trong lòng chính mình, Tiêu Vân Đình khả năng không sống quá 30 tuổi.