Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 193




Trình Khanh không biết việc này, cho nên Kỷ Đại thái thái còn có thể an ổn ngốc tại Kỷ phủ, mà không phải tự mình cảm thụ thủ đoạn của Trình Khanh.

Ngày yết bảng, cửa trường thi bị vây đến chật như nêm cối.

Trình Khanh cũng không đạm nhiên như khi thi tú tài.

Khi đó chỉ cầu khảo trúng tú tài, có thể lấy tiểu tam nguyên hay không không bắt buộc.

Nhưng hiện tại nàng đã cầm được tiểu tam nguyên, lòng tham liền càng nhiều, nếu lại lấy được ‘ Giải Nguyên ’, nàng liền có thể đánh sâu vào Hội Nguyên cả nước.

Mạnh sư huynh không có hoàn thành ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’, Trình Khanh thật đáng tiếc.

Nếu nàng có thể hoàn thành điều này, sầu gì sau khi nhập sĩ không thăng quan nhanh?

Có mong muốn, liền sẽ lo được lo mất.

Trình Khanh đang xem bảng, người khác cũng đang xem bảng.

Tửu lầu cách trường thi gần nhất, một chỗ ngồi ở lầu hai đã lên giá năm lượng bạc, đám tú tài trẻ tuổi Trình Khanh đã bao lầu hai, Trình Khanh cảm thấy Đổng Kính Thu là cao phú soái còn có tài, kỳ thật tú tài bình thường cũng cảm thấy hai người bọn họ như thế —— nơi này là tầm mắt tốt nhất, có thể nhìn thấy trường thi dán thông báo, ai mà không muốn chen đến trước bảng thông báo, đáng tiếc năm lượng bạc một bàn trà quá đắt, đại bộ phận mọi người đều không đủ sức.

Trình Khanh và Đổng Kính Thu chia ra ngồi hai bên lầu hai, bên người hai người đều vây quanh rất nhiều tú tài, Trình Khuê, Chu Hằng cùng đám người Trình Mạo, đều ở đây, trừ phi là người giống Kỷ Hạo bị bệnh đến không xuống nổi giường, không người bỏ được vắng họp ngày yết bảng.

Xa xa là có thể nghe thấy chiêng trống yết bảng gõ vang lên, Đổng Kính Thu không nhịn được nhìn thoáng qua Trình Khanh.

Hắn cũng không thể nói vì sao.

Rõ ràng tỷ lệ đặt cược của Trình Khanh ở sòng bạc cao như vậy.

Chẳng lẽ chính mình còn kém một hậu bối mới nhập học ba năm?

Đổng Kính Thu thu hồi tầm mắt, ngồi ngay ngắn tại chỗ.

"Yết bảng!"

"Thật sự yết bảng……"

"Để ta nhìn xem."

"Tránh ra, đều tránh ra, công tử nhà ta tất trúng, các ngươi không cần chen!"

Tú tài một tỉnh nhiều như lông trâu, mà thi hương lại là ba năm một lần, mỗi tỉnh nhân số trúng tuyển chỉ có bảy tám chục người, nhiều cũng không vượt qua một trăm, chỉ có kinh thành mỗi một lần thi người trúng tuyển mới có thể vượt qua một trăm.

Tựa như tỉnh của Trình Khanh, ấn quy định là 80 người, vậy tuyệt sẽ không trúng tuyển nhiều hơn một người.

Dưới tâm tình kích động như vậy, Ất bảng đã dán xong, tất cả mọi người chen tới chen lui, cũng rất khó thấy rõ chữ viết trên bảng.

Có người thích xem từ trên xuống dưới, có người thích xem từ dưới hướng lên trên, đều kỳ vọng tìm thấy tên của chính mình.

Rốt cuộc có người ổn định thân hình, dừng tầm mắt ở vị trí đứng đầu bảng.

Người này trừng lớn mắt, thất thanh nói:

"Thế nhưng không phải Đổng tài tử!"

Cái gì không phải Đổng tài tử, Ất bảng khôi thủ, thế nhưng không phải Đổng tài tử?

Đó là ai?!

"Nam Nghi, Trình Khanh!"

"Là Trình Khanh Nam Nghi, không nhìn lầm!"

"Sao lại là Trình Khanh Nam Nghi…… Mặc kệ, mau đi báo tin vui, kiến tiền mừng."

Không biết ai đi đầu kêu "Trình Khanh Nam Nghi", âm thanh kia tựa như gió thổi qua ruộng lúa mạch, sóng lúa cuồn cuộn, một đợt tiếp một đợt, cuối cùng truyền vào tửu lầu nơi đám người Trình Khanh.

"Trình Khanh Nam Nghi?"

Cửa Trường thi thật sự quá ồn, Chu Hằng nghe được tên Trình Khanh, đều phải vội muốn chết: "Trình Khanh Nam Nghi trúng!"

Rốt cuộc có người chen tới dưới lầu, ngồi quỳ trên mặt đất, thở phì phò:

"Trình Khanh Nam Nghi cao trúng…… Cao trúng khôi thủ! Chúc mừng Trình giải nguyên!"

"Tiểu lang ——"

Chu Hằng kêu đến phá âm.

Trình Khanh là Giải Nguyên!

Trình Khanh thế nhưng thật trúng Giải Nguyên!

Chu Hằng nghe tin tức như vậy, so với bản thân hắn trúng cử còn kích động hơn.

Trình Khanh cũng từ trên vị trí đứng lên.

"Lời này có thật không?"

Nếu nhầm thì thật khôi hài.

Toàn bộ tửu lầu nháy mắt đều an tĩnh, Đổng Kính Thu có hơi chút không khống chế được biểu tình: Trình Khanh là Giải Nguyên?!

Người dưới lầu báo tin vui liều mạng gật đầu.

"Thật sự, Trình Khanh Nam Nghi là Giải Nguyên, tiểu nhân chúc mừng Trình giải nguyên!"

Trình Khanh vẫn đi xuống nhìn xung quanh.

Rốt cuộc, nàng thấy được người chính mình quen thuộc, tín nhiệm.

Tư Mặc dáng người tương đối cao lớn, kiệu Tư Nghiên dáng người tương đối thấp bé trên vai, trên mặt Tư Nghiên đều là bọt nước, khả năng ngay cả bản thân hắn cũng không rõ đó là mồ hôi hay là nước mắt:

"Thiếu gia, thiếu gia trúng Giải Nguyên! Thiếu gia là Giải Nguyên!"

Tư Nghiên một bên kêu một bên lấy tay áo lau mặt, "……Thiếu gia thật là Giải Nguyên năm nay."

Thật sự vui vẻ nha.

Thiếu gia là Giải Nguyên, hắn làm hạ nhân có chung vinh dự.

Ngũ lão gia không có tặng hắn và Tư Mặc cho người lung tung, đây không phải một công việc khổ sai, mà là một chỗ tốt cực cực lớn!

Tư Nghiên oa oa khóc lớn, khóe mắt Trình Khanh cũng có chút ướt át.

—— hóa ra nàng thật sự trúng Giải Nguyên!

Đám người Trình Mạo cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, sôi nổi hướng Trình Khanh chúc mừng, ngay cả Trình Khuê cũng hào phóng nói chúc mừng.

Lão bản tửu lầu liều mạng chen lên, tự mình đổi một ly trà mới ngon hơn cho Giải Nguyên lão gia.

Tư Nghiên và Tư Mặc rốt cuộc cũng chen được tới dưới tửu lầu, người thứ nhất báo tin vui sẽ được thưởng lớn, Tư Nghiên từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra phong bao đã chuẩn bị trước, Tư Mặc lại cầm hầu bao trên vai, một phen rải đồng tiền ra bên ngoài.

Trình Khanh hốt hoảng, có người treo hoa lụa đỏ ở trên cổ nàng, nàng cảm thấy chính mình ngay sau đó có thể bị kéo đi lễ đường thành thân.

Đây không phải ảo giác.

‘ Giải Nguyên lão gia ’ trẻ tuổi như thế, đã có người tới đoạt nàng, ít nhiều cũng nhờ đám người Chu Hằng vây quanh nàng, Trình Khanh mới không có bị đương trường bắt đi làm con rể cho người ta.

Trình Khanh cao trúng Giải Nguyên lệnh người vui mừng, ở sau nàng, tin vui một người tiếp một người truyền đến.

"Đổng Kính Thu Tuyên Đô, cao trúng!"

"Chu Hằng Nam Nghi, cao trúng!"

"Trình Khuê Nam Nghi, cao trúng!"

"Bình Xương……"

"Từ Khê……"

Từng tiếng tin mừng truyền đến, một phen tiền mừng rải đi ra ngoài.

Chu Hằng nghe được tên chính mình, phun ra một hơi thật mạnh.

Hắn sợ chính mình thi rớt!

Trình Mạo lại thất hồn lạc phách.

Cùng đi phủ thành tham gia viện thí, Trình Khanh trúng tú tài, hắn cũng trúng tú tài.

Cùng đi phủ thành tham gia thi hương, Trình Khanh cao trúng Giải Nguyên, hắn, hắn lại không có tên trên bảng!

Là chính mình đọc sách còn chưa đủ nỗ lực sao?

Khả năng có nguyên nhân này đi.

Nhưng càng nhiều, vẫn là bởi vì người ưu tú quá nhiều, toàn bộ tỉnh chỉ có 80 danh ngạch, sao có thể toàn bộ rơi xuống thư viện Nam Nghi, rơi xuống trên đầu con cháu Trình thị?

Lần thi hương này, tên người trúng cử, Trình Mạo có thể xác nhận là đồng môn thư viện Nam Nghi, chỉ có sáu người!

Như vậy đã vô cùng ghê gớm.

Chỉ cần ở lớp Ất thư viện Nam Nghi thường xuyên thi được trong mười vị trí đầu, trên cơ bản là có thể trúng cử.

Nhưng mà cũng không nhất định.

Tựa như Trình Khanh, ngày thường ở thư viện thi tốt, thành tích tốt nhất cũng chỉ là thứ ba lớp Ất, trước nay chưa từng đứng thứ nhất, cố tình ở thi hương, người ta lại ngăn chặn các tú tài khác, đoạt được Giải Nguyên.

Ngay cả Đổng Kính Thu thi họa song tuyệt, cũng bị Trình Khanh ngăn chặn.

Trong đầu Trình Mạo lộn xộn, Trình Khuê làm sao không phải?

Trình Khanh trúng cử không ngoài ý muốn, nhưng Trình Khanh lại có thể trúng khôi thủ!

Cố tình là Trình Khanh…… Trình Khuê nhớ tới lời phụ thân Trình Tri Tự nói, Trình Khanh căn bản không xứng làm đối thủ của hắn, bảo hắn hẳn nên phóng ánh mắt xa một chút vân vân.

Hiện tại Trình Khuê rất tưởng giáp mặt hỏi cha hắn một câu: Cha là nghiêm túc sao?!

Nếu Trình Khanh không xứng làm đối thủ của hắn, hắn là người ngay cả Giải Nguyên cũng không thi được, có phải nên lập tức nhảy xuống từ lầu hai hay không?

Đổng Kính Thu cũng có nhàn nhạt tiếc nuối.

Hắn lại có thể không phải là Giải Nguyên.

Giải Nguyên là Trình Khanh.

Hắn là thứ hai!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.