Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 162: C162: Chương 162




Nhu Gia mặt ửng hồng, khẽ ừ một tiếng.

"Ta ở dưới đây chờ Đình biểu ca, biểu ca trước cứ vội đi."

Tiêu Vân Đình khách khí như vậy, trong lòng Nhu Gia đã mềm thành một vũng nước.

Nhưng đây cũng chỉ là ở trước mặt Tiêu Vân Đình, xoay người vào đình, ánh mắt kia tựa như d.a.o nhỏ dừng ở trên người Thi Thi.

Trong cung không thiếu cầm sư, Đình biểu ca lại mời một kỹ nữ tới đánh đàn trợ hứng, Đình biểu ca xưa nay không coi trọng nữ sắc, sao lại biết trong kinh có kỹ nữ thanh danh đang nổi?

Có thể thấy được là kỹ nữ tên Thi Thi này không thành thật.

Thi Thi âm thầm kêu khổ, nàng thật sợ quý nữ!

Cũng thực sự oan uổng.

Ánh mắt của vị huyện chúa này giống như lưỡi d.a.o sắc bén, muốn đương trường lột da nàng…… Thật là cực kỳ oan uổng!

Chịu đựng áp lực, tiếng đàn lại nổi lên.

Trên lầu các ngắm cảnh, Trình Khanh dừng bước, Mạnh Hoài Cẩn cũng chỉ có thể lưu lại.

Mạnh Hoài Cẩn không tin đây là trùng hợp, đây rõ ràng là Tiêu Vân Đình trước đó đã an bài tốt, dùng để d.a.o động Trình Khanh.

Nhu Gia huyện chúa vừa hiện thân, Trình Khanh liền không muốn chạy nữa.

Ba người lại lần nữa ngồi cùng nhau.

Trình Khanh thỉnh thoảng lại nhìn về phía đình, giống một tên nhóc chưa hiểu việc đời.

Nhu Gia huyện chúa rất là ghét bỏ.

Đồ nhà quê ở nông thôn chưa hiểu việc đời, thật là lệnh người chán ghét, nếu không phải muốn được nhìn thấy Đình biểu ca, Nhu Gia đã sớm sai người buông màn che trong đình xuống.

Tiếng đàn có thể che giấu âm thanh ba người nói chuyện, Tiêu Vân Đình hồn nhiên không thèm để ý việc Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn lúc trước nói phải đi, chỉ lo chính mình tiếp tục đề tài vừa rồi:

"Các ngươi cho rằng chính mình có thể tra được chân tướng, lại không biết khi các ngươi đang liều mạng bò lên trên, địch nhân cũng đồng dạng tiến bộ. Các ngươi cho rằng chính mình có một ngày sẽ quyền cao chức trọng, nhưng vạn nhất địch nhân đã bò tới vị trí chí cao vô thượng, các ngươi lại có thể làm được gì? Tựa như Nhu Gia huyện chúa trong đình, Trình Khanh ngươi hiện tại không động đến nàng, về sau đồng dạng cũng không động nổi đến nàng, nàng hiện giờ là huyện chúa, chờ đến sau khi nàng xuất giá, Hoàng Thượng khả năng cũng sẽ gia phong nàng thành quận chúa, trong cung không chỉ có một vị phi tử muốn Nhu Gia làm con dâu, về sau Nhu Gia là hoàng tử phi, là Vương phi, thậm chí còn có khả năng làm Hoàng Hậu, Trình Khanh ngươi lấy cái gì ra đấu với nàng!"

Đôi môi mỏng của Tiêu Vân Đình khẽ nhếch, mỗi câu nói ra đều giống như con d.a.o dính nọc độc đ.â.m vào tim Trình Khanh.

Hắn giống như sợ Trình Khanh không đủ hận Nhu Gia, ở khi Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn đột nhiên không kịp phòng ngừa nói ra chân tướng Trình Dung tử vong:

"Nhu Gia tính tình kiêu căng, không cho phép trong kinh có quý nữ nổi bật hơn nàng, Trình Dung cứu giá có công được phong huyện chúa, Thái Hậu rất là yêu thích, Nhu Gia liền ghi hận trong lòng, phải cho Trình Dung một cái giáo huấn, khiến Trình Dung ở trước mặt mọi người mất mặt, về sau lại ngượng ngùng tiến cung tranh sủng với nàng. Nàng nương tay Thục phi thực hiện ‘điệu hổ ly sơn’ kêu Thượng Thư phu nhân rời đi, sai người ném Trình Dung đã hôn mê vào Ngự Hoa Viên, ngụy trang Trình Dung thành bộ dáng uống rượu say ngã, lại kêu người khác thấy được trò hề Trình Dung say rượu, sự tình như vậy Nhu Gia trước đây làm cũng không ít."

Trình Khanh đã nghe đến ngây ngẩn cả người.

Ngay cả Mạnh Hoài Cẩn, cũng không có điều tra được rõ ràng như Tiêu Vân Đình.

Trên đời này lại có người giống như Nhu Gia, người khác chưa từng đắc tội nàng, chỉ vì nhất thời nổi bật quá nàng, nàng liền không dung nổi.

Ném Trình Dung hôn mê vào trong Ngự Hoa Viên?

Bàn tay Trình Khanh nắm chén rượu dùng sức.

Trình Dung được phong huyện chúa là bắt đầu của vận mệnh bi thảm, gặp phải Nhu Gia, chính là mồi lửa phát sinh bi kịch đi!

"Nhu Gia hẳn là chỉ nghĩ giáo huấn Trình Dung một chút, lại không ngờ trên đường đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người ở Ngự Hoa Viên đụng phải Trình Dung bất tỉnh nhân sự, nhất thời mất khống chế, chạm vào Trình Dung ——"

"Đừng nói nữa!"

Mạnh Hoài Cẩn đã nghe không nổi nữa.

Đã sớm đoán được Trình Dung bị làm nhục mà chết, nhưng suy đoán được chứng thực là hai việc khác nhau.

Tay Mạnh Hoài Cẩn đều run rẩy, rót tràn đầy một chén rượu cho chính mình, ngẩng cổ uống xuống.

Tay Trình Khanh không run, Trình Khanh muốn g.i.ế.c người!

"Tiêu thế tử, ngài cứ nói thẳng người nọ là ai đi."

"Trình Khanh, ngươi phải có chút kiên nhẫn, để ta nói xong địa phương mấu chốt nhất, lại vạch trần hung phạm ra cho ngươi, phải biết rằng hung thủ hại c.h.ế.t Trình Dung, không chỉ có một người."

Âm thanh Tiêu Vân Đình không nhanh không chậm, trên mặt mang theo tiếc hận:

"Muốn nói gia thế phẩm mạo của Trình Dung, dù là làm hoàng tử phi cũng được, nhưng đó là trước khi bị mất trinh. Nếu đã mất trinh, người nọ không muốn phụ trách, Trình Dung cũng chỉ có thể…Sự tình phát sinh trong ngự Hoa Viên có thể giấu diếm được người khác, lại không thể gạt được chủ nhân hoàng cung, Hoàng Thượng ngay từ đầu cũng không muốn buộc Trình Dung chết, rốt cuộc người phạm sai lầm cũng không phải Trình Dung, một đạo thánh chỉ tứ hôn viết xuống, đối phương nghênh thú Trình Dung cũng coi như che xấu hổ. Nhưng Phúc Trinh Trưởng công chúa không chịu đồng ý, để người nọ cưới Trình Dung, tương lai vạn nhất Trình Dung có may mắn, địa vị áp đảo phía trên Phúc Trinh Trưởng công chúa, làm sao có thể không báo thù ngày đó bị Nhu Gia tính kế? Vì bảo vệ nửa đời sau của Nhu Gia vô ưu, Phúc Trinh Trưởng công chúa góp lời với Hoàng Thượng ——"

Khi Tiêu Vân Đình nói về việc này, tựa như chính mình tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe kỹ càng tỉ mỉ.

Phanh ——

Trình Khanh quá dùng sức, thế nhưng sinh sôi bóp nát cái ly trên tay.

Mảnh sứ đ.â.m vào lòng bàn tay Trình Khanh, nàng hồn nhiên không cảm thấy đau, lời nói cũng từ kẽ răng từng câu từng chữ phun ra tới:

"Phúc Trinh công chúa nói gì?"

Tiêu Vân Đình nhìn xuống đình cười cười, Nhu Gia nhảy nhót vui sướng lại ngượng ngùng, một khuôn mặt đều sáng lên.

Tiêu Vân Đình cứ như vậy dễ dàng thao túng cảm xúc của Nhu Gia, cũng thao túng cảm xúc của Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn:

"Nàng nói, trong hoàng cung có rất nhiều cung nữ xinh đẹp, sao không thấy đại hoàng tử hứng thú tới lâm hạnh cung nữ? Đại hoàng tử là người trong lòng có phụ hoàng, biết nữ tử phi quan hệ huyết thống trong hoàng cung đều thuộc về Hoàng Thượng, không có Hoàng Thượng cho phép, dù có là mỹ nhân cũng sẽ không động. Cố tình ở trên người Trình Dung mất đúng mực, có thể thấy được Trình Dung cũng chủ động câu dẫn, Trình Dung có dung mạo không có phẩm đức, làm chính phi trăm triệu không được, niệm cứu giá có công, miễn cưỡng cho làm trắc phi của đại hoàng tử!"

"Niệm cứu giá có công, miễn cưỡng cho làm trắc phi của đại hoàng tử."

Một bên là Tiêu Vân Đình nói những lời này, một bên là tổ huấn nữ nhân Trình thị không làm thiếp!

Nhu Gia huyện chúa.

Thục phi.

Đại hoàng tử.

Phúc Trinh Trưởng công chúa.

Thậm chí là ngôi cửu ngũ kia.

Tiêu Vân Đình nói không sai, hung thủ hại c.h.ế.t Trình Dung đâu chỉ có một người?

Thiếu bất luận một ai trong số những người ở trên, Trình Dung đều sẽ không chết, nàng c.h.ế.t là do những người đó mang ý xấu, xuất phát từ các loại nguyên nhân, đem áp lực đè lên trên người Trình Dung.

Một nữ tử yếu đuối, nơi nào có thể đồng thời thừa nhận nhiều tính kế như vậy, chỉ có chết, mới là đường ra duy nhất.

"Trắc phi là thiếp, dù ngày sau đại hoàng tử kế thừa đại thống làm hoàng đế, phong Dung cô cô làm Quý phi thậm chí là hoàng quý phi, nhưng thiếp chính là thiếp, điểm này vĩnh viễn cũng không thể sửa đổi. Dung cô cô làm thiếp hoàng gia, tổ huấn nữ nhân Trình thị không làm thiếp sẽ trở thành chê cười, nàng là đích nữ ngũ phòng, sẽ trăm triệu không để chính mình là nguyên nhân khiến nữ nhân Trình thị hổ thẹn, thánh chỉ như vậy, Dung cô cô khẳng định sẽ không vâng theo…… Kia không phải là thánh chỉ, là bùa đòi mạng Dung cô cô!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.