(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lại xem Chu Hằng, ở trong thư viện phải làm tuỳ tùng cho Thôi Ngạn, đi Tuyên Đô dự thi ở khách điếm ồn ào, trước khi thi còn có người quen lắm miệng nói tin tức phụ thân hắn bệnh nặng, Chu Hằng có thể nói là nơi chốn bất lợi, ngày thường thành tích không tồi, lại cũng không phải quá đỉnh, kết quả Chu Hằng lại có thể khảo trúng tú tài!
Nghịch cảnh ra nhân tài, Trình Khanh đã làm chuyện tốt một lần, tự nhiên muốn làm người tốt làm tới cùng, tự mình đi Chu gia nhìn một cái.
Chu gia cũng ở trấn Võ Tân, Trình Khanh thi viện xong thật khoan khoái, thuận tiện đi điền trang một vòng.
Không nghĩ tới kế hoạch không mau bằng biến hóa, nàng chân trước mới ra khỏi cửa ngũ phòng, sau lưng đã bị Hà lão viên ngoại bắt được.
"Trình tiểu lang, cháu đã đáp ứng lão phu, muốn thống khoái uống một bữa, hiện giờ trúng tam nguyên làm Án Đầu, lại muốn bội ước sao?"
"Không quên không quên, Hà lão trượng ngài chọn địa phương đi, bữa này cháu mời!"
Hà lão viên ngoại hẳn là có việc muốn nói, bữa rượu này đã sớm hẹn trước, Trình Khanh không dám không đi.
Sắc mặt Hà lão viên ngoại thả chậm:
"Nói bậy gì đó, lão phu nơi nào yêu cầu cháu đào bạc mời khách."
Hà lão viên ngoại quả nhiên là có chuẩn bị mà đến, mang theo Trình Khanh trực tiếp trở về Hà phủ.
Hà phủ và tòa nhà nhị phòng ở trên một con đường, Trình Khanh đi qua cửa nhị phòng, cửa lớn nhị phòng đóng chặt, Trình Khanh thu hồi tầm mắt.
Hà lão viên ngoại vui vẻ: "Cháu trúng tiểu tam nguyên, lão phụ lòng dạ hẹp hòi nào đó chỉ sợ lại phải làm bạn với dược, ngày nào đó cháu khảo được Trạng Nguyên trở về, kia mới thật là —"
Kia mới thật là muốn sống sờ sờ bị tức chết.
"Lão phụ nào đó" trong miệng Hà lão viên ngoại chỉ chính là ai không cần nói cũng biết.
Trình Khanh cười cười.
Trạng Nguyên nàng thật đúng là tưởng khảo, hơn nữa muốn đem hết toàn lực đi khảo, mục đích lại không phải vì tức c.h.ế.t Chu lão phu nhân.
Nếu tới trình độ kia, Chu lão phu nhân tính là cái gì, Trình Khanh đã sớm nhảy ra khỏi cái ao nhỏ Nam Nghi, trời cao mặc chim bay!
Hà lão viên ngoại ở trong nhà mở tiệc mời Trình Khanh uống rượu.
Hà gia to như vậy, chủ tử đứng đắn lại có thể chỉ có Hà lão viên ngoại và cháu gái Hà Uyển.
Trình Khanh kinh ngạc, Hà lão viên ngoại chẳng hề để ý:
"Năm trước cũng có mấy đứa cháu trai cháu gái khác ở, lão phu ngại bọn chúng quá ồn ào, qua năm đều đưa bọn chúng về phủ thành, nhà cũ chỉ có lão phu và Uyển nương ở càng tự tại."
Hóa ra Hà gia đã rời đi Nam Nghi, hiện giờ định cư ở Tuyên Đô phủ.
Hà lão viên ngoại luyến tiếc láng giềng cũ, chậm chạp không chịu dọn đi, sản nghiệp Hà gia đại bộ phận dời đi Tuyên Đô phủ, mấy đứa con trai của Hà lão viên ngoại không đi được, liền đưa đời cháu đến bên người lão gia tử tẫn hiếu.
Hai năm đầu Hà lão viên ngoại cũng cao hứng, mấy năm nay các cháu tuổi càng ngày càng lớn, ở cùng một chỗ cả ngày cãi nhau, Hà lão viên ngoại năm nay liền đưa toàn bộ các cháu trai, cháu gái về trong nhà từng người, độc lưu lại một mình Hà Uyển ở bên người.
"Thúc thúc, thẩm thẩm trong miệng nói yêu thương Uyển nương, rốt cuộc cũng không phải cha mẹ thân sinh, khẳng định sẽ cưng nhi nữ ruột thịt của chính mình hơn, lão phu sợ Uyển nương chịu ủy khuất."
Hai ly rượu xuống bụng, Hà lão viên ngoại liền mở ra máy hát, ở trước mặt Trình Khanh nói ra lo lắng với Hà Uyển.
Hà lão viên ngoại ở trước mặt Trình Khanh không kiêng nể gì nói ra chuyện nhà, Trình Khanh ngay từ đầu còn chưa có cảm giác gì, lão viên ngoại là không coi nàng như người ngoài.
Nhưng sau khi uống lên vài chén rượu, Trình Khanh càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.
Sao đề tài vẫn luôn vây quanh Hà Uyển?
Nàng tuy không phải dân bản xứ Đại Ngụy, cũng biết Đại Ngụy vẫn chú trọng nam nữ đại phòng, nàng và Hà lão viên ngoại làm bạn vong niên không thành vấn đề, lão viên ngoại vẫn luôn ở trước mặt nàng nói về Hà Uyển là có ý gì.
Trình Khanh ẩn ẩn cảm thấy không ổn, không đợi nàng tìm lấy cớ cáo từ, Hà lão viên ngoại đã đi thẳng vào chủ đề:
"Uyển nương năm nay mười lăm, Trình tiểu lang cháu năm nay mười bốn, trên tuổi tác đảo cũng xứng đôi, lão phu cố ý đem Uyển nương đính hôn cho cháu."
Trình Khanh há hốc mồm.
Nàng cho rằng lão viên ngoại nhiều lắm là ám chỉ, không nghĩ tới trực tiếp như vậy!
Đây là một đạo đề toi mạng, đáp như thế nào cũng sai.
Cự tuyệt, hiển nhiên là làm tổn thương trái tim của Hà lão viên ngoại, lão gia tử vài lần tương trợ, nếu Trình Khanh nói "Không", chính là bạch nhãn lang.
Nếu đáp ứng…… Nàng là một nữ nhân, sao có thể cưới Hà Uyển?
Hiện giờ nam nữ chưa lập gia đình muốn đề cập hôn ước, rất ít hỏi người trong cuộc, ấn quy củ thì Hà lão viên ngoại cần nhờ bà mối đi hỏi Liễu thị, Trình Khanh cũng có đường sống cứu vãn, có thể tìm cớ uyển chuyển cự tuyệt, còn không tổn thương tình cảm.
Cố tình lão viên ngoại không ấn thường quy ra bài, làm cho Trình Khanh thực bị động.
Hai đời làm người, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải loại sự tình này!
Trình Khanh thực xác định tính hướng của chính mình, giới tính của nàng là nữ, yêu thích nam ——
Khi nàng chần chờ, biểu tình của Hà lão viên ngoại đã có biến hóa.
"Uyển nương tư dung tuy không có thập phần xuất chúng, nhưng cũng có bảy phần dung sắc, lão phu dù kiều dưỡng con bé, nhưng nữ hồng nên học cũng không kéo xuống, quản gia tính sổ Uyển nương cũng biết, nếu cháu nhập sĩ, con bé sẽ làm một người nội trợ hiền thục vì cháu xử lý nội trạch, tuyệt không vấn đề……duy nhất không đủ là con bé không có phụ huynh ruột thịt tương trợ. Nhưng lão phu vì Uyển nương đặt mua của hồi môn rất lớn, cũng có thể đền bù điểm này, Trình tiểu lang, cháu không đáp ứng, là có băn khoăn gì?"
Ánh mắt lão gia tử sáng quắc, rất có khí thế mặc kệ Trình Khanh tìm cái cớ gì đều có thể bác bỏ.
Lớn lên đẹp, biết quản gia tính sổ, lại có của hồi môn lớn, thê tử như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm.
Tổng hợp điều kiện của Hà Uyển là thật không sai.
Trình Khanh khóc không ra nước mắt, căng da đầu chắp tay:
"Hà tiểu thư nơi chốn đều tốt, là Trình Khanh không tốt…… Khanh đã có người trong lòng, đời này nếu không thể cưới nàng, cháu cũng sẽ không tạm chấp nhận tiểu nương tử khác, ý tốt của lão viên ngoại, Trình Khanh chỉ có thể lĩnh tâm, ngài nhất định sẽ tìm được tôn nữ tế tốt hơn cháu."
Lý do này, cường đại đến Hà lão viên ngoại không thể nào phản bác.
Lão gia tử trăm triệu không nghĩ tới, Trình Khanh năm nay mới mười bốn tuổi đã có người trong lòng.
Này này này, Trình tiểu lang, cháu mới mười bốn tuổi, tình đậu sơ khai thực bình thường, nhưng phi người ta không cưới thì phân lượng có bao nhiêu nặng, tiểu lang quân như cháu nơi nào hiểu được nha?
Hôm nay quả thực là vô pháp nói chuyện.
Hà lão viên ngoại rốt cuộc vẫn không nhịn xuống, dạy dỗ Trình Khanh:
"Cháu có biết cả đời có bao nhiêu dài không, nếu không cưới được tiểu nương tử cháu ái mộ, cháu thật muốn chung thân không cưới, khiến nhà cháu tuyệt tự sao? Quả thực là hoang đường, chuyện hôm nay coi như lão phu chưa đề qua, cháu cũng đừng có áp lực!"
Không còn cái cớ nào tốt hơn cái cớ này!
Lời này của Trình Khanh tuy là bị bức nóng nảy buột miệng thốt ra, nhưng sau khi nói ra nàng liền cảm thấy chính mình quá cơ trí.
Nàng cần có "người trong lòng" tồn tại.
Lấy cớ khác sớm hay muộn sẽ bị chọc phá, dù là nói trước lập nghiệp lại thành gia, vậy phải phấn đấu đến loại trình độ nào mới tính là lập nghiệp?
Thi đậu cử nhân không tính, trúng tiến sĩ có tính không?
Cứ kéo như thế, kéo dài tới hai mươi tuổi, cớ gì cũng đều sẽ bị dùng hết.
Hôm nay là Hà lão viên ngoại muốn gả cháu gái cho nàng, nàng cự tuyệt, Hà lão viên ngoại nhiều lắm là không cùng nàng thân cận, về sau đổi thành quan lớn hiển quý thì khó mà nói, nàng mỗi một lần cự tuyệt một người chẳng phải sẽ đắc tội một nhà sao!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");