Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Sau nửa đêm, Lâm Thâm chạy vào phòng tắm dội nước lạnh rất nhiều lần, đến hơn ba giờ sáng mới chợp mắt được một lát.
Trước khi ngủ, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ.
Bạn học Lâm Chỉ đúng là, trời sinh để hãm hại anh sao?
Thật là buồn bực.
Trời lạnh tắm nước lạnh nhiều lần, rốt cuộc Lâm Thâm cũng bị cảm lạnh.
Trong lúc đi làm, nửa cái sọt toàn là giấy mềm, đồng nghiệp bên cạnh quan tâm hỏi, "Lâm Thâm, làm gì mà cảm nặng thế."
Lâm Thâm cười ha ha, khổ mà không nói nên lời.
Lần này Lâm Thâm cảm giác khá nghiêm trọng, vừa ho vừa chảy nước mũi, uống thuốc cảm pha nước cũng không thấy đỡ.
Đặc biệt uất ức gửi tin nhắn cho Lục Tâm Du: "Vợ, anh bị cảm."
Hiếm khi thời tiết tốt, ánh nắng tươi sáng, lúc đó Lục Tâm Du đang cùng mẹ chồng và bảo mẫu đẩy Cầu Cầu và Nhung Nhung đi dạo ở công viên, thấy Lâm Thâm gửi tin nhắn thì vội trả lời: "Sao lại cảm? Uống thuốc chưa?"
Lâm Thâm: "Em nói xem? Tắm nước lạnh cả đêm, có thể không cảm sao?"
Lục Tâm Du vội gọi cho anh, nói chuyện một hồi, Lâm Thâm ra vẻ đáng thương gọi, "Vợ."
Giọng mũi khá nặng, nghe rất rầu rĩ.
Lục Tâm Du lo lắng, "Anh uống thuốc chưa? Có muốn xin nghỉ không? Em cùng anh đi bệnh viện."
Lâm Thâm nghe thấy cô lo lắng cho anh, tâm tình lập tức tốt lên, "Uống thuốc rồi, xin nghỉ thì thôi, đơn vị nhiều việc."
Lục Tâm Du lo cho Lâm Thâm, cúp điện thoại, kêu mẹ chồng và bảo mẫu đưa hai đứa nhỏ về nhà trước, nhờ hai người họ chăm sóc con, sau đó lập tức ra cửa mua chút đồ cho Lâm Thâm.
Lần này Lâm Thâm thật sự bệnh tới như núi đổ, Lục Tâm Du vừa đến văn phòng đã nghe thấy tiếng anh ho khan.
Lục Tâm Du đến văn phòng Lâm Thâm, các đồng nghiệp của anh đều biết cô, thấy cô tới thì cười nói: "Lâm Thâm, vợ đến thăm kìa."
Lâm Thâm ngẩn ra, quay đầu lại, quả nhiên thấy Lục Tâm Du đứng ngoài cửa văn phòng.
Trong mắt anh hiện lên sự kinh ngạc, vội đứng lên, bước qua, kéo tay cô, "Sao em lại đến đây? Con thì sao?"
Lục Tâm Du nói: "Có mẹ và cô Minh ở nhà rồi."
Cô nói, đưa tay sờ trán Lâm Thâm.
Không sờ còn đỡ, vừa sờ liền thấy nóng ran.
"Anh sốt rồi."
"Không phải chứ?"
"Em còn không biết sao? Không được, anh mau đi xin nghỉ, chúng ta đến bệnh viện tiêm."
"Đúng vậy, Lâm Thâm, cứ nghe lời vợ anh, đến bệnh viện xem đi, cũng chỉ một ngày." Đồng nghiệp anh khuyên nhủ.
Lâm Thâm đúng là hơi khó chịu, đầu óc choáng váng, dứt khoát không kiên trì nữa, quay đầu đến phòng cấp trên xin nghỉ.
Lục Tâm Du sốt ruột đưa anh xuống lầu, sau đó lái xe đến bệnh viện.
Lục Tâm Du còn đang nghỉ sinh, đã lâu không đến bệnh viện, các đồng nghiệp thấy cô, tất cả đều xông tới, "Bác sĩ Lục, cô về làm à?"
Lục Tâm Du dở khóc dở cười, chỉ vào Lâm Thâm bên cạnh, "Đến tiêm cho Lâm Thâm."
Lục Tâm Du đưa Lâm Thâm tới văn phòng cô, đo nhiệt độ cho anh, quả nhiên là bị sốt.
Lâm Thâm ngồi trên ghế, u oán, "Đều tại em."
Lục Tâm Du buồn cười, "Ừ ừ ừ, trách em.
Chờ đó, em đi lấy thuốc."
Nói xong, cô ra khỏi văn phòng, đến khoa cấp cứu lấy thuốc hạ sốt cho Lâm Thâm.
Khi cô cầm thuốc và ống tiêm quay về văn phòng, ánh mắt Lâm Thâm có phần né tránh, "Có thể...!Có thể không tiêm không?"
Từ nhỏ Lâm Thâm đã sợ tiêm, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, gần như là chưa tiêm mông lần nào.
Lục Tâm Du đang đứng rút thuốc vào ống tiêm, không nhịn được cười, "Anh mấy tuổi rồi mà vẫn sợ tiêm, đến Cầu Cầu còn không sợ kìa."
Lâm Thâm: "...!Ai nói anh sợ!"
Nói giỡn, con trai không sợ, anh sẽ sợ?
Lục Tâm Du nói: "Không sợ thì cởi quần ra."
Lâm Thâm buồn bực, thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên cô chủ động kêu anh cởi quần, là vì tiêm cho anh.
Cởi quần, đáng lẽ là chuyện ở trên giường chứ?
Lâm Thâm bất đắc dĩ cởi quần ra, nằm trên giường.
Nhìn Lục Tâm Du cầm ống tiêm đứng bên cạnh anh, cơ bắp căng lên, "Vợ...!vợ, nhẹ chút đấy."
Lục Tâm Du lấy cồn tiêu độc cho anh, buồn cười nói, "Không phải anh Lâm của chúng ta không sợ sao?"
Lâm Thâm: "...!Anh không sợ."
Lục Tâm Du đáp: "Em nghe mẹ nói, khi còn nhỏ mang anh đi tiêm, anh thừa dịp bác sĩ không chú ý, quay đầu chạy đi."
Lâm Thâm: "...!F*ck!"
Lại bị mẹ ruột bán đứng!
Lục Tâm Du vỗ mông anh, "Được rồi, em sẽ nhẹ, anh thả lỏng đi."
Lâm Thâm im lặng một lát, bỗng nhiên gọi: "Vợ."
Lục Tâm Du: "Ừ?"
"Sau này nếu mẹ anh có nói thêm mấy chuyện mất mặt của anh với em, em đừng nói cho anh, cứ vờ như không biết được không?"
Lục Tâm Du: "Vì sao?"
Lâm Thâm: "Tuy mặt anh khá dày, nhưng anh cũng biết sĩ diện! A a a đau đau đau!"
"Đau chỗ nào, em làm rất nhẹ."
"...!"
Lục Tâm Du vừa đẩy thuốc vào vừa nói, "Lâm Thâm, anh đúng là làm em cười chết, còn buồn cười hơn khỉ."
Lâm Thâm: "..."
Tiêm xong, trên đường về nhà, Lục Tâm Du nghĩ đến dáng vẻ sợ tiêm của Lâm Thâm, thật sự quá buồn cười, miệng không khép được.
Lâm Thâm dựa vào ghế phụ, bị vợ cười nhạo cả một đường, trong lòng buồn bực, ban đầu còn có thể mặt dày giải thích một chút, nói mình vì chưa chuẩn bị, sau đó thấy cô thật sự cười không dừng được, dứt khoát làm lơ.
Cười đi cười đi, dù sao cái mặt này, từ khi theo đuổi cô cũng không còn nữa.
Lâm Thâm bị cảm, sợ lây bệnh cho con, buổi tối sang phòng bên ngủ.
Ngày thường ngủ chung với vợ, ngủ một mình có phần không quen, anh quấn chặt chăn theo bản năng.
Nửa đêm, rốt cuộc Lục Tâm Du cũng dỗ được Nhung Nhung ngủ, đặt vào giường em bé, để cô bé ngủ cạnh anh trai.
Đợi một lát, thấy con gái không có dấu hiệu tỉnh lại, cô nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng ngủ, đến phòng bên cạnh.
Cửa bị đẩy ra, cô thấy Lâm Thâm bọc chăn lại, một mình ngủ trên giường lớn, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.
Lục Tâm Du lặng lẽ đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau.
Lâm Thâm ngủ không sâu, lập tức tỉnh lại, quay đầu nhìn Lục Tâm Du, "Sao lại qua đây?"
Lục Tâm Du xốc chăn lên, chui vào lòng anh, "Qua ngủ với anh.
"
Lâm Thâm ôm cô, cằm gác trên trán cô, thấp giọng nói: "Về đi, đừng để bị lây bệnh."
"Không đâu."
"Lỡ như thì sao, ngoan, về ngủ đi."
Lục Tâm Du ngửa đầu nhìn Lâm Thâm, vuốt ve má anh, đau lòng, "Ông xã, vất vả cho anh rồi."
Lâm Thâm sửng sốt, đáp: "Anh thì vất vả gì, không vất vả."
"Sao lại không vất vả, từ lúc chúng ta kết hôn đến bây giờ, cơm là anh nấu, bát là anh rửa, tất cả việc nhà do một tay anh làm, một lòng một dạ của em chỉ đặt ở con cái, vắng vẻ anh lâu như thế, xin lỗi anh."
Lâm Thâm vân vê tóc cô, thấp giọng nói: "Em cũng em biết vắng vẻ anh?"
Lục Tâm Du gật đầu, ôm Lâm Thâm chặt hơn, "Chờ con lớn hơn chút, chúng ta đi nghỉ mát, em còn nợ anh một đêm động phòng hoa chúc."
.
.
Hôm sinh nhật một tuổi Cầu Cầu và Nhung Nhung, Lục Tâm Du ngủ dậy, phát hiện chồng và con đã dậy rồi, cả ba đang ngồi trên giường chơi đùa.
Cầu Cầu lạnh nhạt, một mình chơi bóng phát triển trí não.
Nhung Nhung lớn hơn, cuối cùng cũng không ghét bỏ bố như khi còn nhỏ, tình cảm giữa hai bố con rất tốt, Lâm Thâm cầm một con búp bê, Nhung Nhung đưa tay muốn cầm lấy, Lâm Thâm đổi sang tay phải, Nhung Nhung bò sang bên phải, đổi qua đổi lại vài lần, con bé toét miệng cười, gọi bố, bố.
Lục Tâm Du ngồi dậy, thuận tiện lấy gối dựa vào đầu giường, thân thể lười biếng ngả ra.
Lâm Thâm thấy cô tỉnh dậy thì đến gần, hôn lên môi cô.
"Mẹ...!Hôn...!"Nhung Nhung học theo, cũng bò đến gần mẹ, hai tay ôm má cô, hôn bẹp một cái.
Lâm Thâm hầm hừ, ôm Lục Tâm Du, "Đây là địa bàn của bố."
Nhung Nhung bẹp miệng, "Hư...!Bố...!Hư..."
"Đúng vậy, bố hư, sau này đừng kêu bố mua búp bê cho con nữa."
Cũng không biết con bé nghe có hiểu không, Nhung Nhung nhìn anh một cái, sau đó chui vào lòng mẹ.
Cầu Cầu đang chơi bóng một bên thấy thế, cũng bò đến, ôm em gái, ba mẹ con ôm nhau, cùng Lâm Thâm ngồi một mình...
Được rồi, anh lại bị ghét bỏ.
Lục Tâm Du buồn cười, kéo tay Lâm Thâm.
Lâm Thâm không vui, "Làm gì đấy?"
Lục Tâm Du cười, cúi đầu nói với con gái: "Nhung Nhung ngoan, đến hôn bố đi."
Nhung Nhung cười hí hứng, lướt qua mẹ, bò lên người bố, "Bố...!Hôn..."
Cô bé đưa tay ôm má anh, hôn bẹp một cái.
Lâm Thâm phấn chấn hẳn lên, "Thế còn được."
"Cầu Cầu, con cũng hôn bố đi." Lục Tâm Du lại nói với Cầu Cầu.
Cầu Cầu ngoan ngoãn, bò đến trước mặt bố, thơm má anh một cái.
Lâm Thâm vui vẻ, "Sáng sớm đã cho anh viên đạn bọc đường à?"
Lục Tâm Du cười tủm tỉm, "Vậy anh không định tỏ vẻ gì sao?"
Lâm Thâm xuống giường, sau đó đi ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, khi trở về, trong tay anh đã có thêm một con gấu bông màu hồng, tay còn lại là một bộ ghép hình.
Lục Tâm Du cũng hứng thú, đến gần, "Anh mua gì thế?"
Lâm Thâm còn chưa kịp nói chuyện, bàn tay con gái đã cố giật lấy gấu bông trong tay anh, "Gấu...!Gấu gấu..."
Nhung Nhung rất thích những món đồ chơi có lông, trong nhà có một đống lớn thú nhồi bông, hôm nay ôm cừu ngủ, ngày mai ôm heo ngủ, ngày kia ôm gấu ngủ.
Ngày nào quên để gấu trên giường, cô bé sẽ khóc lớn, đúng là đau đầu.
Nhung Nhung muốn lấy con gấu, Lâm Thâm đưa tay ra sau, cúi người, nghiêm trang nói, "Nên làm thế nào?"
Nhung Nhung ê ê a a, cuối cùng nói chữ thơm, sau đó thơm bố một cái.
Lâm Thâm vừa lòng, đưa gấu, xoa đầu cô bé, ánh mắt dịu dàng, "Một tuổi vui vẻ nhé con gái."
Cô bé đâu biết sinh nhật là gì, chỉ cảm thấy nhận được quà rất vui vẻ, không ngừng toét miệng cười.
Lâm Thâm tặng quà cho con gái xong, lại quay đầu nhìn con trai.
Cầu Cầu ngồi bên cạnh mẹ, không hé răng, chỉ nhìn Lâm Thâm.
Lâm Thâm cong môi, cũng xoa đầu con trai, "Con trai, một tuổi vui vẻ."
Nói xong thì đưa bộ xếp hình trong tay cho Cầu Cầu.
Bạn nhỏ Cầu Cầu rất thích những món đồ chơi phát triển trí não, xếp gỗ, bóng kích thích phát triển tư duy, trò chơi ghép hình.
Tuy chưa thể ghép được, nhưng lần nào thấy trò chơi ghép hình thì cũng bò qua, ngồi trên đệm chơi vui vẻ.
Lúc trước có một trò chơi ghép hình bị Lục Tâm Du làm mất hai miếng, nhân dịp sinh nhật, Lâm Thâm lại mua về lần nữa.
Cầu Cầu cầm được trò chơi ghép hình thì lập tức cúi đầu nghiêm túc chơi.
Bàn tay nhỏ xáo trộn những mảnh ghép.
Lâm Thâm nhìn con trai, rồi lại nhìn con gái, bỗng nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhoáng một cái, con trai con gái đã đầy tuổi.
Hai đứa nhỏ tự chơi, Lâm Thâm ngồi bên cạnh Lục Tâm Du, ôm cô vào lòng.
Lục Tâm Du cũng thuận thế ôm eo anh, ngửa đầu, nói, "Anh làm bố rất tốt."
"Phải không? Vậy anh làm chồng thế nào?" Lâm Thâm cười hỏi cô.
"Cũng tốt.
"
Lâm Thâm nhếch môi, cúi đầu hôn Lục Tâm Du, "Còn có chuyện càng tốt hơn."
Lục Tâm Du chớp mắt, nhìn anh.
Lâm Thâm cười thần bí, cũng không nói là gì, chỉ vuốt ve má cô, nói: "Dậy rửa mặt trước đi, lát đến khách sạn."