Ách Ba

Chương 6: Tú kiếm




Văn Tinh không phải Chiêu Hoa, nghĩ đến cái gì là làm cái đó, làm việc giống như không trải qua đầu óc.

Tuy rằng nghĩ nên dành thời gian đi dạo đến quán mì, nhưng là chờ khi hắn xử lý xong một ít việc vặt vãnh trong các có thể rút ra thời gian, đã là năm ngày sau.

Không nghĩ tới đi đến quán mì, tình hình trước mắt lại làm hắn cả kinh nửa ngày không lấy lại tinh thần. Kỳ thật Văn Tinh luôn luôn ổn trọng cẩn thận, cho dù là trời đột nhiên ở trước mắt hắn sụp một khối xuống, hắn cho dù làm không được giống Các chủ như vậy nhìn như không thấy, ít nhất cũng có thể xưng được với là mặt không đổi sắc.

Kỳ thật trong quán mì cùng bình thường giống nhau, Ách Ba như trước ở trước kệ bếp thái mì luộc mì. Bởi vì còn chưa tới giờ ăn trưa, khách hàng rất ít, gần mười cái bàn mới có khách ngồi ba, bốn bàn, cho nên Ách Ba hiện tại thực thong dong vừa nhào bột mì, vừa nhàn nhã thỉnh thoảng nhìn ra kho hàng nhỏ phía sau quán mì.

Trước kho hàng nhỏ có một mảnh đất trống không lớn, Yến Thanh Hiệp đang đứng ở chỗ đó, cầm cây kiếm thiếc rỉ của hắn giúp Ách Ba chẻ củi.

Một trong những kiếm khách cao nhất trên giang hồ, đang cầm cây kiếm mà có thể xếp vào trên hai mươi danh bảo kiếm ở trên bảng binh khí, chẻ củi. Văn Tinh cảm thấy được cằm mình hình như sắp rơi xuống đất không khép lại được.

Thanh kiếm kia của Yến Thanh Hiệp, tên gọi là tú kiếm (kiếm rỉ), bởi vì nó nhìn qua rất giống một cái kiếm thiếc rỉ rất nặng như có thể gãy bất cứ lúc nào, nhưng là nếu ai thật sự xem nó trở thành một cây kiếm rỉ sắp gãy, vậy khẳng định phải thiệt thòi lớn.

Tú kiếm, gần nhưng là bề ngoài nhìn qua giống kiếm rỉ mà thôi, trên thực tế nó là một trăm năm trước, từ Mưu gia của Chú Kiếm sơn trang, dùng một khối thiếc hiếm thấy từ trong đầm băng ngàn năm đi lên làm bằng sắt tạo mà thành. Lúc ấy thanh kiếm này sau khi tạo ra thành công, thân kiếm hai bên vốn là không có mài sắc, chỉ có mũi kiếm mài đến thập phần sắc bén.

Tú kiếm đặc điểm cũng chỉ có một, thì phải là nặng, vô cùng nặng, bởi vì thân kiếm không có mài sắc, có đôi khi còn có thể lấy làm gậy đập, dựa vào sức nặng của nó, đó là đập đến ai đều gãy mấy cái xương cốt. Rất nhiều người cũng không hiểu được, lấy thiết rỉ sức nặng ly kỳ như vậy, rèn thành thương, côn thậm chí là một cây đại khảm đao đều thích hợp hơn, vì sao cố tình muốn đánh tạo thành một cây kiếm lấy nhẹ nhàng là chính.

Bởi vậy một trăm năm qua, nó thành binh khí duy nhất mà Chú Kiếm sơn trang tạo ra không có thể sắp xếp trên bảng binh khí, cũng không có người sử dụng. Cho đến mười năm trước, khi Yến Thanh Hiệp lúc ấy vẫn là kiếm phó của Chú Kiếm sơn trang quyết định rời đi Chú Kiếm sơn trang, thiếu công tử của Chú Kiếm sơn trang xem ở tình cảm hai người ở chung nhiều năm, mở ra kho binh khí, nói hắn có thể tùy ý chọn một kiện binh khí mang đi. Trong đống thần binh lợi khí, Yến Thanh Hiệp chỉ chọn trúng cái chuôi kiếm rỉ bề ngoài xấu xí nặng vô cùng này.

Sau đó, người này lúc ấy còn chỉ có thể xem như kiếm khách nho nhỏ, ở trên giang hồ một chút một chút hiển lộ ra là một kiếm khách trời sinh, nhiều lần giữa lằn ranh sinh tử, hắn dùng cái chuôi kiếm rỉ thật nặng này cho đối thủ một kích trí mạng.

Kiếm khách trầm mặc này bằng nắm đấm của mình nói cho mọi người, đây là một cây kiếm tốt, liền ngay cả bảo kiếm được xưng có thể xẻ vàng chặt ngọc, cũng không thể lưu lại nửa chỗ hổng ở trên thân kiếm đó.

Vì thế, tú kiếm bắt đầu nổi danh trên bảng, khi Yến Thanh Hiệp đánh bại một người lại một người đối thủ, tên nó ở bảng binh khí cũng bắt đầu thẳng tắp bay lên. Mỗi một binh khí cuối cùng bị nó thay thế, kết cục đều chỉ có bốn chữ “Tan xương nát thịt” có thể hình dung.

Yến Thanh Hiệp là sát kiếm nổi danh trong các kiếm khách, mà tú kiếm còn lại là “kẻ hủy diệt” trong các binh khí.

Nhưng là hiện tại, đối tượng mà cái chuôi “kẻ hủy diệt” này đang kết liễu, chỉ là một đống gỗ không hề giá trị.

Một cỗ không hiểu tức giận xuất hiện ở trong lồng ngực Văn Tinh, hai tay của hắn nắm chặt, toàn thân đều tức giận đến gần như phát run. Một cái kiếm khách chân chính, như thế nào có thể đối đãi binh khí của mình như vậy! Đối với kiếm khách mà nói, binh khí chính là sinh mệnh, yêu quý còn không kịp, như thế nào có thể lấy đến đạp hư.

Không thể tha thứ!

Lúc này Ách Ba rốt cục thấy Văn Tinh, bởi vì Văn Tinh đang đi nhanh qua trước kệ bếp. Hắn là câm, cũng không phải người mù, tự nhiên thấy được, vì thế giơ tay lên cao, đang muốn vẫy tay tiếp đón, bỗng nhiên phát hiện khuôn mặt Văn Tinh vặn vẹo, trong mắt ứa ra lửa giận, Ách Ba gần như phản xạ có điều kiện bỏ tay xuống, cúi đầu dùng sức nhào bột.

Không phát hiện, hắn cái gì cũng chưa thấy.

Có sát khí!

Kiếm khách là mẫn cảm, nhất là kiếm khách như Yến Thanh Hiệp loại người này không biết trải qua bao nhiêu lần sinh tử thách đấu, không đợi Văn Tinh tới gần, hắn liền phản xạ giơ kiếm lên, cong thắt lưng, xoay người, đâm thẳng. Động tác rất đơn giản, cũng thực nhanh chóng, mau đến ngay cả Văn Tinh đều không thể phản ứng kịp, kiếm của Yến Thanh Hiệp đã đặt tại trên cổ hắn.

Thân kiếm không có sắc bén cũng không đại biểu không có nguy hiểm, thứ không chết người không có nghĩa là chém cổ không đứt. Văn Tinh dừng chân, như trước phẫn nộ, nhưng trong đầu đã khôi phục thanh tỉnh, nhìn thấy Yến Thanh Hiệp không nói gì, trong lòng lại lặp lại tính toán, nếu vừa rồi hắn không có bị lửa giận làm mê muội đầu óc, dưới trạng thái có chuẩn bị, có tránh đi một kích gần như không thể gọi là chiêu thức nhưng không chê vào đâu được của Yến Thanh Hiệp không?

Đáp án là..... Không biết. Kiếm khách, tới rồi loại cảnh giới này như bọn họ, không có chân chính so chiêu, liền vĩnh viễn không có biện pháp phân ra cao thấp.

Nhìn đến là Văn Tinh, Yến Thanh Hiệp nhăn nhăn mày chậm rãi hạ kiếm, xoay người lại bắt đầu chẻ củi. Bổ hai cái, ngẫm lại không đúng, lại nhìn Văn Tinh một cái, hỏi: “Có việc?”

“...... Không có gì.” Văn Tinh nghiến răng phun ra ba chữ.

“À......” Yến Thanh Hiệp xoay người lại bắt đầu chẻ củi, bổ hai cái, giống như nhớ tới cái gì, quay đầu thêm một câu, “Còn có bốn ngày.”

Cách ngày bọn họ ước định so kiếm, còn có bốn ngày.

Văn Tinh nổi giận, cũng may hắn là người quen trầm ổn, hít sâu mấy cái đã đem cảm xúc miễn cưỡng khống chế được, lại vẫn mang theo giận dữ nói: “Ta chỉ cùng so kiếm với kiếm khách chân chính.”

Yến Thanh Hiệp kỳ quái nhìn hắn một cái, mang theo vài phần nghi hoặc, hình như cũng không hiểu được ý tứ của Văn Tinh.

Văn Tinh căm giận lại nói: “Ta quyết sẽ không lấy cây kiếm trọng yếu giống như sinh mệnh của mình đi làm chuyện không phải một cây kiếm phải làm. Kiếm khách có tôn nghiêm của kiếm khách, kiếm cũng có tôn nghiêm của kiếm, kiếm khách không tôn trọng kiếm cũng không đáng giá người khác tôn trọng.”

Lúc này đây Yến Thanh Hiệp hiểu được, hắn nhìn xem Văn Tinh, một hồi lâu mới nói: “Ta không có tiền.”

Cái đó và tiền có quan hệ gì? Văn Tinh đang muốn nói chuyện, bên tai lại nghe Yến Thanh Hiệp tiếp tục nói: “Ta phải ăn cơm, mỗi ngày phải đến ngoài thành chặt một bó củi, bán, vừa lúc ăn một chén mì, thân thể điều dưỡng tốt lắm, mới có thể đi so kiếm.”

Ngày đó Yến Thanh Hiệp đi vào phủ Hoàng Long trấn, đã suốt ba ngày không có nếm qua cái gì. Hắn là kiếm khách, ngoại trừ sử dụng kiếm, hắn chẳng biết kỹ năng cuộc sống gì, ngày đó hắn chặt một bó củi, bán hai văn tiền, khi chờ ở ngoài quán mì của Ách Ba, suy yếu đến gần như chân đứng không vững.

Hắn cũng không có nghĩ đến mì ở đây lại vừa đúng hai văn tiền một chén, đây là một chén mì giá thấp nhất mà hắn nếm qua, hơn nữa là ăn tốt như vậy.

Sau lại hắn mới biết được, thì ra Ách Ba thu tiền hắn ít hơn so với người khác. Sau nữa Ách Ba biết hắn mỗi ngày chặt củi đi bán, kêu hắn mang củi bán cho quán mì, Ách Ba mỗi ngày miễn phí nấu cho hắn ba bát mì. Ách Ba nói, một bó củi chỉ bán hai văn tiền là bán rẻ, một bó như vậy cũng có thể bán bảy, tám văn, hắn không hiểu giá thị trường bị người hãm hại.

Về phần chẻ củi, Yến Thanh Hiệp là tự nguyện, dù sao nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, nói lại mọi chuyện là do hắn không hiểu giá thị trường bị người hãm hại, vẫn là Ách Ba thiện tâm, đều tự hiểu ngầm, vô luận như thế nào Yến Thanh Hiệp nói qua, hắn sẽ bảo hộ Ách Ba. Kiếm khách không dễ dàng hứa hẹn, một khi hứa hẹn, thì phải là vứt bỏ sinh mệnh cũng muốn làm được.

Văn Tinh không biết mọi chuyện, hắn chỉ biết là kiếm khách mình coi trọng trước mắt này, làm ra hành vi khom lưng trước năm đấu thóc, không! Không phải vì năm đấu thóc, mà là khom lưng vì một bát mì.

Hắn tức giận đến sắc mặt xanh mét, chỉ vào Yến Thanh Hiệp một chữ một chữ nói: “Bốn ngày sau, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi! Ta, đệ nhất kiếm khách của Hoàng Thiên Cung, sẽ không thua trong tay người như ngươi......”

Yến Thanh Hiệp cúi đầu, đối với lời nói của Văn Tinh không có gì phản ứng.

Văn Tinh cực độ thất vọng ly khai. Ách Ba vẫn trộm liếc về nơi này, chờ hắn vừa đi, lập tức bỏ chạy lại đây, lôi kéo ống tay áo của Yến Thanh Hiệp, nhẹ nhàng mà lắc lắc.

Yến Thanh Hiệp ngẩng đầu, đã thấy Ách Ba một đôi ánh mắt tràn đầy quan tâm đang nhìn chằm chằm mình, hắn an ủi vỗ vỗ vai Ách Ba, nói: “Không có việc gì.” Nói xong, hắn nhìn về hướng Văn Tinh rời đi, bỗng nhiên thở dài: “Hắn không hiểu. Kiếm, chính là kiếm.”

Ách Ba nhức đầu, nghe không hiểu, nhưng mà nhìn Yến Thanh Hiệp không giống có việc, hắn cũng an tâm, trở về tiếp tục nhào bột.

Yến Thanh Hiệp lần thứ hai bắt đầu chẻ củi.

Khi Văn Tinh trở lại Trấn Long các, gặp phải Chiêu Hoa mang theo một hộp điểm tâm đi ra. Một cái nhìn đến huynh đệ từ nhỏ cùng lớn lên này mặt mày phẫn nộ, Chiêu Hoa tò mò lấy tay che trước trán nhìn trời.

“Có người đang giận dỗi nha, kỳ quái, hôm nay mặt trời không từ phía tây đi ra nha......”

“Ngươi không nói lời nào, không ai kêu ngươi câm.” Văn Tinh đá hắn một cước, lúc ánh mắt đảo qua hộp điểm tâm, khóe miệng nhếch lên, “Sai rồi, ngươi ngay cả người câm cũng không bằng.”

Đây là đang ám chỉ Chiêu Hoa làm đồ ăn Các chủ không ăn, nhưng mì sợi của Ách Ba Các chủ lại ăn đến vui vẻ.

“Ê ê, Văn Tinh, ai đắc tội ngươi, ta là thớt cho ngươi giận rồi chém à?” Đối với một cái thần trù mà nói lời nói kia rất độc, Chiêu Hoa tức giận đến mày đều dựng thẳng lên, “Quên đi, ta đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi quỷ hẹp hòi này, Yến Ny còn chờ ăn ta làm điểm tâm đây.”

Yến Ny là muội muội của Thị Phi, cũng là đệ tử của Cốc Như Hoa, nếu Thị Phi có thể thuận lợi kế thừa vị trí Các chủ Trấn Long các, như vậy Yến Ny liền không hề nghi ngờ sẽ trở thành Cung chủ Hoàng Thiên Cung tiếp theo. Cô gái nhỏ này hiện tại mới mười năm tuổi, tính cách hoạt bát đáng yêu, cực kỳ làm người yêu thương, nhất là Chiêu Hoa, phá lệ sủng nịch nàng, luôn luôn làm một ít tinh xảo điểm tâm nhỏ đưa cho nàng ăn.

Chiêu Hoa đạp mạnh chân bước đi rồi, không hề để ý tới Văn Tinh người thần kinh khác thường này.

Lại đi vào trong, Văn Tinh một cái liền thấy Các chủ đứng ở dưới một gốc cây đào. Hoa đào đã tàn từ lâu, ngay cả quả đào xanh đều đã thành chín, nặng trịch treo trên cành.

Hôm nay không phải lần đầu tiên nhìn đến Các chủ không ở trong phòng luyện công, Văn Tinh cảm thấy được chính mình phải làm đến thấy nhưng không thể trách, nhưng Các chủ hiện tại đang làm cái gì? Ngẩn người thì thôi, còn vừa ngẩn người vừa vô ý thức lấy tay bóp quả đào. Quả đào đáng thương kia, đã bị bóp đến nỗi vỏ rách nước chảy, vô cùng thê thảm, nhưng Các chủ còn đang tiếp tục bóp.

Thị Phi đờ đẫn đi qua, bị Văn Tinh một phen giữ chặt: “Quả đào kia đắc tội Các chủ?”

Thị Phi thản nhiên liếc hắn một cái, nói: “Chiêu Hoa ca nói, Các chủ đây là tư xuân.”

“......”

Văn Tinh lập tức liên tưởng quả đào cùng cái bộ vị nào đó trên người phụ nữ, tưởng tượng một chút, lại phụng phịu lắc đầu. Hắn vẫn là cảm thấy được Các chủ tẩu hỏa nhập ma có thể tính lớn hơn.

“Thị Phi, đừng chỉ đi dạo, nhanh đi luyện công.”

Thân là Nhị đương gia ở Trấn Long các, trách nhiệm làm cho Văn Tinh lập tức hối thúc Thị Phi luyện công. Cửu Chuyển Hóa Thần Công luyện đến tầng thứ tám, sẽ phải đối mặt với nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma, huống chi Các chủ còn luyện cần cù như vậy. Chuyển giao Các chủ mới và cũ là một đại sự, tình hình chung, chỉ có đem Cửu Chuyển Hóa Thần Công luyện đến tầng thứ năm, mới có tư cách kế thừa vị trí Các chủ Trấn Long các.

Kỳ thật Thị Phi luyện được đã xem như nhanh, mới hai năm liền tiến vào tầng thứ hai, ai biểu sư phụ hắn là kỳ tài võ học trăm năm hiếm thấy, người khác phải tu luyện mười mấy năm mới có thể đến tầng thứ tám Cửu Chuyển Hóa Thần Công, hắn ngắn ngủn năm năm liền tu tới rồi, phỏng chừng Cốc Thiếu Hoa sẽ trở thành Các chủ Trấn Long các có mạng ngắn nhất từ trước đến nay.

Nghĩ đến đây, Văn Tinh thở dài một hơi. Những người đã từng tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công, sau khi luyện đến tầng thứ năm, đều sẽ tự động đình chỉ tu luyện, nguyên nhân có hai cái, thứ nhất luyện đến tầng thứ năm cũng đã có đủ thực lực bảo hộ Hoàng Thiên Cung, thứ hai Cửu Chuyển Hóa Thần Công luyện đến tầng thứ năm về sau, cho dù đình chỉ tu luyện, công lực cũng sẽ dựa theo tâm pháp tự hành vận chuyển, nhưng là tốc độ so với chính mình tu luyện sẽ chậm gấp đôi, như vậy người tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công cũng có thể sống lâu vài năm.

Nhưng là vị Các chủ trước mắt hắn này, giống như sợ mình sẽ không chết hay sao, năm năm nay giây phút nào cũng đều tu luyện, hiện tại đột nhiên không luyện, Văn Tinh cũng không biết chính mình nên vì Các chủ cảm thấy cao hứng hay là bi ai. Đã luyện đến tầng thứ tám, cho dù đình chỉ không luyện, có năng lực sống lâu vài ngày chứ?

Nhìn đến Các chủ cái dạng này, sự giận dỗi của Văn Tinh ở Yến Thanh Hiệp nơi đó lập tức toàn bộ không cánh mà bay, còn lại chỉ có thương tiếc và tiếc nuối vô tận đối vị Các chủ tuổi trẻ này.

“Các chủ.”

Rốt cục vẫn là đem Các chủ từ trạng thái hoảng hốt tỉnh lại, Văn Tinh vì chính mình tìm một cái cớ. Hắn là đang giải cứu quả đào đáng thương kia.

Cốc Thiếu Hoa giống như từ trong mộng vừa mới tỉnh, nhìn thoáng qua Văn Tinh.

Văn Tinh ho nhẹ một tiếng, xem xét xem xét quả đào.

Cốc Thiếu Hoa cũng nhìn về phía quả đào, phản ứng đã muộn nửa nhịp mới chậm rãi lui tay về, kéo kéo tay áo xuống dưới che khuất ngón tay tràn đầy nước đào.

Văn Tinh dụi dụi mắt, hắn hoa mắt sao? Vì sao vừa rồi giống như nhìn đến gương mặt ngàn năm không thay đổi của Các chủ, hiện lên một mảng màu đỏ khả nghi, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt thôi, nhưng...... Đây là biểu tình của một người trên lý luận đã đoạn tuyệt thất tình lục dục sao?

Nếu không phải luôn luôn xử sự trầm ổn, Văn Tinh gần như phải phát cuồng.

Không phải hắn không chịu thay đổi, mà là thế giới này biến hóa quá nhanh, nhưng mà...... Trước mắt, Văn Tinh hình như còn không thể cảm nhận được điểm này. Bởi vậy hắn buồn bực vài ngày, thẳng đến ngày so kiếm cùng Yến Thanh Hiệp đã đến.

Người biết chuyện này cũng không nhiều, trên nguyên tắc, Văn Tinh chỉ báo cho Cung chủ Hoàng Thiên Cung một người, bởi vì phải so kiếm ở đài thử kiếm của Hoàng Thiên Cung, đây là lễ tiết thiết yếu.

Nhưng mà hiển nhiên, Chiêu Hoa không cần thông báo cũng biết chuyện này, bởi vì lúc bọn họ ước định so kiếm, người nầy ngay tại bên cạnh. Hơn nữa trải qua cái miệng rộng của người nầy tuyên truyền, không sai biệt lắm đệ tử của cả Hoàng Thiên Cung, ngay cả canh cửa, quét đường đều biết.

Vì thế hôm nay bắt đầu từ sáng sớm, liền thường thường có người ở ngoài đài thử kiếm đi tới đi lui. Người trong môn phái và các đệ tử kêu là tới luyện kiếm, còn về phần một đám coi cửa, quét rác đều nói là tới quét tước, chịu khó có thể so với ong mật.

Văn Tinh ngay lập tức mặt đen vạn trượng. Hắn là đến so kiếm, không phải là khỉ đến làm cho người ta xem xiếc, vì thế bàn tay to vung lên, dùng thân phận Nhị đương gia Trấn Long các đem mấy tên nhảy vô giúp vui này toàn bộ đuổi đi. Nhưng mà có mấy người hắn vẫn là đuổi không đi, ví dụ như Cung chủ Hoàng Thiên Cung Cốc Như Hoa, ví dụ như thân là khách Quân Lâm Hải cùng Lâm Nguyệt Nhi, còn có Chiêu Hoa cái tên da mặt dày như tường thành......

Đoạn tiểu nhạc đệm này, Yến Thanh Hiệp là không biết, trước khi so kiếm một ngày, hắn riêng đem quần áo đã bắt đầu trắng bệch trên người cởi ra, giặt sạch sẽ, treo lên trên cây bạch quả bên cạnh quán mì cho gió thổi một đêm.

Bởi vì không có quần áo đổi, Yến đại kiếm khách hiển nhiên cũng không nguyện ở ban đêm biểu diễn khỏa thân, vì thế liền mượn Ách Ba một bộ quần áo, so sánh dáng người của mình, béo gầy không sai biệt lắm, nhưng là dài ngắn liền...... Vì thế Yến Thanh Hiệp hơn phân nửa cẳng chân lộ ra ngoài đêm đó sẽ không có rời đi quán mì, định mượn Ách Ba hai cái bàn hợp lại, chịu khó ngủ một đêm.

Sau đó...... Đương nhiên, khi tiếng canh hai vang, Các chủ Trấn Long các cùng Yến đại kiếm khách, có lần đầu tiên tiếp xúc thân mật.

Chân của Các chủ Trấn Long các, thân mật tiếp xúc với thắt lưng của Yến đại kiếm khách, đem Yến đại kiếm khách từ trên bàn trực tiếp đưa đến mặt đá lạnh như băng ngoài quán mì.

“Của ta......”

Cốc Thiếu Hoa mặt lạnh như băng ngồi xuống ở bên cạnh bàn, Ách Ba đang cầm bát mì đứng ở bên cạnh thẳng sững sờ, lúc này hắn mới phát hiện, cái bàn mà Yến Thanh Hiệp ngủ kia, hình như chính là cái bàn mà tiên nhân bình thường hay ngồi.

Trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp.

Yến Thanh Hiệp đỡ thắt lưng, cà nhắc cà nhắc từ ngoài quán mì đi vào đến, Ách Ba vội vàng buông bát mì đi qua dìu hắn.

“Ta không sao.”

Khuôn mặt Yến Thanh Hiệp miễn cưỡng tươi cười với Ách Ba, ánh mắt lại đảo quanh người Cốc Thiếu Hoa, có chút giật mình, lại có chút cảnh giác, còn có vài phần ngạc nhiên, hình như từng ở nơi nào nhìn đến khuôn mặt này lại như thế nào cũng không nhớ nổi.

Trước kia hắn gặp qua nam nhân này sao? Nghĩ tới nghĩ lui, lại không có kết quả gì, rõ ràng không nghĩ nữa, ngược lại bắt đầu lo lắng một cước vừa rồi.

Yến Thanh Hiệp là kiếm khách, kiếm khách đương nhiên không nhất định am hiểu quyền cước, nhưng là khinh địch bị người đến gần như vậy, cũng là lần đầu tiên, vì thế hắn đối với nam nhân mặt băng này có đánh giá rất cao. Nhưng mà lo lắng đến ngày mai so kiếm, Yến Thanh Hiệp quyết định tạm thời trước không tính một cước sỉ nhục hôm nay.

“Mì......”

Cốc Thiếu Hoa sắc mặt càng lạnh, ánh mắt lạnh lùng ở Yến Thanh Hiệp trên người nhoáng lên một cái mà qua, nếu đó là lưỡi dao, quần áo trên người Yến Thanh Hiệp sớm vỡ vụn thành giấy. Sau đó ánh mắt hắn dừng ở trên tay Ách Ba đang đỡ lấy Yến Thanh Hiệp.

Giống như toàn thân đều bị băng trụ, Ách Ba lông tóc dựng đứng, chạy nhanh cầm bát mì đi qua, không đợi để xuống ổn định đã chạy nhanh như trốn đến phía sau Yến Thanh Hiệp.

Thật đáng sợ thật đáng sợ, hôm nay nhất định đã quên đốt hương bình an. Ách Ba âm thầm nghĩ, ánh mắt cũng không tự chủ liếc về hướng dưới tàng cây bạch quả. Từ khi đến phủ Hoàng Long trấn này, hắn ngay tại dưới tàng cây bạch quả đắp một đống đất nhỏ, ở trên mặt nặn một thổ công công, mỗi ngày cúi chào cầu bình an, mỗi mùng một mười lăm còn thắm nén hương.

Nhưng mà mùng một vừa qua, còn chưa tới mười lăm a......

“Không sợ, ta bảo hộ ngươi.” Yến Thanh Hiệp vỗ vỗ vai Ách Ba, cho hắn thêm can đảm.

Mặt Cốc Thiếu Hoa bắt đầu biến thành màu đen, cầm chiếc đũa không gắp, sửa thành chọc mì. Ách Ba thấy đau lòng, chọc như vậy nữa, còn có thể ăn sao không? Có Yến Thanh Hiệp thêm can đảm, Ách Ba nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục cố lấy dũng khí, đối với tiên nhân nhiều lần hoa hoa.

『Không thể ăn...... Không ăn......』

Cốc Thiếu Hoa ngừng chiếc đũa, lạnh lùng trừng mắt Yến Thanh Hiệp.

Lai giả bất thiện (người đến thường không phải tốt). Nếu hứa hẹn phải bảo vệ Ách Ba, Yến Thanh Hiệp đương nhiên phải làm tròn trách nhiệm, không cam lòng yếu thế trừng trở về.

Lưỡi dao sưu sưu sưu nhanh chóng phản kích.

Chẳng lẽ còn sợ ngươi có thể nào? Yến Thanh Hiệp tiếp tục trừng.

Cứ như vậy này hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, trừng mắt một đêm, thẳng đến sắc trời trắng bệch gà gáy ba lần, Cốc Thiếu Hoa mới hừ lạnh một tiếng đứng dậy phiêu nhiên rời đi. Khi đi ngang người Yến Thanh Hiệp, hắn phất tay áo một cái, một cỗ kình khí thẳng bức hướng Yến Thanh Hiệp trên người -- quần áo.

Cuối cùng Yến Thanh Hiệp phản ứng mau đúng lúc vận khí ngăn cản, bảo vệ một cái quần của Ách Ba, về phần áo...... Thì tại nháy mắt hóa thành vụn bay như bươm bướm......

Quần áo của ta......

Ách Ba bị bọn họ hai người sợ tới mức kinh hãi, một đêm không chợp mắt, nhìn đến tiên nhân phải đi, một hơi còn không có thở ra, liền nhìn đến quần áo của mình cho Yến Thanh Hiệp mượn biến thành tàn phá không chịu nổi, nhất thời khóc không ra nước mắt. Hắn liền chỉ có hai bộ quần áo thay phiên mặc a...... Ách Ba trong lòng co rút co rút đau, bắt đầu tính toán mua một bộ quần áo giá bao nhiêu tiền.

Nội công thật thâm hậu...... Yến Thanh Hiệp kinh ra một thân mồ hôi lạnh. May mà người này không có ý thương tổn, nếu không...... Quay đầu nhìn đến Ách Ba bộ dáng như sắp khóc đi ra, Yến Thanh Hiệp vỗ vỗ hắn: “Không khóc, ta đền quần áo cho ngươi.”

Ách Ba bĩu môi, chính ngươi đều chỉ có một bộ quần áo, còn nghèo hơn ta......

Đúng lúc này, bóng dáng Cốc Thiếu Hoa đột nhiên lại xuất hiện ở trong quán mì, Ách Ba hoảng sợ, mà Yến Thanh Hiệp còn lại là thần tình cảnh giác. Còn không có nói chuyện, Cốc Thiếu Hoa giương tay lên, Ách Ba bị mấy chục bộ quần áo chôn. Ách Ba thật vất vả dưới sự trợ giúp của Yến Thanh Hiệp từ trong đống quần áo đi ra, người nọ lại sớm không biết đi rồi bao lâu.

Tiên nhân...... Còn giống như không xấu thôi, Ách Ba nhìn thấy đống quần áo này, ngây ngô nở nụ cười, nở nụ cười trong chốc lát, lại cứng đờ. Đây là cái gì? Quần áo phụ nữ...... Còn có cái này...... cái yếm trẻ con?

Chẳng lẽ lúc tiên nhân chọn quần áo...... Cũng không xem sao không?

Ách Ba vẻ mặt dại ra.

Yến Thanh Hiệp thay lại bộ quần áo vá của mình, lại vỗ vỗ Ách Ba: “Để dành một chén mì...... Ta lập tức trở về.”

Nói xong, hắn một tay kéo kiếm một tay đỡ thắt lưng, cà nhắc cà nhắc rời đi. Một cước của Cốc Thiếu Hoa, đá thực không nhẹ.

Tới rồi Hoàng Thiên Cung, không cần xưng tên đã có người nhận ra cây kiếm rỉ của hắn, thét to một tiếng, từ trong đại môn chạy ra mười mấy môn nhân đệ tử, một đám nhiệt tình như lửa, cướp cho hắn dẫn đường.

“Đa tạ, ta biết đường.” Cũng không phải lần đầu tiên đến, Yến Thanh Hiệp chắp tay. Những người này nhiệt tình thật quá phận, làm cho hắn cảm giác một trận quỷ dị.

Rất xa, Văn Tinh liền nhìn đến Yến Thanh Hiệp đến đây, hít sâu một hơi, sẵn sàng đón quân địch. Nhưng mà...... Tên kia đi đường như thế nào cà nhắc cà nhắc vậy?

Đi lên đài thử kiếm, Yến Thanh Hiệp ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện, trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt mang cười.

“Yến huynh, chúng ta lại thấy mặt.”

Quân Lâm Hải cười ha hả đón đi lên, che Văn Tinh khỏi tầm mắt của Yến Thanh Hiệp. Mời chào là bản năng của thế gia đệ tử, vừa thấy đến cao thủ không có bối cảnh, liền nhịn không được nghĩ muốn lôi kéo làm quen, thu cho mình dùng.

Yến Thanh Hiệp nhìn hắn một cái, ánh mắt đảo qua đứng ở Quân Lâm Hải bên cạnh Cốc Như Hoa cùng Lâm Nguyệt Nhi, sau đó ôm quyền: “Xin nhường đường cho.” Đối nữ nhân, hắn hình như khách khí không ít, nếu chỉ có Quân Lâm Hải một người, chỉ sợ trực tiếp chính là một chữ “Lăn”.

“Hy vọng trong chốc lát có thể có cơ hội sẽ cùng Yến huynh uống một ly.” Quân Lâm Hải khuôn mặt tươi cười không thay đổi, mang theo hai nữ nhân tránh đường.

“Yến đại hiệp, thủ hạ lưu tình với Văn Tinh nhà ta nha.”

Cốc Như Hoa thản nhiên cười, sức quyến rũ lan tràn, đáng tiếc nam nhân trước mặt nàng này khó hiểu phong tình, căn bản là nhìn như không thấy, ánh mắt lướt qua nàng trực tiếp rơi xuống trên người Văn Tinh.

“Đến đây đi!”

Văn Tinh chậm rãi rút ra kiếm của mình, nghiêm nghị đối đãi. Gió thổi qua vạt áo, hiển lộ ra thân thể văn nhược như thư sinh, nhưng hơi thở lạnh thấu xương của kiếm khách, lại làm cho bất luận kẻ nào cũng không dám xem thường.

Đây là một trận chiến về tôn nghiêm của kiếm khách, Văn Tinh không chút nào thu liễm phóng thích hơi thở của mình, hắn muốn cho Yến Thanh Hiệp biết, một kiếm khách chân chính, không nên đối đãi kiếm của mình như vậy.

Quân Lâm Hải mắt sáng lên, đối với Cốc Như Hoa cười nói: “Người này nhà nàng...... Không tồi không tồi......”

Cốc Như Hoa hoành hắn một cái nói: “Trong Hoàng thiên cung cũng liền một, hai cao thủ như vậy, không thể so với Quân Sơn thế gia của huynh a.”

“Sư muội nói đùa. Hoàng Thiên Cung cao thủ nhiều như mây, sư huynh đã sớm tâm tiện không thôi, dáng vẻ không giống như nhà của ta, ngay cả một cái ra dáng cũng không có.” Quân Lâm Hải phe phẩy quạt, nhẹ nhàng bâng quơ cho qua.

Cốc Như Hoa hừ một tiếng, không phản ứng hắn nữa, một đôi mắt đẹp nhìn về phía giữa sân, không hề phân thần.

Lâm Nguyệt Nhi nghe bọn hắn hai người thường xuyên qua lại, cúi đầu mím môi mà cười. Hai nhà kết minh đã lâu, như thế nào không rõ ràng lắm thế lực của đối phương, loại trường hợp này nói đến giả dối vô cùng, cố tình còn phải nói xong, làm cho nàng là người nghe, đều âm thầm bật cười.

Yến Thanh Hiệp cùng Văn Tinh nhìn nhau một lát, cà nhắc cà nhắc tiến lên vài bước, chắp tay, chậm rãi nói: “Kỳ hạn so kiếm hẹn lại mười ngày, thất lễ, Yến mỗ nơi này bồi tội.”

“Ngươi......”

Văn Tinh nghẹn một hơi rớt nhanh xuống, khí thế nhất thời tiêu tán thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Yến Thanh Hiệp cũng đã xoay người, cà nhắc cà nhắc rời đi. Mới vừa xuống đài thử kiếm, chỉ thấy một người đứng ở dưới tàng cây, lạnh lùng nhìn hắn, Yến Thanh Hiệp trừng mắt nhìn trở về.

Hôm nay kéo dài thời hạn so kiếm, người này mới là đầu sỏ gây nên, nếu không có một đạp của hắn...... Yến Thanh Hiệp xoa xoa thắt lung của mình, hắn không có nhìn Văn Tinh, cho nên hắn mới phải lấy trạng thái tốt nhất của mình đến đối mặt Văn Tinh, kéo dài thời hạn, là bất đắc dĩ; giải thích, nhưng không có tất yếu. Một kiếm khách chân chính, là có thể lý giải.

“Yến Thanh Hiệp, ngươi đứng lại!” Văn Tinh cũng giận mà đuổi theo, không ngờ một cái thoáng nhìn người đứng ở dưới tàng cây, sửng sốt một chút, không thèm tìm Yến Thanh Hiệp phiền toái, vội vàng cung kính nói, “Các chủ!”

Các chủ Trấn Long các! Yến Thanh Hiệp cả kinh, lại sờ sờ thắt lưng của mình. Khó trách, khinh địch như vậy cho người đến gần mình, một cước này, đá không oan.

Cốc Thiếu Hoa ánh mắt lạnh lùng đảo qua Yến Thanh Hiệp, cuối cùng dừng ở trên người Văn Tinh, đã mở miệng: “Mười ngày sau so kiếm, ta làm chứng.”

Yến Thanh Hiệp nhíu mày, chậm rãi phun ra một chữ: “Được!” Trong lòng lại suy nghĩ, vì sao nhìn đến ánh mắt của Cốc Thiếu Hoa này, sẽ làm hắn có loại cảm giác quen thuộc.

“Các chủ?” Văn Tinh có chút kinh ngạc, Các chủ lại là suy nghĩ cái gì?

Cốc Thiếu Hoa giơ một ngón tay ngoắc Văn Tinh: “Ngươi, theo ta đến Kiếm Các đi.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.

“A?”

Văn Tinh còn đang sững sờ, Chiêu Hoa không biết từ nơi nào nhảy ra, ở sau lưng đá hắn một cước: “Huynh đệ, ngươi gặp may mắn, Các chủ muốn chỉ điểm ngươi kiếm pháp, còn không mau đuổi kịp!”

“A...... Nga nga nga......” Cuộc đời, Văn Tinh lần đầu tiên luống cuống đến như vậy, giống như mộng du đuổi theo Các chủ.

Yến Thanh Hiệp trầm tư trong chốc lát, vẫn là không nghĩ ra được cái gì, đành phải gãi đầu, tiếp tục cà nhắc cà nhắc đi bộ.

Đám người toàn bộ đi hết, Quân Lâm Hải mới lắc lắc cây quạt, đối Cốc Như Hoa cười nói: “Ngạc nhiên ngạc nhiên, sư muội, sư đệ đang diễn cái gì a?”

Cốc Như Hoa dấu đi đáy mắt kinh ngạc, quyến rũ liếc mắt với Quân Lâm Hải: “Hắn thích diễn cái gì thì diễn cái đó, muội mới mặc kệ hắn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.