Buổi sáng Chiêu Hoa tỉnh lại, vừa thấy hành lý bị lật loạn tùm lum, lập tức liền ngạc nhiên mà kêu Văn Tinh lên, nói: “Không tốt! Có trộm! Trời ạ, ai có thể ở trong phòng ta trộm đồ mà ta không biết, chẳng lẽ là thần thâu, hay là người vô hình......”
Khi Chiêu Hoa gảy tay nhẩm tính, đếm mấy thần thâu nổi danh giang hồ, Văn Tinh đã kiểm kê hành lý của hắn, sau đó cho một cái xem thường: “Chỉ ít đi một bộ quần áo, ngu ngốc.”
“Cái gì, quần áo?”
Chiêu Hoa tiếp tục lầm bầm, nhưng là tên ăn trộm từ thần thâu lập tức hạ thấp xuống tên trộm ngốc không có nhãn lực.
Ngay tại khi Văn Tinh cùng Chiêu Hoa chuẩn bị truy cứu rốt cuộc là ai trộm quần áo Chiêu Hoa, Ách Ba rốt cục tỉnh ngủ, nhẹ nhàng một cái động tác vươn vai, lập tức hấp dẫn chú ý của Cốc Thiếu Hoa đang canh giữ ở cửa.
Không biết Ách Ba có thể trách hắn hay không? Cốc Thiếu Hoa khó được có cảm giác bất an, muốn đi vào lại không nhấc nổi chân, tiếp tục canh giữ ở cửa làm thần giữ cửa.
Ách Ba nào biết đâu tình hình người ở ngoài, động tác vươn vai chỉ làm đến một nửa, liền há miệng thở dốc phát ra không tiếng động đau hô, tay chân cứng ngắc giữ nguyên tư thế, ước chừng hút vài hơi, mới rốt cục giảm bớt cơn đau nhức kịch liệt thình lình xảy ra.
Đau quá a, Ách Ba thả lỏng tay chân, sau đó đỡ thắt lưng chậm rãi ngồi dậy, cố hết sức nâng nâng bàn tay giơ giơ chân, lặp lại như thế khoảng một khắc, thân thể mới quen cơn đau sâu sắc này.
Ngày hôm qua hắn làm cái gì?
Ách Ba nghiêng đầu nghĩ, nhớ tới cái vòm cầu kia, cũng nghĩ tói một hồi vận động hương diễm, nhất thời đỏ mặt lên, sau đó lại kỳ quái. Giống như động tác cũng không mạnh a, như thế nào so với đi năm, sáu dặm đường, bơi qua bơi lại trong nước còn mệt hơn chứ?
Không thể không nói, Ách Ba tại phương diện này, thật sự là trời sinh trì độn. Sau khi rời giường thay đổi quần áo, hắn cầm chậu muốn đi đến giếng múc nước, trong đầu còn tại suy tư về chuyện đó, so qua nấu nước lại so với bổ củi, so sánh bổ củi xong rồi lại so với nhào bột, so tới so lui, còn không ra kết quả, trán liền đánh lên Cốc Thiếu Hoa.
Cốc Thiếu Hoa đứng ngay tại cửa, nhìn đến Ách Ba cầm chậu đi ra cũng không tránh, vì thế đương nhiên, Ách Ba liền một đầu đụng vào trong lòng hắn.
“Ngươi......” Sắc mặt Cốc Thiếu Hoa rất kỳ quái, một bộ dạng không biết như thế nào ở chung cùng Ách Ba.
Ách Ba nghiêng đầu, đối Cốc Thiếu Hoa đánh cái thủ thế, ý tứ thực dễ hiểu, chính là hỏi hắn buổi sáng tốt lành.
Cốc Thiếu Hoa buồn, cũng bực. Vì sao xem Ách Ba, giống như đêm qua cái gì đều không có phát sinh quá, lại nào biết đâu rằng Ách Ba hoàn toàn đem chuyện kia trở thành rèn luyện thể lực giống như nấu nước bổ củi, lúc này đang tính toán cái nào càng phí thể lực a, rất có tính toán nếu việc này thật sự quá mệt mỏi, về sau sẽ không lại làm nữa.
Ách Ba cũng không để ý, đi đến bên cạnh giếng, đang muốn múc nước, liền bị cùng tới được Cốc Thiếu Hoa đoạt gàu nước, rất nhanh, một gàu nước giếng mát lạnh liền xuất hiện trước mặt hắn.
Có chút kinh ngạc nhìn nhìn Cốc Thiếu Hoa, Ách Ba đưa tay múc nước nhào vào trên mặt, nước giếng mát lạnh mang đến một trận sảng khoái, Ách Ba thỏa mãn thở dài một hơi. Cốc Thiếu Hoa xem hắn, cũng múc nước đập vào mặt, sau đó học bộ dáng thở dài của Ách Ba, thở dài ra một hơi, thật cũng cảm giác được thoải mái trước nay chưa từng có.
Ách Ba thấy sửng sốt, sau đó không tự giác mím môi mà cười, đại khái là cảm thấy được Cốc Thiếu Hoa học bộ dáng của hắn thật thú vị.
Cốc Thiếu Hoa nhìn hắn cười, chính mình cũng đi theo cười cười, lại làm Văn Tinh cùng Chiêu Hoa vừa vặn tìm tới được thấy sửng sốt.
“Má ơi! Các chủ cười, nở nụ cười...... Văn Tinh, ngươi thấy được không! Các chủ hắn chẳng những trộm quần áo của ta, hắn còn cười......” Thì ra Chiêu Hoa liếc mắt một cái liền nhận ra quần áo trên người Cốc Thiếu Hoa, đúng là bộ mình mất đi, ngạc nhiên rất nhiều, ngược lại càng giật mình nụ cười trên mặt Cốc Thiếu Hoa.
Người tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công là sẽ không cười, tuy rằng sau khi gặp được Ách Ba, Cốc Thiếu Hoa hành vi khác thường, thật cũng không phải không cười qua, nhưng mà chưa từng cười đến tự nhiên, ôn nhu như vậy. Hắn vốn là ngày thường cực đẹp, cười lên, tựa như băng lạnh tan chảy, xuân về trên đất nước, thật là mê người.
Không nói Ách Ba thấy ngẩn người, đó là Văn Tinh, cũng nhất thời thất thần, đã quên phản ứng, cũng chỉ có Chiêu Hoa tùy tiện, ca cẩm không ngừng.
Nhìn đến Văn Tinh cùng Chiêu Hoa đến đây, Cốc Thiếu Hoa thu liễm tươi cười, có chút không vui bọn họ quấy rầy mình cùng Ách Ba ở chung, giọng nói đông cứng hỏi một câu: “Chuyện gì?”
Văn Tinh ho nhẹ một tiếng, biết mình không được hoan nghênh, nhưng mà vẫn đi tới, nói: “Các chủ, cũng sắp đến rằm tháng tám, chúng ta có phải hay không nên khởi hành trở về?”
Rằm tháng tám, chính là Trung thu, từ xưa đó là ngày đoàn viên, mỗi khi đến ngày này, môn hạ đệ tử Hoàng Thiên Cung, mặc kệ đang ở nơi nào, đều phải về Hoàng Thiên Cung gặp nhau, trước lúc đi, cung chủ đã tinh tế dặn dò, sau khi tìm được Các chủ, nhất định nhất định phải về Hoàng Thiên Cung trước mười lăm tám tháng.
Cốc Thiếu Hoa nhìn xem Ách Ba, lại nghĩ nghĩ, nói: “Các ngươi trở về.”
Văn Tinh cũng không kỳ quái phản ứng của Cốc Thiếu Hoa, biết hắn hơn phân nửa là không nghĩ rời đi Ách Ba, liền lại nói với Ách Ba: “Hoàng Thiên Cung người rất nhiều, nhất là mười lăm tám tháng, rất náo nhiệt, ngươi có muốn cùng chúng ta trở về ăn tết hay không?”
Ách Ba đi, còn sợ Các chủ không chạy theo sao?
Ách Ba trước mắt sáng ngời, lời mời của Văn Tinh quả thật làm hắn rục rịch. Từ khi Chu Mì Sợi mất, Trung thu hàng năm hắn cho tới bây giờ đều là một người vượt qua, nói không cô độc, đó là gạt người, nhưng là...... ánh mắt Ách Ba lại ảm đạm xuống, hắn nghĩ tới Yến Thanh Hiệp. Nếu bọn họ thật sự là huynh đệ, lễ Trung thu này, hắn tự nhiên càng hy vọng có thể cùng Yến Thanh Hiệp trải qua.
Đang lúc không biết như thế nào trả lời Văn Tinh, Yến Thanh Hiệp đúng lúc xuất hiện, hô một tiếng “Ách Ba”.
Ách Ba ánh mắt trừng, rầm rầm chạy tới đối với Yến Thanh Hiệp hoa chân múa tay, ý tứ là hắn hẳn là ở trong phòng dưỡng thương, không thể ra đến chạy loạn.
Yến Thanh Hiệp cực kỳ cao hứng, lại nói: “Ta đã đói bụng, muốn ăn mì.”
Ách Ba cũng cao hứng, có thể ăn chính là chuyện tốt, mấy ngày hôm trước Yến Thanh Hiệp nằm ở trên giường nửa chết nửa sống, hắn thấy trong lòng khó chịu cực kỳ, vì thế chạy nhanh đi làm mì sợi.
Cốc Thiếu Hoa vô thanh vô tức, nhẹ nhàng đi theo, lại bị Yến Thanh Hiệp ngăn lại.
“Ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Cốc Thiếu Hoa không phản ứng.
“Chuyện về Mạc Bạch.” Yến Thanh Hiệp bổ sung một câu.
Bước chân của Cốc Thiếu Hoa dừng lại, do dự một lát, chậm rãi xoay người lại, phun ra ba chữ: “Thực xin lỗi.”
Yến Thanh Hiệp ngẩn người, lập tức hiểu, Cốc Thiếu Hoa hẳn là đang giải thích vì không có chiếu cố Mạc Bạch cho tốt, hắn thở dài một hơi, nói: “Tất cả mọi người còn sống là tốt rồi, nhưng là......” Hắn chỉa chỉa mặt cùng yết hầu, “Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Mạc Bạch vì sao...... Hình như không nhận biết ngươi cùng ta?”
Cốc Thiếu Hoa mặt liền lạnh, xem xét liếc Văn Tinh cùng Chiêu Hoa một cái, Văn Tinh hiểu ý, lập tức lôi kéo Chiêu Hoa đi rồi, chỉ để lại Cốc Thiếu Hoa cùng Yến Thanh Hệp hai người. Nhưng là xem vẻ mặt băng của Các chủ nhà mình kia, người không biết đại khái còn tưởng rằng là hai cừu gia chạm mặt, đứng ở nơi đó mắt to trừng đôi mắt nhỏ chứ.
Chuyện năm đó, tuy rằng làm cho Cốc Thiếu Hoa thống khổ, nhưng lại nói tiếp, cũng chỉ cần nói mấy câu có thể nói rõ. Yến Thanh Hiệp vừa nghe xong, thần sắc giận dữ, nói: “Ai? Là ai hại đệ đệ ta?”
Lời còn chưa dứt, lại phun ra một búng máu, thì ra là giận dữ công tâm.
Cốc Thiếu Hoa lạnh lùng nhấc một chút khóe miệng, đột nhiên cuốn tay áo lên, lộ ra nội sườn cánh tay trái.
Yến Thanh Hiệp ngẩn ra, đầu tiên là không rõ ý tứ của hắn, tiếp theo lại nhìn kỹ, mới phát hiện chỗ ở gần nách, thế nhưng xăm một hàng chữ nhỏ: Năm Ất mồng bảy tháng bảy, diệt cả nhà Quân Sơn.
Thì ra, Cốc Thiếu Hoa năm đó sớm biết rằng Mạc Bạch gặp chuyện không may, cùng Quân Lâm Hải thoát không được quan hệ, nhưng là khi đó Quân Lâm Hải trước có tiền nhiệm Cung chủ Hoàng Thiên Cung bảo hộ, sau có Quân Sơn thế gia làm chỗ dựa vững chắc, Cốc Thiếu Hoa võ công tuy rằng cao cường, nhưng lập tức còn không có năng lực giết chết Quân Lâm Hải báo thù cho Mạc Bạch, vì thế quyết tâm, phải đi tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công. Hắn cũng biết đủ loại chuyện sau khi tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công, sợ chính mình sẽ quên chuyện báo thù, bởi vậy liền xăm xuống một hàng chữ này ở trên người.
Năm năm, hắn cho mình năm năm thời gian, Cốc Thiếu Hoa rất tin chỉ cần năm năm, chính mình nhất định có thể vì Mạc Bạch báo thù huyết hận. Lúc trước, sau khi rời đi Hoàng Thiên Cung đi Thi gia trang cầu Băng Thủy Quả, hắn liền kế hoạch sẽ thuận đường đi Quân Sơn, mồng bảy tháng bảy, tất diệt Quân Sơn.
Nhưng là, cố tình trước khi đến nơi, hắn lại gặp được Ách Ba.
Vì thế, trong lúc vô tình kế hoạch cải biến. Đột nhiên, Cốc Thiếu Hoa cảm thấy được, diệt hay không diệt Quân Sơn, đã không hề ý nghĩa, khi đó hắn còn không có khôi phục trí nhớ trước kia, nhưng là trong tiềm thức cũng đã nhận ra Ách Ba, thậm chí vì Ách Ba, ngay cả kế hoạch lập ra của hắn đều thay đổi.
“Chẳng lẽ là Quân Lâm Hải?” Yến Thanh Hiệp sau khi hơi trầm ngâm, đoán được.
Cốc Thiếu Hoa cam chịu.
Yến Thanh Hiệp sắc mặt xanh mét, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Lần này chặt hắn một tay xem như lợi tức, lần sau, ta muốn mạng của hắn.”
Cốc Thiếu Hoa khóe mắt nhướng lên một cái, đối với Yến Thanh Hiệp nảy sinh ác độc thoáng nhìn khinh thường. Quân Lâm Hải tính cái rắm, hắn một đầu ngón tay đều có thể dí chết, nếu không phải không muốn cùng Ách Ba tách ra, hắn đã sớm giết tới cửa.
Yến Thanh Hiệp làm bộ không thấy được, một lòng một dạ đã toàn bộ đặt trên người Ách Ba, lẩm bẩm nói: “Mặt không có cách nào, giọng nói...... Giọng nói không biết còn có thể chữa hay không......” Nghĩ đến đây, hắn vỗ đùi, “Ta lại đi thỉnh Tiết thần y đến.”
Cốc Thiếu Hoa giật mình: “Ta đi.”
Hắn nhưng lại chưa từng nghĩ tới giọng nói của Ách Ba có lẽ có thể trị, đoạt trước Yến Thanh Hiệp, phải đi tìm Văn Tinh. Thực ra có thuộc hạ đảm nhiệm, chạy chân việc, đương nhiên do Văn Tinh đến làm. Về phần mặt Ách Ba, Cốc Thiếu Hoa lại không chê, cùng lắm thì lại đi tìm mấy trái Băng Thủy Quả.
Mắt thấy Cốc Thiếu Hoa đoạt trước, Yến Thanh Hiệp nhất thời dở khóc dở cười, ngay cả chuyện này đều phải đoạt, hắn thật sự không phản đối.
Tiết thần y mới đi không hai ngày, đã bị Văn Tinh ra roi thúc ngựa đuổi theo trở về. Người ta thần y cũng là có tính tình, sao có thể kêu một cái sẽ trở lại, Văn Tinh lo thời gian, cũng không cùng hắn nhiều dong dài, trực tiếp điểm huyệt nói, ném trên lưng ngựa một cái liền dẫn trở về, làm Tiết thần y quá tức giận, sau lại vẫn là Yến Thanh Hiệp làm cho người ta bồi lễ, Tiết thần y cảm thấy được mặt mũi vãn hồi, mới bắt đầu bắt mạch cho Ách Ba.
Ách Ba cảm thấy được mình thực khỏe mạnh, đột nhiên bị Cốc Thiếu Hoa đặt tại trên ghế nhận bắt mạch, hắn giật mình hoảng sợ, chẳng lẽ, mình có cái gì tật xấu không biết? Ách Ba cũng không ngốc, từng gặp qua một người vui vẻ, trong một đêm đột nhiên phát bệnh nói chết thì chết. Lập tức sợ tới mức tim gan đập loạn xạ, chỉ sợ mệnh mình cũng không lâu.
Cố tình Tiết thần y lại là người từ trước đến nay nghiêm túc, hơn nữa bị mạnh mẽ mang về, trong lòng hờn giận, cho nên khi bắt mạch, mặt nghiêm gắt gao, nhìn qua thực trầm trọng, chẩn xong rồi, còn không để ý người ta, liền đem Yến Thanh Hiệp kéo đến bên ngoài nói vài câu, sau đó lưu lại một phương thuốc, ngửa cổ đi rồi.
Ách Ba nào biết đâu rằng chuyện trong đó là thế nào, chỉ nghĩ đến mình bệnh quá nặng, bệnh đến sắp chết, trong lòng vạn phần không muốn, phóng túng cầm lấy Cốc Thiếu Hoa khóc như mưa, làm Cốc Thiếu Hoa hoảng đến không biết làm sao, lại không biết Ách Ba vì sao đột nhiên liền khóc thương tâm như vậy.
Yến Thanh Hiệp cầm phương thuốc đi vào, chỉ thấy Ách Ba ô oa khóc lớn, còn cho là bị Cốc Thiếu Hoa khi dễ, lập tức liền trở mặt, thiếu chút nữa lao vào đánh nhau. Nguyên nhân không đánh nhau là, Ách Ba nước mắt lưng tròng phi lại đây, bắt lấy Yến Thanh Hiệp, miệng móm mém, bộ dáng muốn nói cái gì.
Cốc Thiếu Hoa vẻ mặt hậm hực cầm giấy bút đặt trước mặt Ách Ba. Hắn đến bây giờ cũng không hiểu nổi vì sao Ách Ba khóc.
Ách Ba cầm lấy bút dính mực, viết viết đồ đồ, đồ viết lung tung, viết ước chừng ba tờ giấy mới buông bút. Yến Thanh Hiệp đang muốn cầm lấy đến xem, thình lình Cốc Thiếu Hoa một phen cướp đi, đọc nhanh như gió, sau đó khóe miệng rút trừu, hình như muốn cười, lại hình như muốn giận, sắc mặt kỳ quái liếc mắt Ách Ba một cái, đem ba tờ giấy kia ném cho Yến Thanh Hiệp.
Yến Thanh Hiệp tò mò cầm lấy đến vừa nhìn, phì! Hắn cười văng lên, ôm bụng thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Ách Ba viết...... Ách...... Hẳn là xem như di ngôn, hai câu trước lại như là tỏ tình: 『 thích tiên nhân, rất thích, luyến tiếc tiên nhân, đã chết cũng muốn cùng tiên nhân cùng một chỗ. 』
Phần sau mới là di ngôn: 『 Ca ca ca ca ca ca...... Thật muốn cùng ngươi cùng một chỗ, nhưng là ta đã sắp chết, không có gì có thể cho ca ca, cho nên sau khi ta chết, để lại quán mì cho ca ca, tiên nhân là người tốt, nhất định sẽ chiếu cố ca ca, về sau ca ca phải tự mình làm mì sợi, không cần đói bụng. 』 phần sau viết chính là phương pháp làm mì sợi.
Hình như Yến Thanh Hiệp ôm bụng cười to chọc giận Cốc Thiếu Hoa, rất không cao hứng đoạt lấy ba tờ giấy kia, ngoại trừ bộ phận những chữ viết “Thích tiên nhân, rất thích, luyến tiếc tiên nhân, đã chết cũng muốn cùng tiên nhân cùng một chỗ.”, cái khác toàn bộ xé thành mảnh nhỏ.
Ách Ba ở bên cạnh thấy sửng sốt sửng sốt, cũng không khóc, nắm tóc suy nghĩ Yến Thanh Hiệp vì sao cười, Cốc Thiếu Hoa vì sao giận. Hiển nhiên, cái đầu trì độn của Ách Ba chưa chuyển được đến đây.
Yến Thanh Hiệp lại cười to, không ngờ cười mạnh quá, miệng vết thương lại vỡ ra, nhất thời vui quá hóa buồn, ôm vết thương bất động.
“Cái kia...... không chết, chữa giọng nói cho ngươi......” Cốc Thiếu Hoa hận không thể đá Yến Thanh Hiệp hai cái, nhưng vẫn là trước giải thích cho Ách Ba một chút, miễn cho Ách Ba lại miên man suy nghĩ.
Ách Ba thế mới biết mình hiểu nhầm rồi, nhất thời mặt mũi đỏ bừng, vội vàng muốn đem di thư không bị xé bỏ trên tay Cốc Thiếu Hoa cầm lại đến, lại bị Cốc Thiếu Hoa giơ lên, như bảo bối thu lại đặt ở trong lòng.
Cái này chết rồi, Ách Ba mặt đỏ hơn nữa, hắn nghĩ đến chính mình đã sắp chết, lúc này mới đem những lời muốn nói trong tim đều viết đi ra, ai biết...... Ai biết chỉ là một hồi hiểu lầm, cái này thật xấu hổ muốn chết, không bao giờ... nữa không biết xấu hổ nhiều xem Cốc Thiếu Hoa, dịch thân, một chút một chút hướng cửa dịch.
Phía sau, dù có đầu gỗ như thế nào ngốc như thế nào, Cốc Thiếu Hoa cũng biết là cơ hội tốt, nếu làm cho Ách Ba liền chạy đi như vậy, hắn sẽ hối hận cả đời.
Vì thế thắt lưng Yến đại kiếm khách lại cùng chân của Cốc đại Các chủ tiến hành một lần thân mật tiếp xúc nữa, đương nhiên, lúc này đây Cốc đại Các chủ thấy đối phương là bệnh nhân, đặt chân nhẹ rất nhiều.
Ách Ba mới vừa dịch tới cửa, chỉ thấy một vật thể hình người dán mũi hắn bay ra cửa.
Rầm!
Rầm!
Tiếng thứ nhất là sau khi Yến Thanh Hiệp thi triển ra bình sa lạc nhạn rơi xuống đất, tiếng thứ hai là tiếng Cốc Thiếu Hoa đóng cửa, Ách Ba đứng ở cạnh cửa, lăng lăng nhìn thấy Cốc Thiếu Hoa, cảm thấy được mình giống thấy được một con chó lớn đang động dục, hai mắt giống như sáng lên, theo bản năng muốn tránh, cũng đã muộn.
Cốc Thiếu Hoa hô hấp thở vào trên mặt hắn, càng dựa vào càng gần, càng dựa vào càng gần.
A...... Ừm......
Ách Ba chủ động một ngụm cắn ở trên môi Cốc Thiếu Hoa, Cốc Thiếu Hoa ngây ngẩn cả người, nháy nháy mắt, Ách Ba cũng ngây ngẩn cả người, ngượng ngùng nhả ra. Hắn chính là hành động theo bản năng, không phải cố ý cắn người.
Nhưng, cắn người dễ dàng nhả ra khó, cắn rồi còn muốn chạy, cửa đều không có. Cốc Thiếu Hoa cũng không phải ngồi không, cho dù là con thỏ, hắn cũng chỉ là sói khoác da thỏ.
Khi quần áo bị búng, Ách Ba nước mắt lưng tròng nghĩ, lại phải làm rèn luyện thể lực sao? Mệt mỏi quá, hơn nữa giống như ngoại trừ tiêu hao thể lực, rèn luyện thể lực này đối hắn không có gì ưu đãi, hắn có thể không cần làm hay không?!
Có thể.
Đương nhiên, Cốc Thiếu Hoa không phải tự nguyện buông tha thịt béo dâng đến miệng, mà là đang lúc hắn bắt đầu cởi quần áo Ách Ba, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng kêu.
Ban ngày ban mặt, còn không cho người ta làm chút chuyện yêu đương!
Làm cho Cốc Thiếu Hoa giận, hậu quả thực nghiêm trọng. Sau khi hắn giúp Ách Ba sửa sang lại quần áo, dặn một câu “Chờ ở trong này không cần chạy loạn”, liền hàn khí bức người xông ra ngoài.
Lỗ tai Ách Ba cũng thính, đã sớm nghe được tiếng ồn bên ngoài, sợ tới mức phải chết, không đợi Cốc Thiếu Hoa phân phó, liền chủ động trốn được phía sau cửa, từ khe cửa trộm xem tình huống.
Cả khách điếm đều bị một đám hắc y nhân chiếm lĩnh. Đại khái là không nghĩ tới người của Quân Sơn thế gia cư nhiên dám ở giữa ban ngày ban mặt tiến vào giết người, đệ tử canh giữ ở bên ngoài lập tức đã bị giết đến áo giáp chẳng còn, ngay cả tín hiệu cảnh cáo cũng chưa kịp đưa vào, cho nên mặc kệ là nữ chưởng quầy hay là mấy người Văn Tinh, đều không có chuẩn bị, ứng phó thật sự bị động.
May mắn ở lại khách điếm đều là cao thủ, tuy rằng là không hề phòng bị, nhưng phản ứng cũng mau, lấy gian phòng Ách Ba làm trung tâm, trong vòng mười thước, làm thành một vòng, gắt gao ngăn trở hắc y nhân công kích.
Phương diện này, ứng phó cố hết sức chính là Yến Thanh Hiệp, dù sao hắn bị thương nặng, một cây tú kiếm cầm ở trong tay, mười thành uy lực nhiều nhất cũng chỉ phát huy ra một, hai thành, còn may mà Văn Tinh cùng Chiêu Hoa lại đây viện thủ, ba người lưng tựa lưng, hình thành thế tam giác, tuy rằng là lần đầu tiên liên thủ, cư nhiên cũng rất có ăn ý, đỡ phần lớn công kích của hắc y nhân.
“Ha ha ha, các ngươi Quân Sơn thế gia không người sao? Liền phái chút mèo quào đến, đến bao nhiêu cũng không đủ ông nội ngươi chém.” Chiêu Hoa gặp cục diện ổn định, nhịn không được một bên huy đao, một bên cười ha ha.
Trong đám hắc y nhân có một thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vung tay lên, quát khẽ: “Chuẩn bị bắn tên.”
Hắc y nhân vây công bọn họ nhanh chóng thối lui như nước triều rút, gần như cùng lúc, lại có một đám hắc y nhân cầm cung tên từ bốn phía vây lên, chiếm lĩnh nóc nhà chung quanh, trên cao tập trung nhìn xuống bọn họ.
Tiếng cười của Chiêu Hoa lập tức ngừng bặt. Mẹ nó! Những người này thật đúng là con mẹ nó ác độc, đem bọn họ vây quanh ở giữa, ngay cả chỗ núp cũng không có, mỗi người đều là bia ngắm sống.
Văn Tinh ánh mắt trầm xuống, nói: “Mau vào phòng.”
Chiêu Hoa tức giận bĩu môi, nói: “Muốn vào ngươi vào đi, ta thà rằng làm bia ngắm sống cũng không đi đụng đầu vô Các chủ.”
Hắn vừa nói, Văn Tinh thật đúng là ngậm miệng, Yến Thanh Hiệp đã có chút cấp bách, nói: “Ách Ba còn tại trong phòng, ngàn vạn lần không thể làm cho bọn họ bắn tên.”
Phòng khách điếm đều là ván gỗ làm thành, ván gỗ chỉ có ba phần độ dày, như thế nào có thể chống đỡ được tên bắn gần như vậy.
Đúng lúc này, đầu lĩnh hắc y nhân đã thật mạnh vung tay lên, hạ lệnh bắn tên.
Mấy trăm mũi tên gần như đồng thời bắn ra, giống mưa tên bao trùm phạm vi trong vòng mười thước, chính là gian phòng kia, dù là thân pháp linh hoạt cỡ nào, cũng không thể toàn bộ tránh thoát.
Rầm!
Cốc Thiếu Hoa lúc này từ trong phòng đi ra, một chưởng lực quét ra, nội lực hùng hậu như là một tấm sắt vô hình, nháy mắt đỡ gần như tất cả mũi tên, chỉ có số ít bởi vì góc độ xảo quyệt, bắn lại đây, cũng bị Văn Tinh mấy người thoải mái đỡ.
“Trời ạ, nội lực của Các chủ giống như lại tăng lên rất nhiều, hắn rốt cuộc luyện như thế nào, vì sao còn không có tẩu hỏa nhập ma?” Chiêu Hoa lại chẳng phân biệt được trường hợp ồn ào mở miệng.
Văn Tinh hung hăng quét hắn liếc mắt một cái, mắng: “Câm miệng, ngu ngốc.”
Chiêu Hoa ủy khuất, bĩu môi reo lên: “Ta nói thật còn không cho a......”
Cốc Thiếu Hoa sắc mặt như băng, cơn tức rất lớn, cố tình đầu lĩnh kia còn rất không thức thời, bị nội lực của Cốc Thiếu Hoa chấn một chút, biết bắn tên không thể dùng, cư nhiên rống lên một câu: “Phóng hỏa!”
Phóng hỏa? Tốt, tốt lắm, Cốc Thiếu Hoa đang cảm thấy được cơn tức của mình còn chưa đủ đây, bọn này lại thêm vào, dùng giọng nói giống như băng hỏa, từ hàm răng phun ra một chữ: “Biến!”
Cái gì tên là giọng nói giống như băng hỏa? Chính là giọng nói lạnh như băng, giọng điệu bạo như hỏa, có thể đem băng cùng hỏa dung hợp đến trình độ như vậy, đại khái cũng chỉ có Cốc Thiếu Hoa.
Chữ ‘biến’ này cũng không đơn giản, mang theo nội lực. Cốc Thiếu Hoa từ ngày ấy cùng Ách Ba song tu một hồi, nội lực tuy rằng còn không tính ổn định. Nhưng đã mất đi lo lắng nổ tan xác, ngược lại còn có một chút tinh tiến, chỉ sợ thời gian cách đột phá tầng thứ chín không xa, lúc này giận hướng lên đầu, tự nhiên sẽ không áp chế nội lực. Mấy hắc y nhân đốt đuốc, đang mang theo bình rượu ném vào trong, bị chữ ‘biến’ này chấn động, nhất thời từ trên nóc nhà rớt xuống, bị Văn Tinh Chiêu Hoa mấy người đoạt lấy, thuận tay liền giải quyết.
“Quả nhiên không hổ là Các chủ Trấn Long Các, bội phục.” Đầu lĩnh hắc y nhân tuy rằng giật mình, nhưng cũng không kinh sợ, chỉ là chắp tay, “Tại hạ Lữ Bố Y của Hắc Y Hội, lần này biết tài rồi. Nhưng là Hắc Y Hội nhận tiền bạc của người, cùng người tiêu tai, nếu đã thua rồi, ngày sau liền không hề đến làm phiền, còn thỉnh Các chủ đại nhân đại lượng, phóng chúng ta một con ngựa.”
“Nói đến là đến, nói đi là đi, ngươi nghĩ rằng Hoàng Thiên Cung chúng ta......” Văn Tinh đứng dậy, nói chuyện lược lược một chút. Nhìn Yến Thanh Hiệp một cái, tiếp tục nói: “Hoàng Thiên Cung chúng ta cùng Chú Kiếm Sơn Trang là dễ chọc sao? Muốn chạy cũng có thể, theo quy củ giang hồ, lưu lại chút gì mới được.”
Đầu lĩnh hắc y nhân vung tay, ném một cái bao đến. Cái bao không có cột, vừa rơi xuống đất, đồ bên trong liền mở bung ra, đúng là mấy chục thỏi vàng vàng óng, dưới ánh mặt trời ánh vàng rực rỡ thật là chói mắt.
“Đây là tiền mua mệnh của Hắc Y Hội, không biết Các chủ đại nhân nhận không?”
Một tiếng hút khí loáng thoáng truyền đến, Văn Tinh nhất thời cười khổ, đã đoán được kết quả.
Chiêu Hoa cũng không ngốc, nhổ một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: “Tiện nghi đám rùa đen này.”
Người ở đây mặc dù nghèo cỡ Yến Thanh Hiệp, cũng sẽ không bị mấy trăm lượng hoàng kim tâm động, cho nên đều biết tiếng hút khí kia là Ách Ba vọng lại.
Ách Ba xưa nay nghèo khổ, làm gì gặp qua nhiều vàng như vậy, tránh ở sau khe cửa, thấy mắt sáng lên, nước miếng đều chảy xuống đến, kìm lòng không đậu liền hút hút khí. Ở đây người nào không phải tai thính mắt tinh, Cốc Thiếu Hoa liền lại càng không cần nói, vì thế phất tay, hắc y nhân liền nhanh chóng toàn bộ thối lui.
Văn Tinh thở dài một hơi, nhìn đến còn có rất nhiều hắc y nhân từ chỗ tối thoát ra, ngay cả mình lúc trước cũng không phát hiện, không khỏi đối Yến Thanh Hiệp nói: “Hắc Y Hội này thực không thể coi thường, hành động ngoài dự đoán mọi người, to gan lớn mật, lại an bài chu đáo chặt chẽ, nếu không phải có Các chủ, hôm nay chúng ta tất cả đều nằm tại nơi này.”
Yến Thanh Hiệp cũng gật gật đầu: “Chỉ sợ là bọn hắn cũng không dự đoán được, Cốc Các chủ chẳng những không có nửa phần tẩu hỏa nhập ma, ngược lại nội lực tinh tiến, biết sự không thể thành, lúc này mới không thể không thối lui.”
“Hừ, ta xem bọn họ ngay cả chuyện Các chủ ngày đó ở trong quán mì vì Ách Ba vơ vét tiền tài đều biết, bằng không như thế nào còn chuẩn bị chiêu thức lấy vàng mua mệnh đến thoát thân.” Chiêu Hoa nhìn thấy một đống vàng, rất là khinh thường.
Hắn là không thèm, nhưng Cốc Thiếu Hoa lại bảo bối thật sự, tay áo vung, đem mấy thỏi vàng toàn bộ cuốn lên, vui mừng lấy vào trong nhà lừa gạt Ách Ba, lòng tràn đầy kỳ vọng Ách Ba cao hứng, sẽ nguyện ý tiếp tục cùng hắn làm chút chuyện yêu đương.( >.
Sau khi chuyện này qua đi, Văn Tinh tăng mạnh đề phòng, nhưng vẫn cảm giác người không đủ, nhịn không được liền khuyên Cốc Thiếu Hoa theo chân bọn họ cùng nhau quay về Hoàng Thiên Cung.
Lần này Cốc Thiếu Hoa thật gật đầu, nghĩ Hoàng Thiên Cung đệ tử đông, tự nhiên có thể rất tốt bảo hộ Ách Ba. Ách Ba lại luyến tiếc cùng với Yến Thanh Hiệp ca ca mới nhận thức tách ra, Cốc Thiếu Hoa cũng rõ ràng, làm cho Yến Thanh Hiệp cùng đi.
Không ngờ đoàn người vừa mới ra đi, Yến Bắc Hiệp liền đem người tới rồi, bắt Yến Thanh Hiệp cùng hắn quay về Chú Kiếm Sơn Trang, song phương đã xảy ra xung đột kịch liệt. Đương nhiên, bị vây ở ưu thế vũ lực tuyệt đối, kết quả tự nhiên là Cốc Thiếu Hoa đại thắng, Yến Bắc Hiệp hoàn bại.
Vì thế, người bại chỉ phải ủ rũ một hàng đi theo sau Hoàng Thiên Cung, vừa đi, vừa mắng. Nhưng mà có Yến Thanh Hiệp ở bên trong hoà giải, rất nhanh Yến Bắc Hiệp cũng và Văn Tinh mấy người quen thuộc lên, bình thường cười cười nói nói rất vui vẻ, chỉ có Cốc Thiếu Hoa một người không vừa mắt, liên quan đối Ách Ba cũng không có hoà nhã, cũng không hoàn toàn vì Cốc Thiếu Hoa duyên cớ, mà là Ách Ba cùng Yến Thanh Hiệp quá mức thân cận.
Từ sau khi Ách Ba nhận thức ca ca, liền đối với thân thế trước kia của mình cảm thấy tò mò, nhịn không được thường xuyên lôi kéo Yến Thanh Hiệp hỏi, Yến Thanh Hiệp tất nhiên là hỏi gì đáp nấy.
Đang nghe nói chuyện trận đại hồng thủy năm đó, sau khi Yến Thanh Hiệp may mắn không chết, một đường ăn xin đến phụ cận Chú Kiếm Sơn Trang, bị Yến Bắc Hiệp cứu trở về, Ách Ba đối Yến Bắc Hiệp cực kỳ cảm kích, nhưng Yến Bắc Hiệp tức hắn chiếm lấy Yến Thanh Hiệp, nhìn đến Ách Ba liền nhịn không được phải châm chọc hắn không biết nói, Ách Ba khổ sở, Cốc Thiếu Hoa liền giận.
Kết quả, đường đến Hoàng Thiên Cung mới đi một nửa, Yến Bắc Hiệp cùng Cốc Thiếu Hoa liền đánh không dưới mười bảy, mười tám lần, mỗi lần Yến Bắc Hiệp đều bị đánh cho mặt xám mày tro, cố tình còn không biết giáo huấn, động bất động liền trêu chọc Ách Ba, biến thành Yến Thanh Hiệp tức cũng không được, cười cũng không được, cả ngày theo ở phía sau khẩn trương hề hề, chỉ sợ ngày nào đó Cốc Thiếu Hoa thất thủ một cái đem người đánh chết.
Chiêu Hoa không thể nhìn bộ dáng khẩn trương hề hề của Yến Thanh Hiệp, cười nhạo hắn giống gà mái già bảo vệ trứng, cũng không ngẫm lại công lực đã thâm hậu đến trình độ này như Các chủ, chưởng lực khống chế đã đạt trình độ phát ra tùy ý, như thế nào có thể thất thủ.
Kết quả, Chiêu Hoa lời này nói ra khỏi miệng không đến nửa ngày, Cốc Thiếu Hoa cùng Yến Bắc Hiệp liền lại đánh lên, đánh tới đánh lui, cư nhiên thật đúng là thất thủ, Cốc Thiếu Hoa một chưởng quét qua dưới sườn Yến Bắc Hiệp, đánh vào trên vách núi đá phía sau, đột ngột đánh ra một cái động sâu nửa thước. Yến Bắc Hiệp đương trường sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, khi đang chuẩn bị chửi ầm lên, chỉ nghe một tiếng nổ, vách núi trên đỉnh đầu, có một tảng đá khổng lồ, chịu không được chấn động khi bọn họ đánh nhau, nhắm ngay đầu nhóm người này đập xuống.
“Má ơi, ta thật sự là miệng quạ đen!”
Chiêu Hoa hối hận không ngừng, ôm đầu theo sau lưng Văn Tinh chạy trốn.
Đúng lúc này, trên vách núi đột nhiên xảy ra tiếng động lớn liên tiếp, sau đó càng nhiều tảng đá khổng lồ mới rơi xuống. Văn Tinh biến sắc, không biết đã xảy ra chuyện gì, bên cạnh Yến Thanh Hiệp cầm lấy Yến Bắc Hiệp vọt lại đây, nói: “Có mùi lưu hoàng! Là lôi hỏa đạn của Lôi Môn Lạc Dương, mọi người không cần tản ra, tập hợp cùng một chỗ hợp lực bổ tảng đá.”
Chính xác, tảng đá khổng lồ hiệp vạn cùng chi thế theo trên vách núi rơi xuống, lực đạo như vậy không phải một hai người có thể ngay mặt ngăn trở, chỉ có hợp lực mọi người, cùng nhau chấn vỡ vào đầu áp chế tảng đá, mới có một đường sống.
Trong lúc khẩn cấp, Văn Tinh cũng không có rất tốt chủ ý, vì thế chấp nhận đề nghị của Yến Thanh Hiệp, nhắc tới nội lực hét lớn một tiếng: “Mọi người tận lực tụ ở một chỗ, người bên ngoài chú ý đánh lén.”
Thì ra, Văn Tinh biết một đường này sẽ không bình an, an bài hơn phân nửa người canh giữ ở bên ngoài, trước mắt mặc dù có người dùng lôi hỏa đạn nổ tung đá tảng trên vách núi, nhưng rốt cuộc phạm vi có hạn, bởi vậy Văn Tinh chỉ kêu người bên ngoài canh phòng nghiêm ngặt đánh lén, nhưng không có làm cho bọn họ mạo hiểm tiến vào phạm vi đống đá rơi xuống cứu viện.
Rầm rầm rầm rầm......
Liên tiếp tiếng nổ qua đi, bụi đất bay đầy trời, bên ngoài đệ tử Hoàng Thiên Cung cùng Chú Kiếm Sơn Trang tuy rằng lo lắng, nhưng là chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài, phòng ngừa địch nhân thừa dịp này đến đánh lén.
Nhưng một nén nhang qua đi, cũng không có người đến đánh lén, bụi đất do đá rớt xuống làm tung lên cũng dần dần hạ xuống, lộ ra một mảnh đất bừa bãi. Người hai nơi bên ngoài thương lượng một chút, từ đệ tử Hoàng Thiên Cung tiếp tục cảnh giới, mà đệ tử Chú Kiếm Sơn Trang lại mạo hiểm đến bên trong tìm kiếm đám người Yến Thanh Hiệp.
Không bao lâu, Yến Thanh Hiệp, Yến Bắc Hiệp, Văn Tinh, Chiêu Hoa còn có một ít các đệ tử vận khí không tồi bị từ phía dưới tảng lớn đá vụn đào đi ra, mỗi người trên người đều mang theo vết thương, thật không có nguy hiểm tới tánh mạng. Về phần một ít người khác không có năng lực đem tảng đá khổng lồ bổ ra, tự nhiên là rơi vào kết cục ‘thái sơn áp đỉnh huyết nhục mơ hồ’, thấy vậy đệ tử Chú Kiếm Sơn Trang một đám đỏ ánh mắt, hận không thể lập tức đem tên âm thầm hạ độc thủ móc ra chém thành mảnh nhỏ.
Bị thương nhẹ nhất chính là Yến Thanh Hiệp, bởi vì lúc đá vụn nện xuống, Yến Bắc Hiệp liều mạng đem hắn che ở dưới thân, cho nên chỉ bị chút trầy da, Yến Bắc Hiệp lại bị nện hôn mê bất tỉnh. Về phần Chiêu Hoa, hai cánh tay bị gãy, đó là lực đạo khi hắn huy đao chém nát tảng đá khổng lồ bị phản chấn trở về mạnh đánh gãy, ngay cả cây đao kia của hắn, cũng gãy thành hai nửa. Văn Tinh cũng không có tốt hơn hắn bao nhiêu, kiếm cũng gãy, nhưng mà cánh tay không sao, nhưng thật ra trên trán bị tảng đá Chiêu Hoa chém bay qua đập một chút, hôn mê.
Sau khi bị đào ra, Văn Tinh lập tức tỉnh táo lại, vừa mở mắt lại hỏi: “Các chủ, Các chủ đâu?”
Yến Thanh Hiệp nghe hắn nhắc tới tỉnh, sắc mặt đại biến: “Còn có Mạc Bạch ở chỗ nào?”
Lúc trước tình thế nguy hiểm, bọn họ nhưng lại ai cũng không có nhìn đến Cốc Thiếu Hoa cùng Ách Ba.
“Hừ!” Đúng lúc này, Cốc Thiếu Hoa một tiếng hừ lạnh, cư nhiên là từ trên vách núi phi xuống dưới, một tay ôm thắt lưng Ách Ba, một tay lại mang theo một nữ nhân, ném trước mặt Văn Tinh. Lạnh lùng nói: “Giao cho ngươi xử lý.”
Ách Ba bộ dáng kinh hồn chưa định (chưa hoàn hồn), ánh mắt có chút giật mình, nhìn đến Yến Thanh Hiệp bọn họ mỗi người đổ máu mang thương, trong mắt lại tràn đầy lo lắng, vội vàng chạy tới, muốn giúp bọn hắn băng bó vết thương.
Văn Tinh vừa thấy nữ nhân kia, hơi hơi lắp bắp kinh hãi, dĩ nhiên là Lâm Nguyệt Nhi. Đúng rồi, Lăng Tiêu cung có người nữ đệ tử gả cho Lôi Môn Lạc Dương, khó trách nàng có thể có lôi hỏa đạn.
Lâm Nguyệt Nhi từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, oán độc nhìn Yến Thanh Hiệp một cái, nói: “Như vậy ngươi còn không chết, coi như mạng ngươi lớn.”
Mục tiêu của nàng dĩ nhiên là Yến Thanh Hiệp. Cũng khó trách, Yến Thanh Hiệp chém đứt Quân Lâm Hải vị hôn phu của nàng một cánh tay, nàng báo thù cho chồng, cũng hợp tình lý, nhưng là thủ đoạn ác độc chút. Phải biết rằng, phạm vi tảng đá khổng lồ công kích, cũng không chỉ Yến Thanh Hiệp một người, nhất là đệ tử có chút công lực không đủ, chết ở dưới tảng đá khổng lồ, lại vô tội.
Yến Thanh Hiệp nhìn nàng, tức giận nàng thương người vô tội, nhất là thương tới Yến Bắc Hiệp. Hơn nữa Ách Ba nếu không có Cốc Thiếu Hoa che chở, lần này nhất định phải chết, cho nên Yến Thanh Hiệp đối Lâm Nguyệt Nhi cười lạnh một tiếng, nói: “Nhận được ban ân, lần này không chết, tất có hậu báo.”
Bị kiếm khách cao nhất được giang hồ công nhận nhìn chòng chọc, có thể nghĩ, Quân Sơn thế gia cùng Lăng Tiêu cung trải qua nhất định không tốt, huống chi, ở giữa còn mang theo Hoàng Thiên Cung cùng Chú Kiếm Sơn Trang, hai đối hai, còn chưa biết ai thua ai thắng đây.
Lâm Nguyệt Nhi cũng không sợ hãi, chỉ là oán hận trừng mắt Yến Thanh Hiệp, gương mặt xinh đẹp lại có chút vặn vẹo. Nàng không lo lắng cho tánh mạng mình, biết có Quân Sơn thế gia cùng Lăng Tiêu cung làm chỗ dựa vững chắc, những người này không dám dễ dàng hại nàng.
Lúc này, Cốc Thiếu Hoa lại đột nhiên nói: “Văn Tinh, thông cáo toàn bộ giang hồ, mùng mười tháng mười, ta phải bái phỏng Quân Sơn thế gia, mười một tháng mười, bái phỏng Lăng Tiêu cung.”
Lời này vừa ra, Lâm Nguyệt Nhi nhất thời sắc mặt đại biến, giật mình nhìn về phía Cốc Thiếu Hoa, giống thấy quỷ giống nhau. Nàng sở dĩ dám không kiêng nể gì xuống tay, chính là đoan chắc Cốc Thiếu Hoa tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công, đã đứt thất tình lục dục, tuyệt không sẽ vì chuyện như vậy mà trả thù Quân Sơn thế gia cùng Lăng Tiêu cung, mà Cung chủ Hoàng Thiên Cung Cốc Như Hoa nàng cũng gặp qua, là cái nữ nhân chỉ có mỹ mạo không có tâm cơ, căn bản là chẳng có gì uy hiếp.
Lẽ ra chủ ý này của Lâm Nguyệt Nhi là không sai, chỉ tiếc nàng cũng không biết Cửu Chuyển Hóa Thần Công ở trên người Cốc Thiếu Hoa đã sớm xảy ra biến hóa. Nguyên bản năm năm trước, hắn liền lập ý định tiêu diệt Quân Sơn thế gia, là sau lại gặp Ách Ba mới cải biến chủ ý, ai ngờ Quân Sơn thế gia cư nhiên còn dám tới trêu chọc, Cốc Thiếu Hoa trên mặt lạnh như băng, kỳ thật trong lòng đã sớm lửa giận vạn trượng.
Long có nghịch lân, đụng vào tất giận. Ách Ba chính là nghịch lân của Cốc Thiếu Hoa, ai chạm vào tất không hay ho, chỉ có thể nói Lâm Nguyệt Nhi lớn lên đẹp như hoa, lại rất không có ánh mắt nhìn người.
Lúc này Lâm Nguyệt Nhi rốt cục có chút kinh hoảng, ai đều biết, Cốc Thiếu Hoa nói bái phỏng, hiển nhiên là không mang theo thiện ý. Nếu nói trước đó, đối với giang hồ tung tin vịt đệ nhất cao thủ, Lâm Nguyệt Nhi còn không chấp nhận, vừa rồi nàng chính là tận mắt thấy. Dưới tảng đá khổng lồ, Cốc Thiếu Hoa ôm Ách Ba nhẹ nhàng vỗ một chưởng, liền đem hơn phân nửa khối tảng đá khổng lồ đập nát thành bột phấn, sau đó thuận theo vách núi mà lên, giây lát liền đem người nàng mang đến toàn bộ chưởng chết, một tay bắt được nàng. Loại này công lực, có thể nói kinh thế hãi tục, Cốc Thiếu Hoa cũng không phải nàng trong ấn tượng, chính là múa kiếm giỏi mà thôi.
Lúc này nàng mới biết được, dọc theo đường đi xem Cốc Thiếu Hoa cùng Yến Bắc Hiệp đánh tới đánh lui rất náo nhiệt, nhìn không ra có chỗ nào thần kỳ, thì ra là hắn căn bản là không còn thật sự, bằng không chỉ bằng Yến Bắc Hiệp loại công phu giống thợ rèn này chỉ hơn đám nhị lưu một chút, lại có một ngàn tên cũng đánh không lại Cốc Thiếu Hoa.
“Hiện tại mới biết sợ hãi, đã muộn.” Chiêu Hoa hai tay bị hai nhánh cây cố định, cột tròn như hai cái bánh tét, bị người đỡ lại đây, đối với Lâm Nguyệt Nhi, hung hăng đả kích một câu: “Nữ nhân ngực bự ngu ngốc!”
Trêu ai không tốt, tự nhiên trêu chọc Các chủ, quả thực chính là ngại mệnh dài.
Lâm Nguyệt Nhi sắc mặt một mảnh tái nhợt, muốn nói cái gì, lại gắt gao ngậm miệng lại. Nữ nhân này, đúng là vẫn còn không thể buông tha cho kiêu ngạo của nàng, lời nói nhượng bộ nàng nói không nên lời.
Cùng lắm thì vừa chết mà thôi. Nàng nhắm mắt lại, nghĩ đến điều tồi tệ nhất với vận mệnh của mình.
Bởi vì người bị thương không ít, bọn họ tìm một tòa thành trấn phụ cận, tạm thời dừng lại, dưỡng thương nghỉ ngơi và hồi phục.