Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 43: Giết người tuyệt không khó




Nhân lúc nàng ta chữa thương, Lý Minh Kỳ bước đến bờ sông, gở mặt nạ da người trên mặt xuống, lần nữa khôi phục gương mặt trắng nõn. Nàng nhìn quanh một chút, không phát hiện dấu vết có người theo dõi, lúc nàng quay trở vào rừng nữ tử kia đã mở mắt.

Nữ tử vận khí xong, hiệu lực của thuốc đã giúp nội lực khôi phục đến bảy phần, sắc mặt cũng không trắng bệch nữa, ngay cả ánh mắt của nàng ta cũng dịu đi rất nhiều, “Hôm nay đắc tội quá nhiều, hi vọng cô nương rộng lòng thông cảm.” Nữ tử đứng dậy, hai tay ôm kiếm chính thức nói lời xin lỗi.

Lý Minh Kỳ khoát tay: “Quen biết chính là có duyên, ta là Lý Minh Kỳ, ngươi tên gì?”

”Kiếm Hâm.” Nói xong, liền chăm chú nhìn phản ứng của nàng.

Lý Minh Kỳ mở to mắt, “Kiếm Hâm cô nương của Vạn Kiếm sơn trang?” Tiếp theo vẻ mặt liền nghiêm túc, “Mấy người áo xanh kia là ai? Sao lại đuổi mãi không tha?”

”Đều là kẻ thù của ta, bọn họ tự xưng là người của Thanh Y giáo, nhưng trên giang hồ căn bản không có giáo phái này.” Giọng nói lạnh băng mang theo vẻ tàn nhẫn ngập tràn máu tươi.

Xem ra là kẻ thù không đội trời chung, nàng cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, “Giang hồ hiểm ác, Kiếm cô nương vẫn nên cẩn thận giữ mình.” Nàng cũng chỉ là Bồ Tát bằng đất qua sông chưa lo nổi thân mình, không giúp được nàng ta điều gì, “Trong này ta còn một bộ quần áo nam nhân, mặt nạ da người này cũng cho ngươi, hẳn là có thể giúp ngươi một chút.”

”Ngươi nói cần ta giúp ngươi một việc?” Kiếm Hâm không vội vã nhận lấy, không công không dám nhận lộc, người trên giang hồ xem trọng nhất là hai chữ tín nghĩa.

Ban đầu Lý Minh Kỳ vốn có chút mưu toan, nhưng vừa nghe nàng ta là Kiếm Hâm, lòng lại có chút không nỡ, vị cô nương này vừa mới chịu nỗi đau mất người thân, môn phái còn bị người tiêu diệt, cửa nát nhà tan còn chưa đủ, bây giờ lại phải trốn chui trốn nhủi,“Kiếm cô nương, ngươi cầm lấy đi, nếu sau này còn có duyên gặp lại, chỉ cần ngươi nhớ vẫn thiếu ta một ân tình là được.”

Kiếm Hâm biết nàng chỉ đang nói mấy lời khách sáo, bèn nhận lấy quần áo và mặt nạ trong tay nàng, không lâu sau liền hóa trang xong, “Ngươi không muốn nói, ta cũng không ép, người như ta lúc nào cũng có thể bị giết chết, nếu may mắn không chết, ta nhất định sẽ luôn nhớ là đã nợ ngươi một ân tình.” Lời vừa nói xong, ánh mắt nàng ta liền thay đổi, kéo Lý Minh Kỳ chạy sâu vào trong rừng, đồng thời nhảy lên một cây cổ thụ lớn.

Phía xa truyền đến tiếng cỏ khua xào xạc, tim Lý Minh Kỳ đập nhanh hơn, giật giật môi nói bằng khẩu hình, “Ngươi đi trước đi, chắc bọn họ sẽ không làm khó ta đâu.”

Lòng dạ vị Lý cô nương này thật lương thiện, vậy mà người lớn trong nhà cũng yên tâm để nàng lang bạc giang hồ sao? Từ khi cả nhà bị giết, Kiếm Hâm luôn cảm thấy lạnh lẽo, không ai bằng lòng đưa tay ra giúp, ngay cả thế bá và thế thúc luôn qua lại thân mật trước kia cũng đều ngăn nàng ta ngoài cửa, hôm nay đánh bậy đánh bạ bắt trúng nàng, lại giống như được ánh mặt trời soi rọi vào lòng, khiến nàng ta chợt thêm ấm áp.

Kiếm Hâm chậm rãi lắc đầu, bọn người Thanh Y giáo là ác quỷ giết người không chớp mắt, căn bản không để ý đến tính mạng người khác, nàng ta bịt miệng Lý Minh Kỳ, nhẹ giọng nói bên tai nàng, “Ngươi ở yên đây, đừng lên tiếng, lát nữa ta sẽ xuống dụ bọn chúng rời đi.” Vị cô nương này vừa nhìn liền biết là chưa từng giết người, nàng ta không thể vong ân phụ nghĩa thấy chết mà không cứu.

”Đại thống lĩnh, hẳn là người vừa mới rời đi, theo dấu chân thì có hai người, đi theo hướng kia.” Một người áo xanh trong nhóm dừng lại ở nơi hai nàng từng đứng, quan sát một chút, cung kính bẩm báo.

”Bọn họ vẫn còn ở trong rừng.” Giọng nói khàn đục, hết sức khẳng định, giống như đã nhìn thấy tận mắt.

Lý Minh Kỳ vừa nghe thấy tiếng khàn khàn này, vẻ mặt liền thay đổi, lòng cũng cực kỳ thấp thỏm, sao Huyết Sát lại đi cùng bọn người Thanh Y giáo? Thế này thì quá phiền phức rồi.

”Sao thế? Ngươi biết người nọ?” Kiếm Hâm lộ vẻ nghiêm trọng, nhìn vẻ mặt nàng liền đoán được mấy phần.

”Chúng ta chia ra chạy nhé?” Nói không chừng đều do nàng đưa tới, hình như Huyết Sát cực kỳ am hiểu phương pháp truy sát.

”Tổng cộng có năm người, không thể để bọn họ sống sót rời khỏi khu rừng này.” Sát ý trên người nàng ta dâng cao, nhìn thấy mà Lý Minh Kỳ càng thêm sùng bái, nuốt nước miếng, “Hay là …. ta chặn giúp ngươi một người?”

”Với công lực của ngươi, ngăn cản hai người cũng không thành vấn đề” Kiếm Hâm buông bàn tay đang nắm cổ tay nàng, lạnh lùng kết luận.

”Nhưng mà... Ta chưa từng giết người.” Lý Minh Kỳ có chút bối rối, mò mẫm túi hành lý nửa ngày, lấy ra một bọc bột ớt, “Có thể sử dụng cái này không?”

Khóe môi Kiếm Hâm lộ ra nụ cười giễu: “Sao ngươi lại đáng yêu đến thế.” Nâng tay vuốt đầu nàng, “Mọi việc đều có lần đầu tiên, ai khi không lại muốn giết người, chẳng đều do bị ép sao? Ngươi muốn sống lâu thì phải học cách bảo vệ bản thân, vào lúc phải chọn giữa giết và bị giết, ngươi chọn cái nào?”

Lý Minh Kỳ đã hiểu: “Kiếm Hâm, ngươi bao nhiêu tuổi?”

”Hai mươi rồi.” Kiếm Hâm dùng ống tay áo lau lau kiếm, tia sáng hiện lên trong rừng, đâm vào ánh mắt quân địch, “Nếu ngươi sợ máu thì nhắm mắt mà giết, người kia không có võ công phòng thân, ngươi căn bản không phải sợ y thị, nhớ kỹ, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.”

”Đại thống lĩnh, bọn họ ở đâu?” Theo tiếng nói, hoàng loạt tiếng gió vun vút truyền tới.

Lý Minh Kỳ thấy Kiếm Hâm đánh tới, nàng nuốt vài ngụm nước bọt, ngay cả tiếng gió thổi, tiếng đao kiếm đánh nhau xung quanh đều không nghe thấy được, chỉ nghe tiếng tim đập của mình, tay cầm kiếm có chút run run.

Kiếm pháp của Kiếm Hâm cực nhanh, như một trận gió lốc thổi qua, mang theo bão cát lạnh thấu xương. Hôm nay bị đánh rơi khỏi tầng hai tửu lâu, là do trên người nàng ta có vết thương, lúc này công lực khôi phục không ít, kiếm và nàng ta như nhập thành một, múa kiếm kín không kẽ hở, công thủ vô cùng ung dung.

Lá gan Lý Minh Kỳ đúng là quá nhỏ, nhưng cũng không thể nói nàng không khát máu, bị ép buộc quá đáng, con thỏ cũng sẽ cắn người. Nàng thấy Huyết Sát muốn chạy trốn, bỗng máu nóng dâng trào, từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống, chặn đường Huyết Sát, nàng cho là mình sẽ sợ, kỳ lạ là, tay cầm kiếm cực kỳ vững vàng, oán hận trào dâng trong lòng, nàng lạnh lùng cất giọng, “Ta với ngươi không thù không oán, ngươi lại ba lần làm hại ta, hôm nay nếu ta thả ngươi đi, thì đúng là trời đất khó tha rồi.”

Huyết Sát cười lạnh: “Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này không.” Ống tay áo màu đen dao động, sẽ dùng mánh khóe.

Lý Minh Kỳ biết người này gian trá, không thể để y thị có cơ hội nghỉ ngơi, nàng đẩy nội lực vào thân kiếm, bàn tay vỗ chuôi kiếm, toàn lực phóng tới, kiếm xé không khí, dễ dàng đâm thủng người Huyết Sát, một dòng chất lỏng ấm áp theo đó phun ra ngoài.

Ngực phập phồng dữ dội, nàng cố nén cơn buồn nôn, rút thanh kiếm đã nhuốm máu ra, ánh mắt dại đi, giết người? Chỉ đơn giản vậy sao?

”Đừng ngẩn người ở đó, mau đến giúp ta.” Dù Kiếm Hâm đã giết được hai người, nhưng thời gian càng lâu thì càng yếu thế. Lòng nàng ta đã có chút nhẹ nhàng hơn, Lý cô nương không phải là không khát máu, chỉ là chưa có kinh nghiệm giang hồ, một khi đã khai trai, sau này sẽ trưởng thành không ít.

Kiếm Hâm vừa suy nghĩ lơ đãng, một ám khí liền đánh trúng bả vai, nàng ta cắn răng rút ra, tiếc là trên ám khí có thuốc tê, làm nàng ta tê dại hết nửa người, quay người lại quát Lý Minh Kỳ,“Đừng tới đây, đi mau.”

Lý Minh Kỳ đang thừ người chợt giật mình, nhảy tới: “Ngươi bị ta liên lụy, ta không thể bỏ mặc không lo. Xem Bạo Vũ Lê Hoa của ta đây.” Bột ớt trong tay đón gió bay lả tả, thừa dịp quân địch hỗn loạn, túm lấy Kiếm Hâm, cõng lên lưng, nhanh chân bỏ chạy, khinh công của nàng là loại hạng nhất, chớp mắt một cái liền biến mất.

Ngoài rừng lại có mười mấy người áo xanh chạy như bay tới, nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ đành sai người đuổi theo, tên đứng đầu trong đó nhấc chân đá tới, nổi giận mắng, “Khốn kiếp, một lũ phế vật, chỉ hai ả nha đầu vắt mũi chưa sạch cũng không đối phó được, còn ngơ ra đó làm gì, chờ chết hả, mau đuổi theo cho ta.”

Chữ đuổi vừa tuông ra, có hai người từ trên cây nhẹ nhàng đáp xuống, một người tóc trắng áo đỏ, một người tóc đen áo đen, chính là Phong Thiển Ảnh và Trầm Ngạn Khanh.

Phong Thiển Ảnh tặc lưỡi, hài hước đánh giá tình hình của bọn người áo xanh: “Con thỏ nhỏ cũng có thể giết người, Ngạn Khanh, đệ có cảm tưởng gì?”

”Giết chưa được đẹp.” Trong đôi mắt lạnh hiện lên nét cười. Lại còn vui mừng? Phong Thiển Ảnh hết cách, gã thật không thể hiểu nổi lối suy nghĩ của tiểu sư đệ, “Những người này xử lý thế nào?”

”Giết.” Ngay cả một ánh mắt Trầm Ngạn Khanh cũng lười bố thí, ánh mắt hắn đuổi vào rừng sâu, nơi đó còn thấp thoáng bóng trắng nhỏ xinh.

Phong Thiển Ảnh không chút do dự, hoàn toàn không cho bọn chúng có thời gian nói lời vô nghĩa, áo đỏ tung bay, giữa trận chiến loáng thoáng từng bóng mờ, lúc gã trở lại bên cạnh Trầm Ngạn Khanh, hơn mười người áo xanh đều bị cắt đứt động mạch cổ, kỳ lại là không vấy chút máu nào, gã nhướng mày hỏi, “Ta giết thế nào?”

Trầm Ngạn Khanh khẽ cao giọng châm biếm: “Trẻ con.”

Được rồi, gã biết là không thể mong chờ tiểu sư đệ này đánh giá điều gì, tiếp theo hết sức nghiêm chỉnh hỏi: “Ngạn Khanh, đệ không cảm thấy võ công những người này có chút quen mắt sao?”

Đương nhiên Trầm Ngạn Khanh đã nhìn ra, hắn không hờn không giận nói, “Là chương cuối của bí quyết Cửu U phong linh, chúng ta đi thôi.” Tựa như việc này chẳng liên quan gì đến mình, Phong Thiển Ảnh tức giận thở hổn hển, “Gia, có thể đừng lạnh nhạt vậy được không? Được không?” Sau đó, gã phát hiện mình lại bị coi thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.