Lý Minh Kỳ càng nghĩ càng uất ức, uất ức rồi, nước mắt cũng tuôn rồi, nên đối mặt vẫn phải đối mặt, “Nếu hắn giết ta, ngươi hãy thay ta chăm sóc cha mẹ ta đến cuối đời.”
Quân Nho cảm thấy dở khóc dở cười, nghĩ đến việc nàng sắp gặp phải, đáy lòng có chút thương tiếc, “Được, ta hứa với cô nương.” Hắn ta nắm cánh tay Lý Minh Kỳ, đẩy nàng về phía trước.
Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh gần như lập tức phóng đến, sắc bén như muốn xuyên thủng cả người nàng, khiến Lý Minh Kỳ chỉ có cảm giác duy nhất là ‘chết chắc rồi’.
“Thiển Ảnh, các đệ lui về đây đi.” Quân Nho cao giọng hét lên.
Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn sắp rơi vào cảnh dầu cạn đèn tắt, lúc này nghe thấy tiếng Quân Nho, không khác lời của thiên sứ, hai người dẫn theo thủ hạ cung nữ, đều lui về.
Quân Nho dò xét, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Lý Minh Kỳ, tựa sát mặt nàng, dịu giọng nói: “Cô nương xem, đệ ấy đang nhìn cô nương, cô nương mau gọi tên đệ ấy, gọi đệ ấy tỉnh lại thử xem.”
Lý Minh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, thân thể hơi cứng lại không nghe sai khiến, hốc mắt đỏ hồng, cất giọng khàn khàn: “Họ Quân kia, ngươi đừng ép ta, coi chừng ta bảo hắn giết hết các ngươi.”
Quân Nho nhẹ nhàng nở nụ cười bên tai nàng, “Được, ta không ép cô nương.” Hắn ta không nhiều lời, nhưng lại dùng hành động để thúc ép, “Ta hứa với cô nương, chỉ cần cô nương gặp nguy hiểm, chúng ta liền cứu cô nương, được chưa?”
Lông mi thật dài của Lý Minh Kỳ nhẹ run rẩy, bị hắn ta ‘Thân mật’ ôm bước lên một bước, “Đã đến nước này, ngươi còn sợ ta chạy sao, ngươi đã từng thấy dê vào miệng cọp chưa?”
“Ta chưa từng nhìn thấy.” Quân Nho có chút khó hiểu, vào lúc này vị Lý cô nương này còn có tâm tình nói đùa với hắn ta sao?
“Đương nhiên ngươi chưa từng nhìn thấy rồi, ngươi đang trực tiếp đưa dê vào miệng cọp.”
Quân Nho cười sang sảng, “Lý cô nương, cô nương là tiểu thư khuê các can đảm nhất mà ta từng gặp, cô nương thật đáng khen ngợi.”
Lý Minh Kỳ kéo tay áo hắn ta lau nước mắt, chuyện đã đến nước này, lên trời không có đường xuống đất cũng không có cửa, thôi thì chết sớm đầu thai sớm, tránh khỏi sự kiềm chế của Quân Nho, nhìn hắn ta, cười còn khó coi hơn khóc, “Họ Quân kia, ngươi nhớ cho kỹ, ngươi nợ ta một mạng.”
Trong nháy mắt, Quân Nho cảm thấy mình như bị nụ cười của nàng mê hoặc, hắn ta gật gật đầu, cười nói: “Được, chỉ cần cô nương cứu đệ ấy, nếu còn sống, tất cả bọn ta đều nợ cô nương một mạng.”
Trầm Ngạn Khanh cứ luôn nhìn bọn họ, nhìn bọn họ thì thầm thân mật, sâu trong đáy mắt hắn hiện lên nét mờ mịt, không hề báo trước, trong đầu xuất hiện hình ảnh Lý Minh Kỳ và Trương Tử Tuấn gắn bó kề cận bên nhau, ngay sau đó bên tai lại loáng thoáng nghe thấy:
‘Trầm công tử, ngươi đi đi, van xin ngươi, đừng đến quấy rầy cuộc sống của ta cùng biểu ca, ta và ngươi là không thể, ta cũng không thể thích ngươi, ngươi buông tha cho ta đi.’
‘Vì sao không thể, từ nhỏ nàng đã là của ta, cũng chỉ có thể là của ta. Nếu đã không cam tâm tình nguyện, vậy ta sẽ không từ thủ đoạn mà đoạt lấy, nếu không thể cùng đến thiên đường vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi.’
Trầm Ngạn Khanh vẫn đứng yên, chỉ tối mắt, lặng yên nhìn, trong lòng có cảm xúc nào đó dâng lên như sóng gió cuộn trào.
Lý Minh Kỳ dừng bước đứng trước mặt hắn, nâng khuôn mặt đẫm lệ, nhìn hắn, “Trầm Ngạn Khanh, ngươi tỉnh lại đi, đừng nổi điên được không? Ta van ngươi.” Nước mắt lặng lẽ chảy xuống hai bên má.
Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh lưu luyến trên mặt nàng, con ngươi màu vàng nhạt càng u tối, mỗi tấc da thịt trên người đều kêu gào, phải có nàng, không từ thủ đoạn để có được nàng, hắn có chút giật mình, không xác định hỏi: “Kỳ Kỳ?”
Lý Minh Kỳ gật gật đầu, “Là ta.” Hai tay nàng khép chặt hai bên người, không thể khống chế mà phát run.
“Kỳ Kỳ, đừng cầu xin ta, nàng biết ta muốn gì mà.” Hắn nâng tay dịu dàng lau nước mắt cho nàng, cứ như cái người bạo ngược tràn ngập hơi thở giết chóc vừa rồi không phải hắn.
Lý Minh Kỳ nghe ra nguy hiểm ẩn chứa trong lời nói của hắn, hai mắt lập tức trợn lên. Nàng bắt gặp trong đôi mắt màu vàng nhạt kia có ngọn lửa đang cháy hừng hực, giống như muốn thiêu cháy cả nàng, “Trầm Ngạn Khanh, ngươi có tỉnh táo không? Ngươi có nghe thấy lời ta nói không?”
“Nghe được, Kỳ Kỳ, chỉ cần là nàng nói, ta đều có thể nghe thấy được.” Nàng là chấp niệm sâu nhất trong lòng ta, cũng là vết thương vĩnh viễn trong lòng ta, chỉ cần nàng không rời bỏ ta, ta liền đồng ý với mọi điều nàng muốn.
“Vậy có làm người khác bị thương nữa không? Mọi người đều rất quan tâm đến ngươi.” Lý Minh Kỳ cố nén sợ hãi, mặc cho tay hắn tùy ý vuốt ve trên mặt mình.
Phong Thiển Ảnh thấy mà lắc đầu, “Quân Nho, huynh không nói cho vị Lý cô nương kia biết, Ngạn Khanh luyện công pháp đặc biệt gì sao?”
Quân Nho lắc lắc đầu, “Nếu ta nói cho nàng biết, nàng ấy sẽ chủ động đến đó sao? Tiểu sư đệ quả nhiên thông minh có khiếu, ta vốn nghĩ ít nhất phải đợi thêm hai năm mới có thể đột phá đến tầng thứ bảy.”
Bí quyết Cửu U phong linh, tổng cộng có chín tầng, người luyện công pháp này, bất kể thiên phú như thế nào, đều đã trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, bởi vì một khi luyện đến tầng thứ năm, công pháp có thể tự động vận chuyển, tự chủ động hấp thu linh khí của trời đất. Công pháp bá đạo như vậy đương nhiên cũng có khuyết điểm, chính là không ai sống thọ, tiến bộ càng nhanh, tử vong càng sớm. Gia tộc Trầm thị nhờ công pháp này mà hùng mạnh, cũng vì nó mà suy tàn, cuối cùng đi đến diệt vong.
Năm mười tuổi Trầm Ngạn Khanh tẩu hỏa nhập ma, võ công mất hết, trong lòng lại oán hận ngập trời, dứt khoát kiên quyết bắt đầu tu luyện bí quyết Cửu U phong linh, đến nay đã mười năm.
Nếu Vô Trần Tử đã dám để cho đồ đệ tu luyện công pháp bá đạo này, tất nhiên cũng phải nghĩ đến phương pháp hóa giải, vào lúc công pháp đột phá đến tầng thứ bảy, cần đến sự điều hòa âm dương hỗ trợ, lấy sức hai người đột phá giới hạn của một người, nói cách khác, lúc này Trầm Ngạn Khanh cần một người song tu.
Hiểu được sự quan tâm lo lắng của Quân Nho, dù bụng dạ Phong Thiển Ảnh có hiểm độc thế nào cũng không đành lòng, hơn nửa ngày mới thốt ra hai chữ, “Tàn nhẫn.”
Quân Nho không thể nói là không mang áy náy, chỉ là nếu so với an toàn của Ngạn Khanh, chút áy náy đó thật sự ít đến đáng thương, gió vừa thổi qua, liền tan biến mất, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? “Lão Nhị, ta đây cũng đành hết cách, chẳng lẽ trơ mắt nhìn tiểu sư đệ nổ tan xác mà chết sao? Mấy năm nay chúng ta đã tìm bao nhiêu nữ nhân cho đệ ấy rồi? Tiểu sư muội cũng tình nguyện, nhưng kết quả thế nào?” Kết quả vừa nhìn liền hiểu, giờ còn đang trọng thương hôn mê kìa.
Hai người cũng không cố nhỏ giọng, vào thời khắc kim rơi cũng có thể nghe thấy này, đương nhiên Lý Minh Kỳ cũng nghe thấy, trước tiên đầu chợt trống rỗng, ngay sau đó hành động nhanh hơn suy nghĩ, chân như gió lướt, chạy như điên đến rừng cây bên cạnh.
Trong nháy mắt nàng xoay người chạy trốn, đôi mắt của Trầm Ngạn Khanh hiện lên tia sáng tàn nhẫn kiên quyết.
Kỳ Kỳ, sao nàng lại trốn, sao nàng luôn không ngoan, ta khát vọng nàng như vậy, nàng lại liên tục muốn rời khỏi ta.
Lý Minh Kỳ vừa chạy đến bìa rừng, bên tai liền nghe tiếng gió truyền đến, ngay sau đó là một con thú dữ nhào đến. Lý Minh Kỳ mất hồn mất vía nhìn cái đầu hổ rất lớn trên đỉnh đầu mình, giờ phút này chữ sợ viết thế nào nàng cũng không biết, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
“Bạch Trản, đưa người đến đây.” Lúc này Trầm Ngạn Khanh như đã khôi phục tinh thần, đôi mắt vàng nhạt liếc nhìn Quân Nho một cái, sau đó xoay người bước vào trong động.
Bạch Trản là một con hổ lớn màu trắng, cao gần ba thước, bề ngang hai thước bảy, trọng lượng có thể hơn hai trăm ký, toàn thân da lông trắng mượt, sáng bóng, vằn màu xám đậm tỏa đều trên thân, đôi mắt to màu xanh thẳm mạnh mẽ uy nghiêm. Vốn đang dùng móng vuốt túm lấy người dưới thân, nghe thấy lời chủ nhân, cúi đầu gầm một tiếng, ngậm lấy Lý Minh Kỳ bước vào theo.