Trầm Ngạn Khanh bị nàng chèn ép một trận, không nói gì, tay giơ lên cũng buông xuống, nhã nhặn, “Kỳ Kỳ, ta sai rồi, không nên nói lời thô tục, cũng không nên rống nàng, ta cam đoan sẽ không có lần sau.”
Cũng không tệ lắm, tay trái cầm lấy lược chải đầu, dường như không có việc gì, nói: “Trời nóng quá, tóc lại quá dài che khuất mắt, thiếp muốn tỉa bớt.”
”Kỳ Kỳ... Thân thể da tóc là cha mẹ cho.” Thẩm đại cung chủ nghẹn nửa ngày, hắn phát hiện mình cụt từ rồi, nếu không kéo kia còn chưa kịp cắt, hắn đã sớm nhào qua đoạt lấy cây kéo dùng sức bóp vụn, sao còn đứng đây nhiều lời vô nghĩa làm gì.
”Tướng công, trước kia tóc mái của thiếp đều do mẫu thân tỉa giúp... Hơn nữa, là cha mẹ cho thì liên quan gì đến chàng?” Trong lòng Lý Minh Kỳ có mấy phần muốn cắt tóc? Lại có mấy phần muốn gây sự? E là chỉ có mình nàng biết rõ thôi.
Trầm Ngạn Khanh hít thật sâu, sau đó hắn nở nụ cười, cười người can đảm gây chiến, hắn dịu dàng nói: “Kỳ Kỳ, ta là nam nhân của nàng, toàn thân cao thấp của nàng đều thuộc về ta, ta không cho phép, đừng nói là tóc, ngay cả một sợi lông cũng không được động tới.”
”Thiếp muốn động đó, chàng định thế nào?” Lý Minh Kỳ tuyệt đối không thừa nhận thắt lưng mình bị hắn cười mà mềm nhũn, cả người cũng vô cùng ngứa ngáy, nàng cắn răng cố nén, thầm mắng to: Thẩm khốn kiếp, có bản lĩnh chàng đừng giở trò xấu, đường đường chính chính đánh với thiếp một trận đi.
Giở trò thế nào? Trầm Ngạn Khanh đã tu luyện bí quyết Cửu U Phong Linh đến tầng cao nhất, tùy ý làm bậy.
Thế nào là tùy ý làm bậy? Trầm Ngạn Khanh là dương, Lý Minh Kỳ là âm, âm dương điều hòa, chỉ cần hắn cố tình khi dễ, nàng nhất định sẽ động tình mặc người nuốt luôn vào bụng.
”Kỳ Kỳ, sao mặt nàng đỏ thế? Khó chịu ở đâu ư?” Trầm Ngạn Khanh nắm quyền chủ động, bước từng bước một về phía nàng, cả người đều tản ra hơi thở trí mạng mê hoặc lòng người.
”Trầm Ngạn Khanh, chàng cách xa thiếp ra.” Lý Minh Kỳ khóc không ra nước mắt, thuận tay cầm tóc nhét vào trước lưỡi kéo, dùng ánh mắt ngập nước nén giận trừng hắn, “Lúc này thiếp không muốn nhìn thấy chàng, chàng cút xa cho thiếp, xin chàng đó.”
Cút đi đâu? Đáy lòng Trầm Ngạn Khanh như có lửa đốt, đôi mắt thâm sâu cũng tối đi, “Hôm nay nếu nàng cắt tóc, ngày mai ta liền đưa Trầm Ninh đến Thiếu Lâm tự.”
Vì sao không phải hôm nay? Bởi vì hôm nay hắn phải tử hình nàng ngay tại chỗ trước!
”Chàng dám.” Hai nắm tay nắm chặt, mày cũng đã dựng đứng, rất có dáng vẻ: một lời không hợp sẽ lập tức bổ nhào lên đánh một trận.
Đáy mắt Trầm Ngạn Khanh như bốc lửa, lửa đỏ ngập trời, “Kỳ Kỳ, ta quan trọng hay con quan trọng?”
Gì chứ, sao mà so sáng được?
Lý Minh Kỳ không nói gì, giận không thèm chấp, tức tối nói: “Trầm Ngạn Khanh, chàng có chút tiền đồ đi được không.”
Đường đường đứng đầu một cung, lại bị nương tử nhà mình đánh giá là không có tiền đồ? Nói ra ai tin?
Trầm Ngạn Khanh không cãi nhau với nàng, nhân lúc nàng ngây người liền xông đến, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, thở dài: “Kỳ Kỳ, sao hôm nay nàng lại nổi giận gây loạn, hử?” Giọng điệu nhẹ nhàng, lời mềm mại, ôm ấp lại ấm áp mà mạnh mẽ, ngón tay thon dài chải vuốt sợi tóc đen suông mượt của nàng, nhanh chóng cố định gáy của nàng, ngang ngược hôn lên, hơi thở nóng bỏng tựa như có thể thiêu cháy hết thảy.
Phía sau lưng Lý Minh Kỳ lâm râm nóng lên, đôi tay hơi thô ráp mang theo khiêu khích tới lui tuần tra trên áo lót của nàng, nàng muốn đẩy đầu của hắn ra, nhưng sức lực không bằng người, vặn vẹo thế nào đều không tránh thoát, đổi lấy hắn càng mạnh tay cợt nhả, “Kỳ Kỳ, ta muốn nàng rồi.”
”Cút, Trầm Ngạn Khanh, một ngày không đốt lửa chàng sẽ chết phải không? A... Chàng, mẹ nó chứ, buông tay cho thiếp, thiếp thực muốn đánh chàng.” Nắm tay xinh xắn vung lên, ngoài miệng độc ác, trên tay lại luyến tiếc không nỡ đánh, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của nàng, biến mất hầu như không còn, “Khốn kiếp.”
Trầm Ngạn Khanh cười yêu chiều, mắng chửi đi, trước sau cũng chỉ hai câu như vậy, hắn đã thuộc nằm lòng rồi, những lời mắng chửi đầu môi, chính là dấu ấn của bọn họ.
Lý Minh Kỳ đã sớm tập mãi thành quen với cử chỉ lưu manh của hắn, nhưng ban ngày ban mặt lại động dục lung tung... Thật là không thể chấp nhận được, với tay túm tóc hắn, cất giọng mềm nhũn, “Ngạn Khanh, chàng mau buông tay.”
”Buông thế nào? Như vậy hay như vậy?” Trầm Ngạn Khanh ôm chặt thân mình thơm mềm của nàng, động tác càng thêm hạ lưu.
Lý Minh Kỳ cắn một ngụm lên cổ hắn, thầm nghĩ, cắn chết chàng luôn, tránh việc cả ngày tác quái khi dễ người ta.
Trầm Ninh Ninh tỉnh dậy, là bị cha mẹ trêu đùa ầm ĩ làm tỉnh giấc, bé tuy nhỏ, nhưng theo bản năng cảm thấy Thiếu Lâm tự không phải là nơi tốt đẹp gì, lời từ trong miệng của cha bé chẳng lúc nào hay. Bé liền dùng lực trở mình một cái, nằm sấp ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Phụ thân vô lại lại khi dễ mẫu thân, bé vung nắm tay nhỏ, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn tinh xảo nhíu lại, cực kỳ bực bội, tức giận trừng mắt nhìn cha già của bé, người đã lớn vậy rồi sao còn giành thức ăn của bé? Hại bé nhìn mà đói bụng...
Lý Minh Kỳ bị hắn ôm đè lên giường mềm, “Ngạn Khanh, mau đứng dậy, Ninh Ninh....”
Trầm Ngạn Khanh đương nhiên biết nàng muốn nói cái gì, trách nàng không chuyên tâm, răng nanh dùng sức cắn một cái, Lý Minh Kỳ đau đến tràn nước mắt, thật sự rất muốn đánh cho hắn một trận...
Trầm Ninh Ninh nghe thấy mẫu thân hít sâu, đôi mắt đỏ lên, hì hục... thụp một tiếng từ trên giường rơi xuống đất, đứa nhỏ chắc nịch không hề khóc, hai cái chân nhỏ dùng sức đạp, muốn qua cứu mẫu thân.
Sao Lý Minh Kỳ còn nhìn nổi nữa, dùng cả tay chân thật muốn đá văng người nào đó đi, “Chàng mau buông ra.”
Trầm Ngạn Khanh nâng tay nhấn một cái lên eo nàng, điểm nhuyễn huyệt của nàng, khom người hôn đôi môi anh đào sưng đỏ của nàng, khàn giọng nói, “Ngoan, chờ ta quay lại.”
Lý Minh Kỳ trừng hắn, hận không thể trừng lồi cả mắt, tên khốn kiếp kia, chàng lại muốn làm gì?
Làm gì? Hắn muốn làm chuyện xấu, nhưng trong phòng lại có thứ vướng chân.
Trầm Ngạn Khanh sải bước ung dung đến trước mặt con trai, từ trên cao nhíu mày nhìn xuống xem xét bé, không nói một lời, vô cùng khí thế. Hắn thực phải suy nghĩ tỉ mỉ một chút, tốt nhất vẫn là tiễn thằng bé đi, giao cho ai thì giao, miễn sao đừng tranh giành tình nhân với hắn.
Trầm Ninh Ninh bĩu môi, muốn khóc, nhưng đứng trước mắt không phải mẫu thân mỹ nhân thương bé yêu bé cưng chiều bé, mà phụ thân xui xẻo ngại bé ghét bé hận không thể vứt bé đi kia. Thằng bé không nghĩ bị hắn nhìn khinh bỉ như thế, dưới tình thế cấp bách chợt đứng lên, lung la lung lay sắp té nhào, mà cha của bé lại không có chút ý định hỗ trợ nào.
Lông mi Trầm Ninh Ninh thật dài, như một cái quạt hương bồ nhỏ, lúc phe phẩy vô cùng khiến người yêu thích, đáng yêu biết bao nhiêu. Bé thực uất ức, vào lúc té ngã, liền biết thông minh, trực tiếp ôm chặt không buông bắp chân của phụ thân xui xẻo, y y nha nha nói chuyện.
Giọng của bé vô cùng trong trẻo, người có tâm địa sắt đá nghe xong cũng mềm lòng.
Trầm Ngạn Khanh đen mặt, rốt cuộc hất chân đá bé văng ra, thấp giọng nói: “Chấm dứt ngay, nếu đã biết đi, liền tự mình ra ngoài mà chơi, trước khi trời tối không được vào quấy rầy, có nghe thấy không.”
Nghe thấy thì sao? Trầm Ninh Ninh có nghe không hiểu, bé chỉ biết mình đã đói bụng ọt ọt, đói bụng thì phải bú sữa, hai tay buông phụ thân ra, chưa đi đã chạy, không bị khống chế liền nhào về phía mẫu thân mỹ nhân.
Mẫu thân đã ở ngay phía trước, phía sau đột nhiên truyền đến một luồng sức mạnh, lưng áo bị người xách lên, bé đáng thương quay đầu, kêu ô a, mặt đầy vẻ lên án.
Trầm Ngạn Khanh không chịu thua bộ dạng này của bé, còn nhỏ mà đã ranh ma, lừa người chết không đền mạng, vài bước liền quăng nhóc con ra ngoài, đóng cửa cài khóa, không chút áy náy nào.
Trầm Ninh Ninh vịn cây cột, nhìn bóng lưng dứt khoát của cha bé, mắt bé rưng rưng, cảm thấy mình thiệt đáng thương. Cuộc sống như vậy, khi nào mới có thể ngẩng đầu đây.
Đại Bạch ra ngoài săn thức ăn trở về, vừa mới vào cửa viện liền thấy Tiểu Chủ nhân nhà mình bị đuổi ra khỏi cửa, vui sướng như tràn tới, phía sau nó còn chạy theo một con chó trắng lớn, đó là người hầu Tiểu Bạch của nó.
Hai bóng trắng một lớn một nhỏ, bắt đầu lượn vòng quanh Trầm Ninh.
Trầm Ninh cũng không sợ hãi, cắn ngón tay, chớp mắt to, cười nhìn Đại Bạch, thỉnh thoảng còn muốn túm lông nó.
Con cọp lớn không đau không ngứa, vươn đầu lưỡi liếm lên mặt Tiểu Chủ nhân, grào, có mùi sữa thơm trên người chủ mẫu, hương vị thật tốt, không khống chế được lại liếm thêm.
Trầm Ninh Ninh bĩu môi, bị con cọp lớn đè lên người, mặt bị liếm đầy nước miếng hổ, khó ngửi muốn chết, bé cảm thấy mình thực uất ức, đầu tiên là bị phụ thân đuổi ra khỏi cửa, tiếp đến lại bị hai quái vật khi dễ, nước mắt bắt đầu lộp độp rơi xuống, mẹ... con đói... con cũng khổ nữa.
Bạch Trản đại nhân cứng người, nghiêng cái đầu hổ, cúi người phủ phục, Tiểu Bạch hiểu ý nó, ngậm lấy Tiểu Chủ nhân, đặt lên lưng Đại Bạch. Trầm Ninh Ninh thịch một cái, cũng chẳng thèm khóc nữa, dựa vào lưng hổ, cảm thấy mới lạ, túm túm lông hổ.
Một người một hổ một cún, dưới ánh mắt lo lắng của nha đầu thị vệ đầy viện, chơi điên cuồng.
So với náo nhiệt bên ngoài, bên trong lại im ắng.
Trầm Ngạn Khanh một lần nữa quay về giường mềm, nâng nương tử đầy vẻ khó chịu lên, sỗ sàng vỗ vỗ cái mông nhỏ của nàng, “Bây giờ, chúng ta cần ‘thẳng thắn thành khẩn’ nói chút chuyện.”
Không chấn chỉnh Phu cương, nguy hại quá lớn.
Lý Minh Kỳ hu hu một tiếng cắn lên vai hắn, “Họ Trầm kia, chàng là tên lưu manh khốn kiếp, sau này, thiếp nhất định sẽ khiến con trai tiêu diệt chàng.”
Trầm Ngạn Khanh không khua môi múa mép cùng nàng, thuần thục cởi sạch quần áo của nhau, túm miệng bịt mồm cầm thương ra trận, động tác liền mạch lưu loát, tựa sát bên tai nàng, cười tà nói: “Trước lúc đó, hãy để vi phu tiêu diệt nàng trước đã.”
Dứt lời, hôn xuống... Hung hăng chém giết..