Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 145: Một năm sau (tiếp theo)




“Chủ nhân, ngài đừng phá hư, ngài còn tỉa nữa, năm nay nó sẽ không thể nở hoa đâu.” Phượng Ngọc nhìn không nổi nữa, chủ nhân đây là đang trả thù sao? Chỉ là sao lại nhè vào cây hoa mà trả thù vậy?

”Sao lại không thể nở hoa, đến mùa hoa nở thì chúng nó sẽ nhiệt liệt nở to, nhánh mọc lung tung, cản đường, ta tỉa như vậy, nhìn sạch sẽ hơn.”

Đây đều là ngụy biện mà, Phượng Nhã với tay cướp lấy cây kéo trong tay nàng, ôn tồn khuyên, “Chủ nhân, đừng tức giận, nô tỳ đi nấu nước cho ngài ngay.” Nếu tiếp tục tỉa, sợ là chỉ còn lại thân cây, ngay cả ánh mặt trời cũng không che được, sao còn gọi là con đường rợp bóng cây?

Phượng Ngọc đứng ở một bên cười, “Chủ nhân, ngài nghe xem... chúng nó đang khóc kìa.”

Lý Minh Kỳ đen mặt, “Ngọc nhi, ngươi ngứa da rồi, đúng không?” Nhấc dòng nước trong hồ lên, lập tức xông đến, “Nha Đầu thối, có bản lĩnh thì ngươi đừng chạy.”

Phượng Ngọc cũng không ngu ngốc, sao chịu đứng ngốc cho chủ nhân khi dễ, hai chân dồn lực, trong viện chỉ còn lại cái bóng, đáng tiếc vẫn chạy không thoát khỏi chủ nhân nhà mình.

Bọt nước như mưa bay đầy trời, cây hoa không khóc, nhưng Ngọc nhi lại khóc thật, vung vẫy tay chân, không ngừng cầu xin tha thứ, “Ai da, chủ nhân tốt, chủ nhân tốt nhất mà, nô tỳ biết sai rồi, hu hu... lạnh lắm đó, chủ nhân, ngài tạm tha cho nô tỳ một lần đi, hu hu.”

”Hừ, cầu xin tha thứ cũng vô dụng, chạy đâu, hãy xem chiêu.” Lý Minh Kỳ búng ngón tay, nâng lên trên, dòng nước trong hồ rầm một tiếng đồng loạt bay ra, tạo thành vòng ở trước và sau người nàng, nàng vừa phi thân đuổi theo Phượng Ngọc, vừa bắn đạn nước lên người Phượng Ngọc, nhưng đạn lại vô cùng có tiết tấu, như đang khảy đàn.

Phượng Ngọc hết cách, lên trời xuống đất đều không chỗ trốn, cuối cùng không trốn nữa, thả chậm bước chân, chờ khi chủ nhân đến thật gần, nàng ta nhanh chóng quay ngược trở lại, bay người về phía Lý Minh Kỳ, “Hu hu... Chủ nhân, nô tỳ sai rồi.”

Lý Minh Kỳ không đề phòng bị nàng ta ôm dính lấy, đúng là quá tốt, dòng nước trực tiếp mất khống chế, ướt toàn thân hai người.

Lý Minh Kỳ thực bất đắc dĩ, ôm nàng ta từ giữa không trung đáp xuống, tức giận nói: “Ngọc nhi, ngươi cố ý đúng không.”

Phượng Ngọc ôm hông nàng không buông tay, vùi đầu vào trong lòng nàng không ngẩng lên, cười khanh khách, “Chủ nhân, nô tỳ không cố ý, nô tỳ chỉ cố tình.”

Phượng Nhã đứng một bên xem, mím môi cười, còn không quên châm ngòi thổi gió, “Chủ nhân, ngài nên trừng trị muội ấy một trận tới nơi tới chốn, gần đây muội ấy ngày càng vô pháp vô thiên.”

”Tỷ tỷ.” Phượng Ngọc dậm chân, đỏ mặt từ trong lòng Lý Minh Kỳ đứng dậy, lộ vẻ ngượng ngùng, nâng tay tức giận chỉ, “Tỷ là người nhà của ai.”

Phượng Nhã che miệng cười vui vẻ, cũng không quan tâm muội muội đang thế nào, bị chủ nhân trừng mắt nhìn, bước chân nhẹ nhàng, xoay người bỏ đi, chỉ chừa cho Phượng Ngọc một cái bóng lưng.

”Chủ nhân, mọi người đều khi dễ Ngọc nhi, người ta không chịu đâu.” Phượng Ngọc hết cách, đành phải làm nũng.

”Đồ láu cá.” Lý Minh Kỳ nhéo mũi nàng ta, ngưng thần tụ khí, nội lực ấm áp trong cơ thể dũng mãnh lao ra, chỉ nháy mắt liền hong khô quần áo,“Vậy đã được chưa?”

”Chủ nhân thương Ngọc nhi nhất mà.” Nhân tiện cũng khoe mẽ luôn.

Lý Minh Kỳ náo loạn đủ rồi, tâm tình thoải mái không ít, cũng mất hứng thú tỉa cây, nâng tay chỉ chỉ tác phẩm đắc ý của mình, cười nói: “Nhìn đi, dáng cây này oai hùng khí phách đến cỡ nào, thân cành hơn người đến mức nào, thật như một ngọn bút thần. Ngọc nhi, giao cho ngươi một nhiệm vụ.”

Phượng Ngọc chớp mắt, thầm biết rõ đây không phải là chuyện tốt gì, nhưng lại không nhịn được mà có chút chờ mong.

Lý Minh Kỳ chống nạnh chỉ tay, “Lấy cây này làm mẫu, ngươi cắt tỉa hết các cây còn lại trong viện cho giống thế, trước khi trời tối ta sẽ nghiệm thu.”

”Chủ nhân....” Ngài muốn náo loạn đến mức nào đây? Nàng ta vừa mới khoe mẽ toi công rồi sao? “Hu hu... Chủ nhân, nhiệm vụ này rất gian khổ.”

Lý Minh Kỳ bị tiếng gào to của nàng ta chọc cười tươi, “Ngoan, đừng bắt chước Tiểu Bạch, cẩn thận coi chừng nó cắn ngươi.”

Phượng Ngọc nhăn mặt nhăn mũi, tỏ vẻ uất ức, “Chủ nhân... Cây không nở hoa được sẽ khóc đó.” Tiểu Bạch rõ ràng cũng học xấu, cả ngày không làm được gì tốt, lại còn thích khi dễ người ta, hu hu.

”Yên tâm đi, ngươi chỉ cần tỉa chúng, cái khác đợi đến mùa hoa nở rồi nói sau.” Câu nói vừa dứt, đã không chịu trách nhiệm bước vào nhà rồi.

Phượng Ngọc đứng tại chỗ cắn khăn tay, cung chủ đại nhân, khi nào ngài mới trở về? Đây đều do ngài gây ra mà...

Phượng Nhã trở về cực nhanh, vừa vào sân liền thấy cái mặt khổ qua của muội muội nhà mình, buồn cười hỏi: “Sao vậy?”

”Ui da... Cái bụng của muội, tỷ tỷ, muội đi nhà xí, tỷ nói một tiếng với chủ nhân giùm muội nha.” Chân như bôi mỡ, phi thân chạy xa.

Lý Minh Kỳ tựa vào cạnh cửa cười, “Trừ đi nhà xí cũng không thể tìm cái cớ nào khác sao?”

”Chủ nhân, tâm tình ngài tốt hơn nhiều rồi chứ?” Sao Phượng Nhã không thể nhìn ra trong lòng nàng có việc, dù sao chủ nhân nhà mình cũng không phải là người thích cố tình gây sự.

”Ha ha, tốt hơn nhiều rồi, mau vào đi.” Người lớn rời đi, bé con còn đang ngủ, nàng hiếm khi có thời gian tự do, nên nắm chặt cơ hội mà làm việc.

Phượng Nhã buông chậu nước trong tay, hận mình không thể cũng chạy đi nhà xí, “Chủ nhân, ngài thực sẽ khiến nha đầu chịu khổ mà.”

Lý Minh Kỳ vừa hưởng thụ nha đầu nhà mình hầu hạ, vừa an ủi nàng ta,“Yên tâm đi, ta cũng không làm gì khác, chỉ tỉa tỉa bớt chút tóc mái mà thôi.”

Một chữ mà thôi có thể cho qua hết sao? Phượng Nhã thầm thở dài, Chủ nhân tốt của nô tỳ à, chẳng lẽ ngài không biết? Với cung chủ, chỉ cần là chuyện có liên quan tới ngài thì sẽ chẳng thể chỉ có hai chữ mà thôi đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.