Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 144: Một năm sau




Một năm dài bao lâu? Một năm với bốn mùa tiếp nối, là hơn ba trăm ngày đêm liên tiếp. Có người nói rất ngắn, ngắn đến mức chỉ trong nháy mắt đã trôi qua. Có người nói rất dài, dài như trải qua mấy đời tang thương biến ảo. Nay, tang thương biến ảo này đều đã như khói mây tan tác, phồn hoa tan mất, bất quá chỉ là một đống bụi bặm nơi góc nhà, không hơn.

Tháng hai xuân về, ánh nắng chói lọi xuyên qua lớp mây mỏng khắp trời chiếu rọi lên vùng núi, từng đám cỏ dại rậm rạp trong rừng, được gió xuân phất qua mà thắm tươi xanh mới, chỉ chút tươi xanh mà dạt dào sức sống.

Dưới trời xanh mây trắng, trên núi cao đất rộng, có tiếng đàn bay bổng, giai điệu du dương.

Nơi chốn như nhau, phong cảnh như nhau, từ đông lạnh lẽo đến hè ấm áp... Một vòng luân chuyển, còn ai chờ nơi cũ? Có ai đã rời đi...?

Trong một năm này, Lý Minh Kỳ trải qua mấy lần sinh ly tử biệt, đã khóc đã cười, tâm tình cũng không khống chế được mà sa sút, nhưng dù không cam lòng thế nào thì cũng đành phải khuất phục.

Sư phụ nói, tan hợp vốn vô thường, sao lại muốn tự tìm buồn rầu?

Đúng vậy, sao phải thế chứ.

Nàng tựa vào trước cửa sổ, nhìn sắc trời nơi xa, bất đắc dĩ cùng cảm khái trong lòng đều trút hết, sư phụ, ngài nói đúng, rốt cục Minh Kỳ đã có thể buông bỏ rồi.

Cứ vậy, nàng có thể đủ an tâm lên đường về nhà, đúng vậy, về nhà, về nhà gặp cha mẹ, rời nhà hai năm, nàng vẫn ngày nhớ đêm mong, không biết cha mẹ thế nào? Có lo lắng đau lòng không? Thân thể có gầy yếu không? Tất cả đều do nàng bất hiếu. Mặt khác, ca ca đã cùng Hoàng Doanh Doanh trở về U cốc, vừa đi liền đi nửa năm không một lời nhắn lại, cũng không biết đã thế nào?

Nhẹ khảy dây đàn, trầm bổng dễ nghe, tựa như bức tranh núi cao thác sâu* tuyệt đẹp trải ra trước mặt, chỉ nghe đã khiến lòng người vui vẻ thoải mái, xem ra, kỹ thuật đàn của Tuyết Nữ lại nâng cao không ít. (*cao sơn lưu thủy: khúc đàn được nhắc đến trong Bá Nha – Tử Kỳ)

Lý Minh Kỳ thu hồi ánh mắt nhìn về hướng Huyền Vũ đường, nghĩ đến Tuyết Nữ cũng đang mang thai, nàng liền thầm vui vẻ, chờ đợi ngày đứa bé sinh ra, cha mẹ xinh đẹp như thế, đứa bé sinh ra sẽ nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào đây? Thật khó nén tò mò.

Cả một buổi sáng nàng đều ngẩn người, cũng không biết đã đứng bao lâu, cả người đều cứng ngắc hết rồi.

Ánh nắng bên ngoài tươi sáng, hai nha đầu đang nghịch nước trong viện, hai tay nàng chống lên, trực tiếp nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Phượng Nhã và Phượng Ngọc thấy nàng bước ra, cũng ngừng việc trong tay, Phượng Nhã bất đắc dĩ, “Chủ nhân, nhảy cửa sổ là không tốt.”

”Ừ, tiện đường thôi.” Lý Minh Kỳ đứng trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn trời, nhánh cây thật dài cản tầm nhìn, nhíu mày lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Hai tháng hai, rồng ngẩng đầu*, ta có nên tỉa chút cây cối rồi không?” (*người TQ có tục cắt tóc vào 2/2, cả năm sẽ may mắn)

”Chủ nhân, ngài đừng rảnh rỗi mà suy nghĩ lung tung, cây đang đẹp, ngài tỉa làm gì?” Phượng Ngọc ở gần nàng, mơ hồ lắng nghe, “Chủ nhân, tiểu công tử còn đang ngủ sao?”

Lý Minh Kỳ nghĩ tới việc này liền nhức đầu, đêm qua cha con tranh giành địa bàn, cuối cùng đại Thẩm ném tiểu Thẩm ra khỏi phòng, tiểu Thẩm cũng không vừa gì, ngươi không cho bé ngủ ở phòng ngủ chính, bé sẽ không chịu ngủ, ai dỗ cũng không được, mà thằng nhóc cũng không khóc, chỉ muốn làm ầm ĩ, ồn chết ngươi luôn. Nàng cố tình muốn giúp con, đáng tiếc bị đàn áp tàn nhẫn, chỉ có thể để con trai và thị nữ đầy phòng chịu uất ức.

Ngay cả mơ cũng không yên tĩnh, vừa có cảm giác tỉnh ngủ, liền phát hiện không thấy người lớn nữa, nhưng đứa bé thì lại được ôm đến đặt bên cạnh nàng, ngủ say sưa.

”Chàng đi lúc nào?” Đêm qua Lý Minh Kỳ ngủ say, ngay cả việc hắn đi lúc nào cũng không biết.

”Cung chủ rời đi cùng Quân gia, không dặn lại gì, chỉ nói là buổi trưa sẽ về dùng cơm.” Phượng Nhã buông đồng hồ nước trong tay, lau tay qua loa.

Lý Minh Kỳ thân nhẹ như én nhảy xuống bậc thềm, cầm lấy cây kéo ở bên cạnh, giống như quen tay quen việc muốn tỉa hoa, “Nhã Nhi, ngươi đến phòng bếp nấu chút nước ấm giúp ta, hôm nay thời tiết tốt, ta muốn gội đầu.”

Trong đầu vẫn chưa vứt bỏ ý định tỉa cây sao? Phượng Nhã nhíu mày, “Chủ nhân, ngài không nghiêm túc chứ?”

”Ta không nghiêm túc khi nào? Được rồi, nơi này giao cho ta, ngươi mau đi đi.” Lý Minh Kỳ nghe vậy đứng dậy, hất hất đầu với nàng ta, giơ kéo lên chỉ chỉ nhánh cây, xoẹt xoẹt một tiếng, tỉa một nhát.

Phượng Nhã nheo mắt, thầm tự nhủ, chủ nhân, một kéo này cắt xuống, ngài còn có thể ra cửa gặp người sao?

Phượng Ngọc thấy tỷ tỷ lép vế, cũng bu lại, trực tiếp lấy Trầm Ngạn Khanh ra đè người, “Chủ nhân, không phải cung chủ đã nói chải ngược búi lên rất đẹp sao?”

Lý Minh Kỳ nhướng mày, kéo tỉa ra phía sau, xem xét vẻ mặt vô tội của hai tỷ muội, “Ta hỏi các ngươi, chuyện của ta là do chàng định đoạt hay là do ta quyết?”

Hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, thầm nhủ, ngài nói xem?

Lý Minh Kỳ thở dài, nói thầm một câu, “Không phải người đời có nói, hai tháng hai đi cắt tóc, cả năm đều vui vẻ sao.”

Khóe mắt Phượng Ngọc quất thẳng tới, đây là cái lý do rách nát gì, cung chủ mà bị thuyết phục thì có quỷ mới tin.

”Đi đi, đừng lộ cái vẻ tâm không cam tình không nguyện đó.” Lý Minh Kỳ vô cùng rộng lượng không so đo với các nàng ta, xoay người tiếp tục tỉa hoa.

Xoẹt... xoẹt, tiết tấu rõ ràng khác hẳn, nhánh cây rơi xuống đất, tán cây xinh đẹp bỗng chốc trở nên sạch bong ngắn ngủn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.