Phượng Nhã và Phượng Ngọc biết nàng khó chịu, cũng không vạch trần, “Chủ nhân, chúng ta về phòng chứ? Hay chúng ta đi dạo trong cung?” Quay người lại liền thấy dáng người cao ngất của cung chủ nhà mình che bóng, quỳ gối hành lễ, “Bọn nô tỳ tham kiến cung chủ.”
”Các ngươi lui xuống trước đi.” Trầm Ngạn Khanh vung tay áo rộng lớn lên, đuổi hạ nhân, nhíu mày nhìn khóe mắt ướt át của người yêu, “Kỳ Kỳ, sao lại khóc?”
Lý Minh Kỳ ngẩng đầu nhìn nam nhân trước người liếc mắt một cái, nâng tay che nắng, mặt không chút thay đổi trừng hắn, “Mặt trời chói mắt.” Nước mắt nuốt ngược lại lần nữa chảy ra, dừng không được nữa rồi.
”Sao nàng không nói là bị tuyết trắng làm chói? Khóc thực khó coi.” Thoạt nhìn thô lỗ, kì thực lại dịu dàng giúp nàng lau nước mắt, rất không dễ chịu hỏi: “Kỳ Kỳ, nàng thích nàng ta vậy sao?”
Bỗng nhiên lại nổi điên gì vậy? Hừ, ớn lạnh ở đâu, tự nhiên tràn đến.
Lý Minh Kỳ không để ý đến hắn, mở tay hắn ra, xoay người vào viện.
Thở dài, bước nhanh hai bước đuổi theo, hạ giọng, nói, “Kỳ Kỳ, ta sai rồi.”
Xoay người nhìn hắn, đôi mắt to bị nước mắt gột rửa đen bóng, một dấu chấm hỏi to đùng sáng ngời, chàng sai chỗ nào?
Trầm Ngạn Khanh dở khóc dở cười, hắn cũng muốn biết mình sai chỗ nào, chỉ chỉ mặt mình, “Kỳ Kỳ, danh tiếng một đời của ta đều bị hủy trong tay nàng, uy nghiêm của ta từ tối qua đã không còn sót lại chút gì, nàng nên vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo, sao còn chưa nguôi giận?”
”Nói hươu nói vượn, thêm thắt phóng đại.” Lý Minh Kỳ nhỏ giọng nói thầm hai câu, không dám đối diện với đôi mắt sáng quắc có thần của hắn, cúi đầu dồn sức bước đi.
Thẩm đại cung chủ tai thính mắt tinh, sao có thể không nghe thấy, nàng bước ba bước hắn bước hai bước, tóm lại chính là dính sát sau lưng nàng.
Lý Minh Kỳ bước lên bậc thang, bước nhanh hai bước muốn nhốt hắn ngoài cửa, kết quả người nào đó chân dài đã rảo bước thò một chân vào, miệng cười lại ấm áp có thể hòa tan băng.
Trầm Ngạn Khanh cười chắp tay sau lưng, cũng không vội vã vào nhà, chỉ nghĩ, nếu nàng nhẫn tâm liền đóng cửa, nhưng khẳng định là nàng sẽ mềm lòng.
Giằng co không bao lâu, Lý Minh Kỳ liền chịu thua, “Vào đi, không phải muốn đi gặp sư phụ sao.”
”Không bực bội nữa sao?” Thẩm cung chủ đứng yên như núi, được tiện nghi còn khoe mẽ.
Ai rảnh hơi mà tức giận không đâu, người nào đó da mặt dày bày đặt dát vàng lên mặt, “Thiếp không nở xa Hâm nhi, liên quan gì đến chàng?” Liếc trắng mắt, có vào hay không, xoay người vào trong.
Trầm Ngạn Khanh phủi phủi bụi đất không tồn tại trên người, theo đuôi, “Ta tình nguyện nàng giận ta.”
Hí mắt liếc hắn, “Có bệnh à.”
”Miệng không sạch sẽ.” Chộp lấy nương tử mới cưới ôm lên chân mình.
Lý Minh Kỳ chợt thấy chuyện không tốt, giãy giụa lại không thoát, hai mắt trừng to, miệng nhanh nhạy mím chặt.
Trầm Ngạn Khanh bị vẻ mặt của nàng chọc cười, cúi đầu hôn một cái lên môi nàng, “Lúc này sạch sẽ rồi.”
Hận không thể nhổ vào mặt hắn, lại biết chuyện càng quá đáng hơn hắn cũng làm được, tốn hơi thừa lời cũng chẳng để làm gì, đành thỏa hiệp, tránh việc hắn vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi, “Hâm nhi là người bạn duy nhất của thiếp, nàng ta có khó khăn thì chàng nên tận tình giúp đỡ.”
Trán kề trán, hắn cười, “Nương tử có điều mong muốn, vi phu không thể không làm.”
Lý Minh Kỳ gối lên bờ vai hắn, cũng cười, cười hắn không chỉ mặt dày mà còn biết ba hoa.
Hai người đùa giỡn trên ghế một lát, ăn chút điểm tâm đơn giản, Trầm Ngạn Khanh dỗ cho nàng vui vẻ, mới nắm tay nàng rời Ngô Đồng hiên, đi bái kiến sư phụ.
Lý Minh Kỳ vẫn nghĩ Vô Trần Tử ẩn cư trong cung, mãi cho đến khi Trầm Ngạn Khanh ôm nàng rời khỏi Vô Trần cung mới giật mình.
Sâu trong dãy núi có một ngôi nhà bằng cỏ tranh, sân thật dài được hàng rào vây lại, sắp xếp vô cùng gọn gàng, nền đất cũng được quét dọn vô cùng sạch sẽ.
”Ở đây sao?” Lý Minh Kỳ thực khẩn trương, dọc đường đi đều tự hỏi Vô Trần Tử có bộ dạng thế nào.
”Ừ, sư phụ xây nhà sinh sống ở đây, Kỳ Kỳ, đừng sợ.” Trầm Ngạn Khanh nhìn nàng cười an ủi.
Lý Minh Kỳ mạnh mẽ mím miệng, nắm chặt tay hắn, nhắm mắt đi theo hắn.
Hai người bước qua khoảng sân, vừa đến trước nhà cỏ, cửa nhà liền tự mở, bên trong truyền đến một giọng nam nhân già dặn chắc khỏe, “Ngạn Khanh sao, hẳn là đưa Minh Kỳ đến, mau vào đi, để lão già ta nhìn xem bé gái năm đó xinh xắn thế nào rồi.”
Lý Minh Kỳ ngẩng đầu chống lại tầm mắt cổ vũ của Trầm Ngạn Khanh, nàng gật gật đầu, bàn tay trong tay áo nắm lại thành quyền.
Ngày hôm nay, rốt cục cũng đến, sao lại nảy sinh lo lắng?
Cửa không cao, nhưng nàng bước lại vô cùng cố sức, tựa như bước qua sẽ lạc vào thế giới kia.
Nàng tiến vào, quay đầu nhìn nam nhân nhà mình, khó hiểu, “Ngạn Khanh, sao không vào?” Không phải vì muốn để một mình nàng đối mặt chứ?
Không phải Trầm Ngạn Khanh không muốn mà là vào không được, thở ra một hơi, có chút hết cách, “Sư phụ?” Ngài muốn làm gì?
Vô Trần Tử ngồi ngay ngắn trên giường đất bên trong, toàn thân là trang phục Đạo gia, mặt mũi hiền lành, phất trần trong tay nhẹ nhàng lay động, cửa liền tự động đóng lại, ngăn cách tầm mắt hai người.
Trầm Ngạn Khanh hơi cúi đầu, biểu cảm có chút khó đoán, sư phụ có chuyện gì muốn gạt hắn sao? Nghi hoặc cũng đành hết cách, chỉ có thể lặng im chờ đợi trong gió tuyết. Đồng tử đen bóng đảo một vòng, cuối cùng dừng ở một chỗ, bắt đầu chăm chú nhìn bé trai đang vẩy nước trong viện.
Khi cửa khép lại sau người, lòng Lý Minh Kỳ nhảy dựng, nhịn không được quay đầu liếc mắt một cái xem xét, tim bắt đầu đập thất thường, trong đầu chỉ còn trống rỗng. Phải làm sao đây? Thực chỉ còn lại một mình nàng, miệng bắt đầu không tự giác tuông nước bọt.
Vô Trần Tử hiền lành nhìn nàng, “Cô nương chính là Lý Minh Kỳ?” Ông biết lòng nàng không yên, lại lay lay phất trần.
Lý Minh Kỳ phát hiện không khí xung quanh thay đổi, tràn đầy ấm áp khiến người thở phào một hơi, giúp nàng lập tức tìm về chính mình, “Thưa ông, là con.”
Vô Trần Tử bị xưng hô của nàng chọc cười, “Đứa bé này, đừng xa lạ như vậy, con bắt chước Ngạn Khanh gọi ta một tiếng sư phụ là được.”
Lý Minh Kỳ đỏ mặt, dạ một tiếng, “Chào sư phụ.”
Hơi thở trên người ông ấy thực ấm áp, như có thể bao dung hết thảy, khiến người ta khó nhịn được ý muốn tới gần.
”Minh Kỳ, đến đây ngồi đi, ta có rất nhiều điều muốn nói cùng con.” Trên giường đất có một cái bàn vuông, trên bàn đã dọn sẵn trà bánh, giống như đang chờ bọn họ đến.
Trong lòng Lý Minh Kỳ cũng có rất nhiều điều muốn nói với ông, bình tĩnh một chút, chậm rãi đi tới, ngồi xuống một bên giường đất, không dám ngồi hẳn, chỉ ghé vào một bên. Nàng thật cẩn thận liếc mắt đánh giá Vô Trần Tử một chút, phát hiện thật sự không nhìn ra tuổi của ông, râu tóc bạc trắng, mi dài bay bay, cũng trắng bạc, nhưng trên mặt lại vô cùng hồng hào sáng bóng, không thấy một nếp nhăn, thật sự là già mà tráng kiện, tuyệt đối là Cao nhân.
”Con thành thân với Ngạn Khanh, ta không tự mình ra mặt, con sẽ không để ý trách sư phụ chứ?” Ông cũng không kiêu ngạo gì, vẫn luôn hiền lành yêu thương nhìn nàng, tựa như nhìn hậu bối mình yêu thích.
Vô Trần Tử đã sống rất lâu, cực kỳ lâu đến mức trí nhớ như cái thùng thuốc nhuộm, lâu đến mức ông không rõ mình đã già bao nhiêu. Chỉ biết ông đã trông chừng đại hoàng đế đầu tiên của triều đại này từ bé, khi đó ông hẳn chỉ bốn mươi, mà nay triều đại thay đổi, đã bao nhiêu xuân thu?
Lòng Lý Minh Kỳ đã hoàn toàn yên ổn, liền đối xử với ông như một ông lão bình thường, “Sư phụ, ngài nói như vậy thật khiến con xấu hổ, lý ra nên là người dưới như con đến thỉnh an kính trà ngài mới phải.” Đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nhấc ấm trà, rót một chén trà nóng. Nàng bưng trà đứng dậy, cung kính quỳ xuống trước mặt Vô Trần Tử, hai mắt mang theo chút tình cảm ngưỡng mộ nhìn ông, “Sư phụ, mời uống trà.”
Vô Trần Tử vuốt chòm râu thật dài cười gật đầu, “Tốt, tốt lắm, Minh Kỳ, chén trà này, ta đã chờ đã đợi rất lâu rồi.” Đối với lão quái có thể đoán trước và thay đổi Thiên Cơ như ông mà nói, rất lâu là bao lâu? Có lẽ là mười năm hai mươi năm, có lẽ là kiếp trước kiếp này, nếu ông không nói rõ, người ngoài có ai biết được.
Lý Minh Kỳ không lập tức đứng dậy, quỳ gối nhìn ông, trong mắt ẩn chứa nước mắt, dập đầu chạm đất, “Sư tôn, Minh Kỳ cảm tạ ơn tái sinh của ngài.”
Trong thế giới thật này, có mấy ai có thể chết đi sống lại? Chứ đừng nói đến việc hai người cùng Trọng sinh quay ngược thời gian, nàng sẽ không ngây ngốc cho rằng trùng hợp như vậy là do ông trời thương hại, trước khi chưa biết có Vô Trần Tử, nàng có thể lừa mình dối người, nay gặp được, sự thật đã ở ngay trước mắt nàng rồi.
”Con bé này, mau đứng lên đi, phải nói rằng con cũng có duyên với ta.”
Mỗi người đều có cơ duyên của mình, năm đó Vũ Đế đăng cơ phải trải qua một trận giết chóc, khi trận giết chóc này dừng lại, con cháu nối dòng của hoàng gia kẻ chết kẻ bị thương, chỉ còn lại một nam nhân duy nhất lưu lạc bên ngoài.
Tiết trời mùa đông, Vũ Đế toàn thân áo đơn, quỳ dưới chân núi Kỳ Sơn van xin bảy ngày, van xin ông nể mặt tiên đế rời núi bảo vệ huyết mạch duy nhất của hoàng gia, ông đồng ý sẽ quan tâm lo lắng.