Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 110: Đấu (tiếp theo)




Một tay Trầm Ngạn Khanh lấy xu thế như sét đánh giơ lên, tay không ngừng phát nội lực cuồn cuộn tạo hình như một gốc Ngân hoa cổ thụ, đỉnh đầu đã hình thành một vòng năng lượng, dùng để hóa giải độc khí công kích của Phong Thiển Ảnh. Ngay sau đó mũi chân chạm đất, xuất chiêu Ảo Ảnh Mê Tung thuật, bay vút lên trời, ngay lúc ngàn quân đánh tới tránh thoát kiếm khí của Trục Nguyệt kiếm đánh sau mà đến trước, Huyền Thiết Trọng Kiếm tựa như Đại hán say rượu đằng đằng sát khí đuổi theo hắn, không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua.

Không ngờ công pháp của Đại sư huynh đã tiến bộ không ít, nhưng vẫn chưa đến mức khiến hắn vô lực chống đỡ, ngưng thần bế khí phát ra một tiếng ‘ha’, đại hán say rượu lập tức biến thành bé trai ngoan ngoãn bị hắn dẫm nát dưới chân.

Trầm Ngạn Khanh không khỏi cảm khái, cũng may đây là một thanh kiếm bình thường, nếu Quân Nho có Thần Binh Lợi Khí tâm ý tương thông với huynh ấy, khẳng định sẽ không dễ bị hắn khuất phục, trừ khi hắn dốc toàn lực áp chế.

Hắn chỉ cảm khái một lát, công kích chất chồng của Tô Diễn đã đến trước mắt, “Hay lắm, Tam Sư Huynh, tiếp của đệ một chiêu, Gió tuyết Trời băng.” Đây là chiêu thức công kích hắn vừa mới lĩnh ngộ ra, mưa gió đầy trời hóa thành ngàn vạn lưỡi dao thật nhỏ, điên cuồng liều chết xông tới, nhấn chìm bóng hình Tô Diễn.

Tô Diễn không sợ hãi mà còn lấy làm mừng, vừa mới so chiêu, hắn ta đã cảm giác được trạng thái của mình có chút huyền diệu, còn ẩn chứa dấu hiệu đột phá. Tâm tùy ý động, nhuyễn kiếm trước người hắn ta múa kín không kẽ hở, trong lúc phòng thủ, lại có khe hở công kích, quát to: “Tinh trầm Địa chấn, Phong quy Vân ẩn.”

Phong Thiển Ảnh và Quân Nho đã rời khỏi vòng chiến, ánh mắt Quân Nho sáng lên, có chút vui sướng, “Thiển Ảnh, đệ có nhìn ra không, Tô Diễn và kiếm đã hòa làm một rồi.”

”Ý huynh là, Tô Diễn đã đến mức Người Kiếm hợp nhất rồi sao?” Phong Thiển Ảnh đương nhiên cũng nhìn thấu huyền diệu trong đó, bước chân vốn đang muốn tiến lên tác quái lập tức liền dừng lại.

Đương nhiên Trầm Ngạn Khanh cũng đã phát hiện, hắn cố ý muốn dẫn đường cho sư huynh nhập cảnh, vốn dùng năm tầng công lực nay lại tăng thêm một tầng, “Phong Linh Dẫn.” Băng tuyết trong tay ngưng đọng thành một thanh trường kiếm, vô cùng sắc bén.

Băng kiếm và nhuyễn kiếm chạm nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo, gió kiếm gào thét tỏa khí lạnh lẽo.

Trường luyện võ khí xông mạnh mẽ, chiêu thức ùn ùn. Trong lúc nhất thời, hai người đánh khiến bông tuyết bay tán loạn, chưa kể chạc cây không ngừng run rẩy, còn khiến rất nhiều người nhìn trộm, người giang hồ ở lại Vô Trần cung làm khách, xem mà kinh hồn táng đảm, Sư Phụ của bốn người này rốt cuộc là ai? Sao lại dạy dỗ ra nhóm đệ tử biến thái đến thế? Đáng sợ, thật là đáng sợ.

Sâu trong đồng tử Tô Diễn bốc cháy một ngọn lửa, lửa cháy càng lúc càng vượng, cuối cùng thoát khỏi trói buộc của thân thể, nội lực vốn khô kiệt bỗng khôi phục lại, thậm chí còn dồi dào hơn, đây là... đây là đột phá rồi sao? Hắn ta không thể lập tức hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ.

Trầm Ngạn Khanh toàn thân vận trường bào cao cổ bằng gấm như cây Ngọc đón gió, hắn nắm trường kiếm trong tay đứng ở giữa sân, cũng thầm cảm thấy vui mừng cho Tam Sư Huynh, nhưng hắn cũng không quên ước nguyện ban đầu của mình.

Băng kiếm bị hắn ném vào không trung, chậm rãi hòa tan, biến thành từng hạt băng nhỏ như hạt gạo, hơn trăm ngàn hạt băng vờn xung quanh hắn, Quân Nho phát hiện khác thường của hắn đầu tiên, nhắc nhở: “Tiểu sư đệ muốn giở trò, hại vị Sư đệ cẩn thận.”

”Hôm nay ai cũng không chạy được, các huynh ngoan ngoãn đứng yên nơi đó hay muốn đệ ra tay mạnh bạo?”

Tuy rằng bốn người vừa đấu xong trong nháy mắt, nhưng lại đấu ra biến động bất ngờ.

Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn liếc nhau, “Đại sư huynh, cứu mạng đi.” Hai người vô cùng ăn ý bứt ra định chạy trốn, về phần ai có thể trốn thoát đành dựa hoàn toàn vào bản lĩnh rồi.

Chết ai đừng chết lão đây, thân là Đại sư huynh lý ra nên chăm sóc tốt cho Sư đệ, có khó khăn phải đối đầu trước, gặp nguy hiểm đương nhiên phải rút lui cuối cùng, cả hai đều xuất chiêu Thê Vân Tung trốn theo hai hướng.

”Hai thằng nhóc khốn kiếp.” Quân Nho hết cách đành cười mắng một câu, thân pháp vừa động liền ngăn cản tầm mắt Ngạn Khanh, “Ngạn Khanh, xuống tay lưu tình.”

Trầm Ngạn Khanh dứt khoát dùng chân quét ngang một cái, liền bức lui Quân Nho, hai tay chưởng theo hai hướng, tuôn ra lực hút, chia nam bắc mà ngăn bước chạy của hai người kia. Động tác dưới chân không ngừng, nhưng khó có thể bước thêm bước nào nữa, hai người quay lại đầu bắt đầu xin tha thứ.

Quân Nho nương cơ hội này chạy trốn, đứng ở một bên chế giễu, cái này chẳng thể trách hắn ta được.

Hai tay Trầm Ngạn Khanh vung một đòn phức tạp, đạn bay lả tả, viên băng vút qua, trực tiếp tấn công vào mặt hai người, nếu là đánh thật, thế nào cũng sẽ đánh thành tổ ong vò vẽ.

Phong Thiển Ảnh khẽ rủa hai tiếng, dùng tất cả vốn liếng tránh né công kích, hai đấm khó chống vạn kiếm, hai tay đỏ hồng một mảnh, mỹ dung như hoa như ngọc bị đánh trúng vài chỗ, cổ lộ ra ngoài cũng không được bỏ qua.

”Ui da, đệ là thứ đáng chém ngàn đao.” Phong Thiển Ảnh gào to một tiếng liền từ giữa không trung ngã xuống, lại nhìn vẻ mặt Tô Diễn đã đầy vết đỏ đứng bên cạnh Quân Nho.

Người lớn không chấp trẻ nhỏ, vẫn nhịn là hơn.

Mặt Phong Thiển Ảnh đổi sắc, vừa lạnh vừa đau, nhe răng nhếch miệng cực kỳ uất ức, “Ui da, ui da, đáng thương cho dáng vẻ khuynh thành của ta, đệ là đồ lạt thủ tồi hoa, sao mà nhịn nổi? A... sao mà nhịn nổi.”

Trầm Ngạn Khanh vỗ vỗ tay, tâm tình thật tốt nói: “Một người vui không bằng mọi người vui, mọi người nên cám ơn đệ.”

Tô Diễn thức thời không thèm tham gia, Ngạn Khanh tuyệt đối là cố ý. Nhưng vì sao Quân Nho có thể tránh được kiếp nạn này?

Trầm Ngạn Khanh nhìn về phía Quân Nho, vừa đánh nhau một trận, hơi thở của hắn vẫn vững vàng như cũ, nhìn vẻ mặt hai người đầy vết đỏ, cười nói: “Quân Nho, thời gian tới, chuyện trong cung huynh liền toàn quyền phụ trách.” Hắn muốn chuyên tâm theo bên cạnh nương tử rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.