Ác Nữ Tôi Yêu Em

Chương 7: Người Thân Hờ Hững Kẻ Lạ Quan Tâm




Sau khi vào Mạc gia ở một thời gian, Tịnh Kỳ nhận thấy ở đây khá lạnh lẽo, u ám, không giống một gia đình chút nào.

Mạc Tư Đồ sau khi rời khỏi giới chính trị, liền tiếp cận chủ nghĩa hiện đại sớm. Ông tham gia nhiều lĩnh vực đầu tư đa nghành công việc vì vậy cũng nhiều lên, hiếm khi thấy ông có thời gian rãnh ở nhà.

Còn Mạc Tư Hàn trước kia theo học bên ngoài, tuần chỉ về 2,3 lần giờ thấy cô đến ở, liền biến thành 1 tuần 1 lần, chỉ để về thăm Tư Nguyệt, mà mỗi lần như vậy nếu cô lại gần hỏi chuyện hay quan tâm, hắn đều vờ lãng tránh, mắng chửi, thậm chí là sẵn sàng bỏ chạy.

Mạc Tư Nguyệt thì vốn ít bạn bè, lại không hay ra ngoài, từ nhỏ được gia sư đến dạy nên chỉ quanh quẩn với mấy món đồ chơi, con vật , hay trò chuyện cùng người làm. Từ lúc Tịnh Kỳ đến liền vui vẻ, cởi mở hơn về điểm này thì Mạc Tư Hàn không xen vào nữa.

Lúc trước, Tịnh Kỳ hỏi Tư Nguyệt về Mạc phu nhân, Tư Nguyệt chỉ bảo mẹ mất khi cô còn bé, từ đó đến nay mọi người trong nhà cũng không được phép nhắc đến nữa.

Tịnh Kỳ ở Mạc gia cũng không phải làm công việc gì, còn được Mạc Tư Đồ rất ưu ái, dành cho cô một phòng gần với Tư Nguyệt, cho cô học ở trường mà Mạc Tư Hàn từng học. Thường xuyên cho người đưa cô về thăm Triệu Khải, mỗi lần trông thấy cô ba mẹ con Du Lãm đều khó chịu ra mặt, tuy vậy lại không dám hành hạ cô như trước.

Tịnh Kỳ biết thừa biết trong lòng bọn họ có lẽ đang mơ tưởng đến ngày Triệu Giai hoá phượng hoàng, trở thành nữ chủ nhân mới của Mạc gia, đến lúc đó còn chẳng phải xử lí cô dễ như trở bàn tay sao?

Bản thân Tịnh Kỳ vì muốn làm tròn bổn phận với Triệu Khải, bằng không cô muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với bọn họ từ lâu rồi.

Triệu gia nơi tình thân máu mủ thì biến thành chốn bạo hành, tù ngục khiến cô chưa đêm nào được ngủ yên giấc. Mạc gia vốn chẳng hề quen biết, lại cho cô mọi thứ chữa lành vết thương.

Từ lâu cô đã không trông chờ vào sự may mắn. thành hay bại đều do lựa chọn của mình. Nếu ngày ấy, không đặt cược vào cái nhìn của Mạc Tư Đồ, thì vĩnh viễn cô cũng sẽ không được như ngày hôm nay.

*********

Mạc Tư Hàn vốn trời ban thiên phú, đã đẹp trai, gia thế tốt lại còn thông minh hơn người. 15 tuổi đã học xong cao học thạc sĩ, 17 tuổi được cấp bằng tiến sĩ nghiên cứu AI, nhận về vô số giải thưởng và bằng khen. Chính vì vậy hắn thường xuyên phải di chuyển ra nước ngoài. Mỗi dịp thấy hắn về, cô liền lẽo đẽo theo sau, mặc kệ hắn có chửi cô như thế nào.

Phòng của hắn cô tự mình dọn dẹp, quần áo của hắn cô đều tranh giặt giũ, bát đũa hắn ăn cô cũng phải dành để sắp xếp ... phàm cái gì liên quan đến Mạc Tư Hàn cô đều tranh làm hết, tất nhiên là không thể để cho hắn biết, bằng không cô đã bị hắn đá đít ra khỏi cửa từ lâu.

Năm Tịnh Kỳ 15 tuổi.

Có lần, Mạc Tư Đồ ngồi trên ghế tựa ở giữa khuôn viên mà say mê đọc báo, bổng thấy Tịnh Kỳ đang nhón chân phơi quần áo cho Mạc Tư Hàn, liền vẫy tay gọi Tư Nguyệt tới.

- Tiểu bảo bối, những chuyện chị gái Tịnh Kỳ đang làm kia, chờ sau này khi nào thấy anh con nhớ tới chị ấy ,thì lúc đó từ từ kể hết lại cho anh, nghe chưa!

- Tại sao vậy ạ!

Mạc Tư Đồ kéo chiếc ghế gỗ mà Tư Nguyệt đang ngồi lại gần.

- Ví như con là một người nghèo khó, ngày nọ có viên đá từ đâu lăn tới ngáng chân con, con liền thấy vướng víu mà đá nó đi .Về sau con mới biết viên đá đó chính là ngọc quý rất có giá trị. Con sẽ cảm thấy như thế nào?

Mạc Tư Đồ căng thẳng hỏi.

- Con sẽ buồn và rất tiếc ạ! - Tư Nguyệt xị mặt.

- Vậy tiếp theo con lại biết, viên đá đó là cố tình lăn về phía con, cố tình chọn con?

Mạc Tư Đồ tiếp tục dò hỏi.

- Vậy con sẽ rất rất rất buồn.

"HAHA... HAHA..."

- Cái "tại sao?" Vừa nãy con hỏi ta chính là như thế.

Mạc Tư Đồ thích thú cười lên.

- Nhưng ai lại nhặt hòn đá dưới chân rồi cầm đi bao giờ, con đã nghèo rồi, còn không muốn bị người ta gọi là ngốc đâu.

Tư Nguyệt vẻ mặt không đồng tình nói.

- ....

- Cha chỉ ví dụ thôi mà.

Mạc Tư Đồ liền thôi không cười nữa.

- Ngài Mạc, lần sau cứ trực tiếp nói với con là được.

Tư Nguyệt liền thở dài, nhìn về phía Tịnh Kỳ nói:

- Chị Tịnh Kỳ rất quan tâm anh hai, giờ có chị ấy bên cạnh thì không chịu gìn giữ, để lúc chị ấy đi mất thì đừng có mà hối tiếc.

Mạc Tư Đồ hoang mang nhìn Tư Nguyệt. Từ đó về sau không thấy ông nêu ra ví dụ nữa.

***********

Cứ như vậy, năm này qua năm khác, cô lúc nào cũng là con bé mãi bám theo sau bóng lưng của hắn. Hắn lúc nào cũng chỉ ngẩng đầu về phía trước, chưa bao giờ chịu quay lại nhìn cô.

Cô mãi đuổi ...

Còn hắn mãi chạy

Cô bảo yêu...

Thì hắn nói ghét

Cô muốn lại gần...

Hắn liền tránh xa

Năm tháng thanh xuân giữa cô và hắn là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.

Cứ như vậy 10 năm vì một cái nhìn, mà cam tâm tình nguyện theo đuổi ...

Chưa một lần cảm thấy hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.