Dinh thự Mạc gia.
- Thưa ngài, mọi việc đã thu xếp ổn thoả.
Giọng vị quản gia đứng từ bên ngoài cửa vọng vào. Mạc Tư Đồ bên trong phòng, lưng tựa vào chiếc ghế bành hướng ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy vậy, tâm trạng cơ hồ có vẻ thoải mái liền nhớ lại chuyện xảy ra vào bữa tiệc một tuần trước đó.
***
Một cô bé nhỏ nhắn, ánh mắt cương nghị, cam đảm chạy đến chổ ông
- CHÁU MUỐN CÙNG NGÀI GIAO DỊCH.
- À! Cháu là nhị tiểu thư của Triệu gia.
Mạc Tư Đồ nhìn cô cười.
- Cháu là Tịnh Kỳ.
- Vậy Tịnh Kỳ, cháu muốn cùng ta giao dịch gì nào.
Mạc Tư Đồ vừa nói vừa đưa tay mở chiếc khuy ở cổ tay áo.
- Ngài nhìn thấy rõ, vừa rồi cháu đã cứu con trai một mạng.
Tịnh Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt xám của Mạc Tư Đồ không chút e ngại.
Tay Mạc Tư Đồ dừng lại ở chiếc khuy áo, 1 giây sau liền tiếp tục thao tác.
- Vậy điều kiện của cháu là gì?
- Cháu muốn ở lại Mạc gia, làm bất cứ công việc gì cũng được, chỉ cần Ngài cho cháu ở đây.
Tịnh Kỳ vừa nói, bàn tay theo đó cũng hướng về phía trước. Đột nhiên mặt Mạc Tư Đồ cứng lại, tròng mắt mở to hoảng hốt lao tới cầm bàn tay vừa đưa lên của Tịnh Kỳ.
- Cháu bị thương rồi, tại sao không nói với ta sớm? vào đây nhanh lên, ta cho người xử lí vết thương.
- Không sao đâu ạ! Chỉ là vết thương nhỏ thôi.
Tịnh Kỳ thấy hành động của Mạc Tư Đồ liền cho rằng ông có chút thái quá.
- Song Tử Bách hay còn gọi là SBtoxin là dạng tinh thể hoà tan, nó có thể pha vào nước tắm dùng để giết người. Khi bị trúng độc nó sẽ từ từ phá huỷ niêm mạc đến tất cả nội tạng, huyết áp sẽ chậm lại, mạnh đập giảm bớt, dần dần khiến cơ thể rơi vào trạng thái hôn mê, hô hấp suy kiệt dẫn đến tử vong trong vòng 24 giờ, vậy cháu còn cảm thấy là không sao?
Mạc Tư Đồ cau mày giải thích.
kỳ thực nhìn kĩ lại, bát súp khi đó không hề nóng đến mức có thể gây bỏng, nhưng chổ bị nước bắn phải đã bắt đầu nổi bọt ti li và chuyển dần sang màu tím, nếu để lâu sẽ khiến phần vết thương đó bị hoại tử, có thể thấy lượng thuốc cho vào chén súp quả không ít.
- Cháu không nghĩ tới..., nếu Mạc Tư Hàn dùng phải chén súp đó, thì hậu quả sẽ như thế nào.
Mạc Tư Đồ thở dài.
- Giờ ta đứng đây lo cho cháu, cháu lại ở đó nghĩ đến thằng con ta.
Mạc Tư Đồ ra hiệu cho Tịnh Kỳ vào thư phòng, rồi ông cho gọi vị bác sĩ tư nhân tới. Một lúc sau khi vị bác sĩ đó rời đi, Mạc Tư Đồ liền tiến đến ngồi đối diện Tịnh kỳ và hỏi:
- Làm sao cháu biết trong có độc?
Tịnh Kỳ nhìn vào ánh mắt dò xét của ông, từ từ nhớ lại mọi chuyện
Cô vội vã đuổi theo ...
Con mèo dáng vẻ loạng choạng, chạy được một đoạn liền chậm chạp đi từng bước, sau đó đột ngột ngã xuống bụi hoa. Tịnh Kỳ bước lại gần, miệng không ngừng gọi tên của nó.
- Lyly, Lyly...
Con mèo nằm đó đang thoi thóp thở, cả cơ thể nó đang run lên bần bật, miệng chảy dãi, đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ. Nó có vẻ đang rất đau đớn, nghe tiếng cô gọi liền rướn ánh mắt đã lờ đờ nhìn lên.
- LyLy
cô kinh hãi đưa tay lên miệng.
- Mày sao vậy, mày ăn phải gì rồi? không phải vừa nãy còn chạy nhảy sao? vừa nãy...
- Không lẽ thứ đó... có độc.
Tịnh Kỳ hoảng sợ ngã ra sau, chân đã bắt đầu mềm nhũn. Cô trông thấy ở phía thân dưới chú mèo máu đang chảy ra sau mỗi lần nó cố rặn. Con mèo rên lên từng tiếng nhỏ, nhìn về phía Tịnh Kỳ như cầu cứu.
Nó sắp sinh rồi! chất độc đã bắt đầu ngấm vào bên trong, như vậy con mèo con sẽ chết mất.
- Không được! Mày phải cố đợi tao.
Tịnh Kỳ lồm cồm bò dậy vội vàng chạy đi, vài phút sau cô quay lại, trên tay cầm chiếc khăn cùng con dao nhỏ, loại để dùng trên bàn ăn. Cô thở gấp gáp, tay run run ngồi xuống cạnh LyLy.
"ư... ư...." con mèo trắng xinh đẹp vẫn cố nhìn về phía cô.
- Ly ly tao không thể cứu được mày...xin lỗi...
Nhưng tao sẽ cố cứu nó, nhất định cứu được nó... mày vì mèo con, hãy cố chịu đựng...
Lúc này nước mắt đã chảy dài trên mặt Tịnh Kỳ, mấy năm ở Triệu gia chịu bao nhiêu tủi nhục cùng những trận đòn roi, cũng không khiến cô đau lòng như thế này. Tịnh Kỳ đưa tay xoa đầu chú mèo, giọng đầy đau thương.
- Lyly! Nhắm mắt lại...
"ư.. ư..."
Như hiểu lời của cô, LyLy từ từ buông mi mắt xuống rồi nhắm chặt lại, hơi thở đã yếu dần đi.
- LyLy Tạm Biệt!
"XOẸT"
Tịnh Kỳ nhanh tay rạch 1 đường...
......
Vội Vã đem chú mèo con đặt vào chiếc khăn ăn màu trắng. Sau đó liền đào một chiếc hố chôn Lyly xuống, cô phải nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ còn không kịp mất.
Khuôn viên bữa tiệc.
Tịnh Kỳ vội vã đi tìm Tư Nguyệt, trông thấy Tư Nguyệt từ xa, liền ra hiệu cho cô bé chạy tới.
- Chị ơi, Lyly...
cô bé chưa nói hết câu Tịnh Kỳ đã cầm tay cô,đặt vào đó chiếc khăn đang quấn chú mèo con.
- LyLy sau khi sinh chú mèo con này thì bỏ đi rồi, chị nghĩ nó sẽ không quay về nữa đâu.
- Sao cơ ạ!
- Giờ em mang mèo con này về phòng, nhớ gọi người chăm sóc nó cẩn thận. Chị bây giờ có việc quan trọng, cần phải đi ngay.
Tịnh kỳ sau khi dặn dò Tư Nguyệt xong thì liền mau chóng vòng ra phía sau nhà ăn.
Lúc này, tiếng nhạc vang lên báo hiệu buổi tiệc sắp bắt đầu. Người hầu tập chung về khu vực nhà bếp khá đông, gian ngoài bày đồ ăn đã được người ra vào tấp nập bê đi vơi dần.
Kia rồi!
Người hầu gái chừng 20-25 tuổi, nhanh nhẹn tiến lại, đặt chén súp đó vào khay rồi vội rời đi. Tịnh Kỳ rửa tay xong cũng nhanh chóng quay trở lại bàn tiệc, cô liên tục đảo mắt chăm chú quan sát, loáng thoáng đã thấy khuôn mặt người phụ nữ đó hiện ra.
Tịnh Kỳ khẩn trương rời khỏi ghế, tính vờ như vô tình va phải người hầu đó. cô định nhấc chân bước lên rồi chợt đứng lại, chỉ cách sau một bàn ăn của Mạc Tư Hàn.
"Cần phải xem người chúng muốn hạ độc là ai?"
"Sẽ là ai đây? không phải mượn Mạc gia làm nơi giết người đó chứ? Nếu không...
Lúc này, Mạc Tư Đồ phát biểu xong, tay cầm ly rượu đi xuống phía dưới bàn tiệc.
...người chúng nhắm tới chỉ có thể là chủ nhân của Mạc gia - Mạc Tư Đồ"
Người hầu đó tiến lại gần hơn.
"Không Phải"
"Người đó…chính là...
Mạc Tư Hàn!"