Ác Ma! Tôi Yêu Anh

Chương 18




An An và Nhật Nam vừa cùng nhau trở về sau sáu tháng chữa trị ở Đức, bệnh tình của An An cũng đã khả quan hơn nên cả hai quyết định về nước và tạo sự bất ngờ cho ông Trần và nó, nhưng trên đường từ sân bay trở về nhà thì An An đột nhiên cảm thấy hơi mệt vì cô đã ngồi máy bay khá lâu, Nhật Nam nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện để khám qua một chút nhưng không ngờ lại gặp hắn ở trong phòng cấp cứu.

Hắc Tử Minh được bác sĩ khám qua và cho nhập viện để theo dõi tình hình, An An sau khi tỉnh lại thì cô luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn.

- An An... ở đây đã có y tá chăm sóc cậu ta rồi. Chúng ta mau về nhà thôi. Chủ tịch còn chưa biết chuyện em về nước đấy - Nhật Nam nhìn thấy cô ở bên cạnh lo lắng cho Hắc Tử Minh, lòng của anh đau lắm.

- Em chưa muốn về gặp ba bây giờ đâu. Tại sao Vi Vi kết hôn với Tử Minh...anh lại giấu em? - An An nhìn Nhật Nam tức giận vì đã giấu cô một chuyện quan trọng. Nhật Nam thừa biết rằng cô đã yêu hắn từ khi cô và hắn học tiểu học cùng nhau, em gái của cô và người cô thích lại kết hôn với nhau mà cô không hề hay biết chuyện này. Mọi người xem cô là gì đây?

- Xin lỗi em, An An! Chuyện kết hôn của em gái em và Hắc Tử Minh xảy ra quá bất ngờ, nên anh....

- Tại sao lại là em gái của em kia chứ? Tại sao không phải ai khác mà là nó? Nó có cái gì hơn em...ngoài gương mặt giống em ra thì nó đều không thể so sánh với em...Tử Minh sao lại có thể kết hôn với nó được chứ? Chắc chắn là nhầm lẫn gì rồi.

Nhật Nam không thể tin được rằng trước mắt anh là Trần An An mà anh quen biết. Trần An An bây giờ...tại sao lại trở thành một con người đáng sợ đến như vậy? Ánh mắt của cô đầy hận thù, cô tỏ rõ sự tức giận của mình đối với cô em gái ruột đã bị thất lạc nhiều năm khi biết được nó đã kết hôn với người mà cô thích. Cô vì tình yêu đơn phương của bản thân mà ngay cả tình thân cũng có thể trở mặt sao? Cô đi rồi...vậy cô có biết rằng nó đã dốc sức bảo vệ cô hay không? Cô không biết...điều duy nhất mà cô biết đến đó chính là chiếm hữu Hắc Tử Minh. Cô ở bên cạnh hắn cũng lâu rồi nhưng đối với hắn...cô chỉ là món đồ chơi để hắn chơi đùa. Cô hận vì sự xuất hiện của nó đã cướp mất đi người mà cô yêu nhất. Trần An An bây giờ...chỉ có thể hận vì không thể giết chết nó.

- An An - Nhật Nam quát lớn - Minh Vi là em gái của em đấy. Anh biết rằng em đang rất shock nhưng em có biết là con bé vì chuyện hợp tác làm ăn với tập đoàn Hoàn Kim mà đã hy sinh hạnh phúc cả đời mình không? Từ khi nào...mà em lại trở nên ích kỷ đến như vậy? - Nhật Nam tức giận bỏ đi một mạch, chỉ khi nào anh cảm nhận được Trần An An của anh đã quay về thì anh sẽ trở lại bên cạnh cô.

Tối hôm đó hắn tỉnh dậy sau khi đã được truyền nước biển. Khi hắn tỉnh dậy thì đã thấy An An nằm ngủ bên giường bệnh của mình. Bấy giờ hắn cứ nghĩ An An chính là nó nên hắn đã vui mừng ôm lấy cô.

- Em ở bên cạnh chăm sóc cho anh sao? Cảm ơn em!

An An cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì đây là lần đầu tiên hắn ôm cô, An An như muốn nhảy cẩn lên vì vui mừng nhưng niềm vui đó chưa được bao lâu thì đột nhiên hắn đẩy cô ra rồi nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng giận dữ.

- Cô là Trần An An, cô không phải Minh Vi - hắn phát hiện cô không phải nó vì mùi hương trên người của nó rất đặc biệt... không phải hoa cỏ cây giống như cô.

- Em...em là An An... anh vẫn còn yếu lắm, anh nên nghỉ ngơi thêm một chút đi.

- Cô tránh ra - hắn đáp lại sự ân cần chăm sóc của cô là thái độ tức giận của hắn khi biết rằng cô không phải Minh Vi.

- Tử Minh....

- Trần An An, cô nên biết rằng bây giờ tôi đã là em rể của cô. Cô nên cẩn thận hành vi của mình để tránh bị người khác đàm tiếu - hắn đột nhiên tỏ thái độ vô cùng lạnh lùng với cô ( từ trước đến giờ vẫn vậy)

- Tử Minh, em thật lòng thích anh. Vi Vi chỉ vì chuyện hợp tác của công ty nên mới đồng ý kết hôn với anh thôi, nó không hề thích anh.

- Thích hay không đó không phải là chuyện của cô. Ra ngoài! - hắn quát.

An An cảm thấy mình bị tổn thương, cô ôm mặt khóc chạy khỏi phòng bệnh của hắn. Sau khi cô rời khỏi thì hắn đã cố gắng gọi điện thoại cho nó nhưng không thể được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.