Ác Ma! Tôi Yêu Anh

Chương 14




Sáng Sớm Hôm Sau

Hắn tỉnh lại trong một tư thế khó coi nhất trong lịch sử,cả hai chân và cả hai tay hắn đều bị trói chặt ở bốn gốc giường,Hắn hét toán lên vì tức giận,chỉ có cô vợ "yêu quý" của mình mới có thể làm ra chuyện này.

Nó đang trong nhà tắm thì phóng ra với bộ đồng phục của trường BluSky.

- Ôi!Ông chồng "Biến thái" của tôi dậy rồi sao?

- Lí do gì em trói tôi vậy?Còn không mau cởi trói.

- Anh không nhớ gì à?Hôm qua suýt chút nữa là tôi bị anh " xử " rồi.May mắn tôi có võ nên mới ngăn cản anh được,nếu không chắc cũng bị "ăn thịt"rồi.

- Chuyện này....

Đúng rồi,hắn nhớ lại thì đúng là mình sắp "ăn thịt" nó vì không thể kiềm chế nổi.Nhưng ai bảo nó mặc đồ quá quyến rũ khiến anh không thể nào khống chế được con thú trong người.Hắn chưa bao giờ phải lòng một cô gái nào nhưng khi gặp nó,thế giới của anh thay đổi hoàn toàn.Cuộc sống anh có ý nghĩa hơn và yêu đời hơn,chính là nó động lực làm cho anh nghĩ rằng mình sống trên đời này cũng thật ý nghĩa.Dù trong mắt mọi người anh là một tên ác ma,tệ nạn của xã hội nhưng khi đối với nó,anh mới chính là một con người,cũng biết yêu thương và bảo vệ cho người mình yêu.

- Anh cứ tiếp tục nằm đó mà suy nghĩ lại đi,tôi đi học đây_Nó với lấy cái cặp rồi rời khỏi phòng,hắn cố gắng gọi theo.

- Minh Vi...chúng ta chưa hưởng tuần trăng mật mà...sao lại đi học...Minh Vi...Em đi rồi thì ai cởi trói cho tôi đây hả?

Đến Trường.

Nó đang đi bộ trên hành lang thì bất ngờ Hoàng Anh chạy đến vỗ vai nó:

- Minh Vi,sao mấy ngày nay không đi học.Cậu bệnh sao?

Mấy ngày trước nó và hắn bận chuẩn bị cho đám cưới nên cả hai đều nghỉ học mà không ai biết lí do.

- À...Tớ bị cảm nên không đi học nỗi ấy mà_Nó nhìn Hoàng Anh cười trừ.

- Vậy sao?Trùng hợp nhỉ?Lê Vĩ của trường chúng ta cũng nghỉ học cùng lúc với cậu.Có phải hai người có bí mật gì giấu giếm không?

Hoàng Anh nhìn nó bằng ánh mắt hoài nghi,phải chăng cậu đã biết chuyện gì rồi sao?

Nó cố tìm đại một lí do gì đó chính đánh để biện minh:

- Tớ làm sao biết được...chuyện đó là của hắn ta kia mà.Bọn tớ gặp nhau là chiến thì làm gì có mối quan hệ giấu giếm chứ?Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung.

- Hừm.Vậy sao?Thôi được rồi,chúng ta lên lớp thôi.

Hoàng Anh gật gật đầu cho qua,nhưng nó có thể đoán được trong đầu hắn vẫn đang nghi ngờ mối quan hệ của tụi nó.Để tránh phiền phức gieo đến nữa,nó nhất định phải cẩn thận khi nói chuyện với tên này mới được.

Tiết học nhanh chóng bắt đầu rồi cũng nhanh chóng kết thúc sau 2 tiếng ngắn ngủi.

Giờ Giải Lao

- Minh Vi...đi ăn thôi!_Vừa nghe tiếng chuông reo là Hoàng Anh liền chạy đến lớp nó rồi.

- Ờ...Được,đi thôi!

Hôm nay cả căn tin sao lại nóng đến thế này?Nguyên nhân gây ra hiện tượng siêu nóng này bắt nguồn từ mấy đứa con gái đấy ạ!Ai ai cũng bốc hỏa khi nhìn thấy nó và Hoàng Anh đang vui vẻ ngồi ăn bên nhau.Nhìn họ ai cũng nghĩ là đang hẹn hò công khai vậy.

Hình ảnh này được một đứa nào đó chụp lại rồi đưa lên web của trường khiến ai cũng ngờ ngàng.

Sau khi cả hai ăn xong,cả hai lên sân thượng hóng gió một chút.

- Cậu uống được coffee chứ?

Hoàng Anh chìa ra một lon coffee trước mặt nó.

- Cảm ơn cậu_Nó nở một nụ cười thật tươi để đáp lại.

Không gian lúc này trở nên im lặng,chỉ còn nghe tiếng lá rì rào đang đung đưa trước gió.Nó đưa mặt ra,tận hưởng những cơn gió mát mẻ mà mùa hè đem đến.

Rổi bỗng Hoàng Anh lên tiếng:

- An An...Cậu...đã có người yêu chưa?

Nó im lặng một lúc thì trả lời câu hỏi của hắn:

- Tớ đã có rồi_Không những thế,mà còn là chồng nữa cơ.Nhưng nó đâu thể nói ra được.

Khuôn mặt của Hoàng Anh thoáng buồn nhìn nó,hắn cười khổ rồi nói tiếp:

- Tớ cũng nghĩ cậu đã có bạn trai rồi.Vậy là tớ không có cơ hội để theo đuổi cậu rồi.

Nó có thể coi đây là lời tỏ tình không đây?Hoàng Anh lại nghĩ gì mà tại sao lại nói ra những lời này?Tình cảm của hắn là thật hay chỉ là giả để trêu đùa nó.

Nó vẫn không quên mình đang trong thân phận là Trần An an nên không thể làm những chuyện vượt quá tầm kiểm xoát nếu không thì....hậu quả khó lường

Reng Reng Reng

Tiếng chuông reo báo hiệu sắp vào tiết.

- Vào lớp thôi!_Hoàng Anh nói

TAN HỌC

Nó nhanh chóng chạy về nhà vì chợt nhớ ra là chưa cởi trói cho hắn.Nó nghĩ chắc giờ hắn đang đói lắm,chắc là đang hận nó lắm đây.

Vào đến nhà,nó bất ngờ khi nhìn thấy hắn đang ngồi trên kế sofa ở phòng khách đang cầm cái ipad đọc báo.Hắn phải cảm ơn ông quản gia nhà mình đã ghé qua đưa đồ sang cho hắn nên mới thoát được giây trói từ lúc đó.

Thấy nó về,hắn đằng đằng sát khí nhìn nó:

- Hừ.Để chồng mình bị trói ở nhà mà còn vui vẻ ăn cơm cùng với thằng đó sao?

Hắn tức giận ném phịch cái ipad trên bàn vì dám trói chồng mình ở nhà rồi đi danh díu với người con trai khác,hỏi làm sao hắn không tức giận được chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.