Cô nhi viện quanh năm bình lặng bỗng nhiên nhận được số tiền quyên tặng hơn năm trăm vạn từ một tổ chức giấu tên khiến cho mục sư cảm thấy giật mình. Chắc ai cũng biết, thời điểm buổi sáng Cha Trần nhận được tin này shock đến nỗi bệnh tim tái phát. Đầu năm nay các tổ chức từ thiện đến quyên góp thực hiếm! Mà còn là một số tiền khổng lồ như vậy thì lại càng không có! Vốn là quỹ để dành của viện sắp cạn kiệt rồi, nhưng đột nhiên lại có một khoản tiền lớn như vậy rơi trúng đầu, cứu mấy đửa nhỏ thoát khỏi cảnh lưu lạc đầu đường làm mọi người đều mừng muốn khóc mà dập tạ cảm ơn ông trời!
Tin tức này rất nhanh được truyền đến tai Tiêu Tử Nhưng khiến đại thúc kích động đến nỗi suýt chảy nước mắt. Nếu như hồi nhỏ không có cô nhi viện này thu nhận, thì y đã sớm chết đói đầu đường rồi! Khi xưa viện trưởng nhặt được y ở đầu đường, thương tình mang y về, cho y một mái ấm yên ổn. Chính vì vậy y muốn trở về để chăm sóc cho những đứa trẻ đáng thương. Nhìn chúng, đại thúc có thể phảng phất thấy mình của ngày xưa, được cười đến sáng lạn mới hạnh phúc làm sao.
Trong văn phòng, Viện trưởng cùng Tiêu Tử Nhưng cùng nhau thảo luận về cách dùng tiền thế nào cho tốt.
“Tử Nhưng à, có số tiền kia đúng là chúng ta có thể tu sửa cô nhi viện cho bọn nhỏ sống thoải mái hơn! Nhưng mà…” Vẻ mặt viện trưởng lo lắng.
“Có gì khúc mắc vậy Viện trưởng?”
“Chú lo lắng bên chính phủ vẫn muốn kiên trì lấy đất… như vậy chúng ta có tiền cũng vô dụng…” Viện trưởng nói ra vấn đề mình đang lo lắng.
“Vậy phải làm sao bây giờ ạ?”
“Cái này chú sẽ nghĩ cách! Giờ con mau ra nhìn đám nhỏ đi!” Viện trưởng sợ mấy đứa không có ai trông coi sẽ gây ra chuyện nên bảo đại thúc đi xem chúng.
Tiêu Tử Nhưng cũng chỉ có thể bất lực ra khỏi phòng, viện trưởng làm vậy cũng là muốn cho y không lo lắng đúng không… Nhìn những đứa trẻ hồn nhiên vui vẻ nô đùa trong sân mà đại thúc chỉ mong rằng chúng sẽ vĩnh viễn không trưởng thành để phải bước chân vào cái xã hội xấu xa này. Trong lúc suy nghĩ, y đột nhiên nhớ tới người con trai nọ, sau khi có cậu ta xuất hiện thì không còn thấy đám côn đồ đến phá quấy nữa. Rốt cuộc cậu ta là ai?
Điện thoại trong văn phòng bỗng vang lên nhiều hồi, ngay khi viện trưởng vừa bắt máy liền nghe thấy người gọi hỏi ngay: “Xin hỏi ngài có phải là Viện trưởng Trần không?”
“Vâng, chính là tôi! Mạn phép cho tôi hỏi anh là?”
“Tôi là Chủ tịch Ám thị, muốn cùng ngài trao đổi một số chuyện.”
“Ám thị? Tập đoàn đệ nhất toàn cầu? Xin hỏi chúng ta cần nói chuyện gì?” Viện trưởng không phải là chưa từng được nghe đến danh tiếng của Ám thị, nhưng mà nhân vật tiếng tăm lẫy lừng này muốn gì ở một người bình thường như ông?
“Tôi có nghe nói chính phủ muốn thu hồi mảnh đất hiện tại cô nhi viện của ngài đang tọa có đúng không? Nếu như tôi nói tôi có biện pháp giúp ngài thì ngài có cảm thấy hứng thú không?”
“Thật sao? Ngài có biện pháp sao?” Vốn là chuyện không còn chút hi vọng. Nay lại xuất hiện kỳ tích!
“Đúng vậy! Nhưng nếu muốn nhận được sự trợ giúp của chúng tôi thì phải thương thượng một chút!”
“Thương lượng? Các ngài muốn gì…?” Viện trưởng nghĩ thầm: quả nhiên là chẳng có miếng bánh nào miễn phí hết!
“Nếu như ngài muốn căn nhắc thì phiền ngài đến quán café trên đường OO một chuyến gặp tôi, có được không?”