Ác Ma Pháp Tắc

Chương 146




Phía dưới hoàng thành trên đài cao ở hai bên, nhưng quý tộc những thế gia quyền quý đều sợ ngây ra!

Khung cảnh này bộc phát thật sự quá đột nhiên, thậm chí không có chút dấu hiệu nào!

Đại hoàng tử điện hạ.. không ngờ hắn thật sự tạo phản như vậy!

Có thể ngồi trên đài cao hai bên dưới hoàng thành đều là những nhân vật xã hội thượng lưu có máu mặt ở đế đô. Những thế gia quyền quý trong đó, tất nhiên không thiếu thị vệ của mình dẫn theo, chỉ có điều, những thị vệ này tối đa một trăm mười người, lúc này cũng chỉ có thể bảo vệ chắc lấy chủ nhân của mình, đối mặt với phản quân dày đặc của Đại hoàng tử phía dưới, còn có mấy trăm cung tiễn thủ vây quanh … có thể tưởng tượng được, nếu như sau một loạt cung đối phương nhất tề bắn ra, sợ rằng vòng xã hội thượng lưu của đế đô, liền phải làm lập ra danh sách mới rồi!

Yên lặng!

Quá yên lặng!

Dưới tình huống khẩn trương như vậy, cả quảng trường trung tâm đột nhiêm chìm vào trong một loại tĩnh lặng kỳ diệu. Mặc dù xa xa xung quanh quảng trường vẫn còn có tiếng hò hét của dân chúng bỏ chạy, trên con đường lớn của quảng trường còn có thi thể và tiếng kêu thảm của người trong thương chưa chết sau khi vừa rồi dẫm đạp lên nhau.

Nhưng trừ những âm thanh đó ra, trên cả quảng trường, vô luận là phía Đại hoàng tử, hay là phía hoàng đế dưới hoàng thành, trong thời gian dài, đều không có một người nào nói chuyện!

Cuối cùng, trài qua hồi lâu, Augustine VI đứng đó như một con hùng sư phẫn nộ, đột nhiên thân thể rung lên, trong ánh mắt hắn lóe lên một tia bi thương sâu sắc.

Trong nháy mắt này, hắn phảng phất như không phải là đế vương có cả thiên hạ, mà chỉ là một lão nhân tiều tụy suy nhược.

“ Nói cho ta biết … tại sao, con trai của ta.” Augustine VI vịn tay lên ghế để mình không ngã xuống, hai cao thủ thần bí theo sát phía sau hắn tựa như muốn tới đỡ hắn, nhưng lại bị hắn dùng ánh mắt ngăn cản.

Augustine VI nhìn chằm chằm vào con trai đang cưỡi ngựa ở phía dưỡi …. Nhìn vào lợi kiếm trong tay con trai, thanh kiếm lấp loáng kia đang chỉ vào mình.

Hắn đột nhiên có một loại cảm giác rất muốn cười ….

Ừm… kiếm pháp của nó, năm đó chình là do mình chỉ dạy cho nó.

Một sự châm chọc thật tuyệt vời! Một sự giễu cợt thật đáng sợ!

Hoàng đế đột nhiên nhấc chân lên, hắn từng bước từng bước đi tới bên mép đài cao, ở góc độ này, hắn từ trên nhìn xuống con trai của mình.

- Kiếm pháp của con là do ta dạy, kỵ thuật của con cung là do ta dạy… Con trai ta, ngay cả đánh trận thế nào, tính kế ra sao, tất cả mọi thứ, đều là ta dạy con!

( Kỵ thuật: thuật cưỡi ngựa)

Trong ánh mắt Augustine mang sự đau sót sâu sắc:

-Nhưng tại sao, tại sao con lại làm ra loại việc như hôm nay!

Đại hoàng tử lúc này không chút né tránh nhìn phụ thân của mình. Trên mặt hắn mang một loại khí chất ngang nhiên. Lúc này, sự ngang nhiên do nội tâm phát ra, không ngờ che lấp sự âm trầm vốn có của hắn! Tới ngay cả Đỗ Trần, nhìn vị Đại hoàng tử này cũng không khỏi cảm thấy tên khốn này thật rất có vài phần khí độ!

-Người muốn biết vì sao ư?

Đại hoàng tử lớn tiếng nói:

-Bởi vì người dạy con hết thảy! Nhưng không cho con địa vị tương xứng!

Nói tới đây, Đại hoảng tử đột nhiên xoay người xuống ngựa, sau đó kỵ sĩ ở hai bên lập tức tránh ra một hoảng đất trống. Đại hoàng tử đứng đó, đột nhiên giơ chuôi kiếm lên đánh rớt mũ giáp của mình.

- Phụ thân! Con đã năm mươi tuổi rồi!

Đại hoàng tử chỉ vào tóc trên đầu mình:

-Bắt đầu từ năm ngoái, cứ mỗi sáng sớm, đều không nhịn được soi gương, xem xem tóc bạc trên đầu mình mình có phải lại thêm mấy cái hay không!

Hắn giơ cao kiếm lên, khóe miệng mang nụ cười đắng chát phức tạp:

- Đúng thế, cha nói không sai! Kiếm pháp của con là cha dạy! Kỵ thuật của con cũng do cha dạy! Nhưng cha quên mất điều gì rồi sao! Năm đó khi con còn nhỏ, cha dạy con cưỡi ngựa bắn cung, cha dạy con dùng kiếm, khi cha dạy con mọi thứ, cha thường nói với con một câu!

Nói tới đây, Đại hoàng tử ngửa cổ lên, lớn tiếng nói:

- Có lẽ cha quên rồi! Hoặc là cha cố ý quên đi! Nhưng con nhớ rất rõ ràng!! Người nói với con ‘ con phải cố gắng học tập những thứ này! Bởi vì tương lai, cả đế quốc cần con cai quản’. Đúng thế! Đúng là câu này! Bắt đầu từ khi con năm tuổi, tới ba mươi lăm tuổi! Suốt cả ba mươi năm, con nỗ lực học tập, nỗ lực biểu hiện cho người thấy! Con dùng hết nỗ lực lớn nhất làm một thái tử! Nhưng còn người!

Vụt!

Trường kiếm chỉ tới, kiếm phong chỉ vào hoàng tử Thần trên một đài cao khác ở xa xa, Đại hoàng tử cắn môi trầm giọng nói:

- Nhưng là bởi vì nó … Khi nó chẳng qua mới năm tuổi, người đột nhiên thay đổi chủ ý! Vì một đứa bé năm tuổi, vì một đứa bé ngay cả đi còn chưa vừng, người chẳng qua là ý nghĩ lóe lên, chỉ chẳng qua là một cái ý nghĩa, liền dễ dàng trừ bỏ đi sự nỗ lực ba mươi năm của con! Chỉ vì người ‘ thích’, cho nên có thể tùy tiện lờ đi ba mươi năm nỗ lực của con, chỉ vì người ‘ thích’, cho nên có thể dựa theo ý thích của người, muốn đem một đứa bé năm tuổi không hiểu gì cả thay thể vị trị thái tử của con!

Đại hoàng tử nói tới đây, thở dốc mấy hơn, ánh mắt của hắn càng thêm sắc bén, sau đó đột nhiên bật cười, hắn cười tới điên khùng, tiếng cười truyền khắp quảng trường:

- Ha ha … phụ thân! Phụ thân của ta! Người biết con từ lúc nào bắt đầu muốn phản người sao? Chính là hai mươi năm trước! Tại ngày sinh nhật năm tuổi tên nhóc này, khi người công khai thể hiện muốn thay đổi thái tử! Ngày đó, con hoàn toàn thất vọng với người rồi! Hơn nữa … cũng ngày đó, người dùng hành động của mình, muốn cho con thấy rõ một việc chân thật vô cùng… đó chính là: Quyền lực! Quyền lực.

Hắn đột nhiên giơ tay trái dùng sức nắm chặt, nghiến răng rít:

- Vì cái gì người có thể tùy tiện trừ bỏ ba mươi năm nỗ lực của con! Bởi vì người là hoàng đế! Cái gì người có thể tùy ý lập một đứa bé làm thái từ! Bởi vì người có quyền lực! Cho nên, người có thể làm việc người ‘ thích ‘!

Augustine nhìn con trai đang phân nộ, trong mắt hắn tràn đầy sự xa lạ, tràn đầy sự thất vọng, lão nhân này khẽ than dài, vô lực lắc đầu.

Đại hoàng tự lại đột nhiên quỳ phục một chân xuống, một tay hắn chống trường kiếm, sau đó hung hăng vạch một cái trên mặt đất! Sau âm thanh bén nhọn chói tai, nền đất phía trước hắn bị vạch một vết sâu, Đại hoàng tử vẫn nửa quỳ như vậy, ngẩng đầu nhìn Augustine VI:

-Cha! Hôm nay mục đích con làm việc này chỉ có một! Xin người thoái vị!”

Vừa dứt lời, bên người hắn hơn một ngàn kỵ sĩ nhất tề hô lên, âm thanh chỉnh tề hùng tráng xông thằng lên trời!

-Xin bệ hạ thoái vị!

Hơn vạn quân cận vệ vương thành cũng hô lên

-Xin bệ hạ thoái vị!

Từng trận từng trận tiếng gầm, đám quyền quỳ trên đài cao kia cơ bản mặt không còn chút máu nữa.

Augustin VI vẫn đứng vững trong tiếng hô, ánh mắt của hắn loét lên một tia quyết liệt, không nhìn con trai mình thêm nữa, quay dầu nhìn về đài cao hai bên:

-Còn các ngươi! Việc ngày hôm nay, nó có thể điều động quân đội, xem ra …Raymond, là ngươi phản bội ta, phải không?

Ba tước Raymond vẫn đứng chắp tay, hắn ngang nhiên đối mặt với hoàng đế, giọng điệu bình thản:

-Bệ hạ, không phải ta phải bồi ngài, mà là ngài phản bội ta.

Đúng lúc đó, trong hoàng cung đột nhiên truyện tới một trận ba động ma lực làm Đỗ Duy kích động.

Sự ba động mãnh liệt này, gần như làm ma pháp sư ma lực tiêu chuẩn Đỗ Duy, trong nháy mắt tâm linh mất tập trung! Rồi đột nhiên, Đỗ Duy cảm thấy mình giống như đứng ở quanh một suốt chảy ầm ầm, ma lực mãnh liệt ba động kia, liền giống như mang theo sức hút vô cùng, làm tinh thần lực của Đỗ Duy cơ hồ rối loạn trong nháy mắt!

Tuy nhiên tiếp đó, sau khi động dòng suối ma lực kia ba động, một ma lực mạnh mẽ chậm rãi trôi tới, Đỗ Duy cảm thấy từ trong hoàng cung ở trên “ bạch tháp” công trình cao nhất của của đế đô, truyền tới vô số xúc tu ma lực!

Nháy mắt, bạch tháp phía xa đột nhiên phát ra một đạo quang mang vô cùng rực rõ! giống như một tia chớp từ trên giáng xuống, đánh trúng vào đỉnh của bạch tháp! Khối bảo thạch ma pháp lớn nhất của đại lục trên đỉnh tháp lập tức phát ra ánh sáng chói mắt!

Cho dù mặt trời đã bị tầng mây che phủ, nhưng ánh sáng mãnh liệt trên bạch tháp không ngờ so với ánh mặt trời càng chói mặt hơn, càng nhức mắt hơn! Lập tức, một đạo hồ quang giống như vòng tròn vô cùng vô tận khuếch tán ra quanh bạch tháp! Rất nhanh, lấy bốn phương tám hướng đế đô làm điểm tựa, trên mỗi toà tháp tên trên tường ngoại thành đố đô chia nhau phát sinh hưởng ứng, từng đạo ma lực điện quang giống như tia chớp từ phía tây hội tụ lại, tụ tập trên đỉnh bạch tháp! Giống như một cái lưới lợp chụp xuống, bao trùm lên cả đế đô!

Trên không từng luồng sáng đan nhau cùng một chỗ, cuối cùng hình thành tấm lưới ánh sáng khổng lồ! Trên tấm lưới, luồng sáng kị dị ngay ở ban ngày vẫn có thể làm mắt thường nhìn rõ ràng trên tấm lưới từng hoa văn chớp động … Phảng phất mang theo tiếng rồng rít gào, ma thú gầm rú!

Trên lưới ánh sáng, hiện ra từng hoa văn ma pháp cùng dấu hiệu, Đỗ Duy có thể cảm được ma lực mạnh mẽ! Lấy Bạch tháp làm trung tâm dòng suối kia vẫn đang chuyển động, giống như một cái cối xay, ma pháp trận chuyển động, được mở ra.

Cùng lúc đó, tường thành quanh đế đô, cũng bị ánh sáng rực rỡ của ma pháp trận bao phủ bên trong! Trên tất cả tường thành và cổng thành đều xuât hiện ánh sáng dầy đặc tạp thành bùa chú ma pháp chặt chẽ, những bùa chú này nổi trên tường thành và cửa thành!

Ma pháp trận mạnh nhất lục đại được lập ra từ thời Aragon, lộ ra mặt thật!

Bá tước Raymond nhìn tới đây, khẽ thở dài, thấp giọng lầm bẩm:

-Cảnh tượng này, đã hai mươi năm không thấy rồi …

Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào Augustine VI đằng xa, cao giọng nói:

-Bệ hạ, ma pháp trận đã mở ra rồi …. Theo như ta biết, ma pháp trận mở ra. Cần tất cả ma pháp sư của cung đình toàn lực thi triển, hao phí ít nhất một canh giờ mới mở được ma pháp trận! Nói cách khác, trước khi Đại hoàng tử hành động, những ma pháp sư của cung đình đã khởi động ma pháp trận rồi! Một khi ma pháp trận khởi động, cho dù muốn ngừng cũng không được! Mà ma pháp trận này một khi mở ra, ngắn nhất cũng phải cần thời gian ba ngày mới có thể đóng lại, thời gian đó, tất cả ma pháp sư cung đình chủ trì ma pháp trận, đều không cách nào rời khỏi cương vị!”

Âm thanh ôn hòa của bá tước Raymond nói ra những điều này, ánh mắt Augustine đột nhiên biến thành âm trầm vô cùng:

- Raymond, ngay cả những điều này ngươi cùng nghe ngóng được …. Đoán chắc thời gian làm con trai ta hành động, chủ ý này, chẳng lẽ là ngươi giúp nó nghĩ ra sao?

- Ngài vẫn anh minh như xưa.

Bá tước Raymond khẽ nhún người, hắn nhạt giọng nói:

-Hiện tại, ba ngàn người tinh nhuệ nhất trong một vạn ngự lâm quân của hoàng cung, đã bị giết chết ở quảng trường thắng lợi. Bảy ngàn người còn lại, căn bản không cảnh nào giữ được hoàng cung to lớn. Mà lực lượng ma pháp sư cung đình, trong vòng ba ngày ngày không có cách nào điều động, cho dù ba ngày sau ma pháp trận dừng lại, những ma pháp sư cung đình tiêu hao toàn bộ ma lực kia, sợ rằng cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng nữa.

Bá tước Raymond nói đến đây, than dài:

- Đương nhiên, nếu như là bình thường, ngài có thể dùng ngự lâm quân cuối cùng tử thủ hoàng cung, sau đó có thể cầu viện với vệ thành ngoài đế đô hoặc quân đội khác. Nhưng rất đáng tiếc, một khi ma pháp trận của đế đô mở ra, bất kể là ai cũng không thể tiếng vào! Cho dù là viện quân ngài gọi đến. Ít nhất trong ba ngày này, bọn chúng cũng chỉ có thể đợi ở ngoài thành! Thời gian ba ngày, chúng ta ở trong đế đô, đã đủ giải quyết tất cả vấn đề rồi, ngài nói đúng không? Nói cách khác, trong hoàng cung, lực lượng ngài có thể dựa vào đã không còn nhiều nữa.

Bá tước Raymond đột nhiên trước mặt mọi người, khom người thật sâu, làm một lễ tiết quý tộc cực kỳ cung kính với Augustine VI, sau đó trầm giọng nói:

- Bệ hạ! Xin ngài thoái vị!

-Xin ngài thoái vị!

Trên mấy đài cao xung quanh, vốn không ít quý tộc và đại thần thuộc về Đại hoàng tử lúc này cuối cùng cũng mở miệng, mấy chục thanh âm hội tụ lại …

Ngón tay Augustine VI run lên, ánh mắt ngoan độc quétt qua đám người bá tước Raymond, cuồi cùng dừng lại trên người một lão giả!

-Hầu tước Solomon!

Augustine VI đột nhiên trở nên kích động, trên mặt mang tia oán độc sâu sắc:

-Ngươi! Ngươi chỉ trơ mắt sói vậy! Ta vẫn luôn tín nhiệm ngươi như thế, ngay cả sản nghiệp của hoàng thất cũng giao cho người! Không ngờ bây giờ ngươi cũng hòa cùng bọn chúng phản bội lại ta!

Hầu tước Solomon bị lão hoàng đế nhìn thẳng vào, mặt vẫn ung dung, hắn trấn định ngẩng đầu lên, nhìn Augustine VI, sau đó gật đầu:

- Đúng thế, bệ hạ, việc này đích xác ta làm cùng bọn họ, Những cung tiễn thủ phía dưới này, chính là ta dùng đội thuyền của thương hội sản nghiệp hoàng gia của ngài lén đưa vào đế đô. Bởi vì có có thủ lệnh đặc biệt của ngài, thậm chí trên đường sông cũng không có một ai dám kiểm tra.

- Như vậy còn ngươi! Juncker!

Augustine VI đột nhiên chỉ vào tướng quân Juncker đứng không xa bên người bá tước Raymond, phẫn nộ gầm lên:

-Juncker! Ta tín nhiệm ngươi như thế! Thậm chỉ đem cả sư đoàn cận vệ thứ hai giao cho người! Đem cả vệ thành của đế đô giao cho ngươi!

Sắc mặt Juncker lạnh tanh, người thẳng tắp, lạnh lùng nhìn hoàng đế, bình tĩnh trả lời:

-Bệ hạ, ngài đúng là đem cả việc bảo vệ đế đô giao cho ta … Nhưng nếu như ta không sai, nếu như hôm nay ta không động thủ, ngài trong vòng một tháng ngài sẽ vứt bỏ ta! Ngài gìa rồi, gần đây ngài đang chuẩn bị cho hoàng tử Thần kế vị mà mở đường, tướng lĩnh giống ta thân ở đế đó còn nắm giữ binh quyền, rất nhanh sẽ bị ngài giáng xuống địa phương khác! Hoàng tử Thần cần những người mới hắn tín nhiệm tới đảm nhiện vị trí vệ thành …. Còn ta, không may, rất khéo là mấy năm nay, quan hệ của ta và hoàng tử Thần vẫn luôn không được tốt.

Thân thể hoàng đế run lên kịch liệt, lần này dường như hắn thật sự bị đánh ngã rồi. Hắn dùng sức cắn môi, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng bị bật máu.

-Phản bội! Phản bội! Tất cả đều là quân phản bội!

Augustine VI phẫn nộ gầm lên.

Bá tước Raymond nhìn Augustine VI già nua, thở dài:

-Bệ hạ, ta vừa rồi đã nói, không phải là chúng ta phản bội ngài, mà là ngài phản bội chúng ta!

-Ngươi … ngươi! Ngươi nói lung tung!!

Hoàng đế đột nhiên xụp xuống ghế, hắn ngã xuống làm người xung quanh phát ra tiếng hô kinh hãi, Augustine VI thở kịch liệt, nhìn chằm chằm vào bá tước Raymond:

- Ngươi nói ta phản bội các ngươi! Nói năng lung tung! Nói năng lung tung!!

-Thật ra là ngược lại, lời chúng ta nói là sự thật.

Bá tước Raymond bình tĩnh nhìn Augustine VI:

-Bệ hạ, mỗi lời ta nói, đều là sự thật!

Nói rồi, bá tước Raymond nghiêng người qua, đưa tay chỉ vào đằng sau mình …. Trên đài cao phía sau, đại bộ phận đều là đại thần và quý tộc thế gia quyền thế cùng hội với Đại hoảng tử.

- Bệ hạ tôn kính.

Bá tước Raymond chậm rãi nói:

- Ngài có nhận ra hay không, những người ủng hộ Đại hoàng tử chúng ta phần lớn đều là người tuổi không chênh với Đại hoàng tử bao nhiêu. Nếu như ngài không quên, hẳn vẫn còn nhớ rõ lời Đại hoàng tử vừa nói chứ.

Đỗ Duy đứng ở đằng sau phụ thân, thấy bá tước Raymond dùng giọng điệu lạnh lùng đối với hoàng đế đế quốc, trong lòng đột nhiên sinh ra tình cảm kỳ dị phức tạp.

- Bệ hạ, khi Đại hoàng tử còn trẻ, ngài đã nói với Đại hoàng tử, tất cả những điều Đại hoàng tử học tập, đều là vì chuẩn bị tất cả tương lai kế thừa ngài cai quan đế quốc! Những lời này, ngài nói với Đại hoàng tử, ngài cũng đã từng nói với không ít người trong số chúng ta lời tương tự!

Bá tước Raymond chỉ hoàng tử Thần:

- Ngay khi Thần điện hạ còn chưa sinh ra …. Không, nói chính xác là, ngay khi Đại hoàng tử vừa mới thành niên, năm đó, trong hai mươi năm, ngài đều bồi dưỡng Đại hoàng tử thành người kế thừa của mình! Những người chúng ta, một đám cùng tuổi với Đại hoàng tử, ngay từ đầu khi giạo thiệp với vòng thượng lưu trung tâm đế đô, đã được ngài bồi dưỡng vì phó tá Đại hoàng tử trong tương lai! Tới này ta còn nhớ rất rõ, hai mươi năm trước, trước khi chiến tranh tây bắc nổ ra, ta sắp theo Đại hoàng tử cùng tới tiền tuyến sa mạc! Lúc đó ngài còn gọi riêng một mình ta vào hoàng cung, nói với ta ‘ Raymond, giờ đây ngươi là nhân tuyển tốt nhất phò tá Đại hoàng tử! Các ngươi đại biểu cho tương lai của đế quốc!’ Câu nói này, ta vẫn còn chưa quên! Bởi vì bắt đầu ngay từ rất sớm, ngài liền dường như hữu ý vô ý sắp đặt rất nhiều người chúng ta chung quanh Đại hoàng tử, là ngài một tay đặt chúng ta liên hệ chặt chẽ bên người Đại hoàng tử! Chúng ta ngay từ khi bắt đầu đặt chân lên chính đàn, đã được ngài đặt ấn ‘ đảng phái Đại hoàng tử ‘! Cái ấn này không phải là chúng ta tự mình đặt lên! Mà chính là ngài, vì bồi dưỡng người kế nhiệm, vì bồi dưỡng nòng cốt cho người kế nhiệm, tuyển chọn chúng ta làm trợ thủ cho Đại hoàng tử! Tất cả những điều này đều bắt đầu xảy ra trước khi hoàng tử Thần ra đời!

Tiếp đó, Bá tước Raymond đổi ngữ khí:

- Ba mươi năm trôi qua... Chúng ta năm đó, giờ đây đã đầu tóc bác phơ, chúng ta lớn lên cùng Đại hoàng tử, chúng ta là bạn là chiến hữu. Bời vì khi chúng ta còn trẻ, ngài đã nhiều lần nói với ta, Đại hoàng tử tương lai sẽ trở thành tân hoàng đế, hắn là đối tượng chúng ta phải phục vụ cả đời! Ta nghĩ ta làm được rồi… Còn có những người phía sau ta đây, chúng ta đều cố gắng làm được rồi! Nhưng …

Hắn đột nhiên cười khổ một tiếng:

- Đột nhiên, năm đó, ngài thay đổi chủ ý! Bởi vì một cái quyết định vô lý đáng cười! Chúng ta những người theo Đại hoàng tử ba mươi năm, tương lai đi về đâu? Năm đó ngài nói với chúng ta, Đại hoàng tử là hoàng đế tương lai! Được! Chúng ta đi làm rồi! Nhưng ba mươi năm sau, người đột nhiên nói, đại hoàng tử sẽ không trở thành hoàng đế! Vậy xin hỏi … Những người chúng ta sẽ đi về đâu? Ngài thay đổi ý nghĩ một cái, làm mục tiêu phấn đấu ba mươi năm của chúng ta biến mất! Thần hoàng tử tuổi trẻ triển vọng, nhưng đáng tiếc hắn không phải là đối tượng ta phục vụ! Nói một câu đại nghịch bất đạo, nếu như hoàng tử Thần kế vị, hắn tất nhiên có tâm phúc của mình, tới lúc đó, những người phe đảng Đại hoàng tử chúng ta, sẽ để vào đâu?? Cho nên …”

Cuối cùng vị tộc trưởng của gia tộc Rowling thờ dài, nhìn Augustine VI:

- Cho nên, không phải là chúng ta phản bội ngài, mà là ngài phản bội chúng ta! Đầu tiên ngài cho chúng ta một cái mục tiêu, làm chúng ta phấn đấu ba mươi năm, sau đó dễ dàng đem mục tiêu của chúng ta hủy mất, làm mục tiêu ba mươi năm của chúng ta thôi xong. Xin hỏi, đây không phải là phản bội, thì là cái gì?

Bá tước Raymond nói một phen cứng cỏi, làm Đỗ Duy không khỏi muốn cao giọng ủng hộ cha của mình!

Cha … lợi hại thật! Ngay cả tạo phản cũng có thể tạo lý lẽ thẳng thẳng như vậy! Nói chân thận như vậy, thật giống như Augustien không phải với bọn họ.

-Bá tước Raymond.

Đột nhiên, một âm thanh dễ nghe chậm rãi tuyên tới, hoàng tử Thần vẫn luôn im lặng, thủy chung ngồi lạnh mắt bàng quan đột nhiên mở miệng, mặt hắn vẫn đeo nụ cười:

- Bá tước Raymond các hạ, ta muốn hỏi ngài một vấn đề, theo như ngài vừa nói, nếu như ban đầu cha ta đưa ngài và những người sau lưng ngài, ngay từ đầu trung thành với ta, như vậy các ngươi cũng sẽ theo mệnh lệnh của người như thế sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.