Ác Ma Ca Ca

Chương 91: Em cũng nợ tôi




Hải Nhạc từ trên giường đứng lên.

Chị hai… chị hai cũng muốn đi!

“Sao vậy, Nhạc Nhạc, em không muốn giúp chị sao? Không phải em nói em phải giúp chị đấy sao?” Trì Hải Hoan ủy khuất nói.

Hải Nhạc tâm hoảng ý loạn (ruột gan rối bời), phải biết rằng, cô cũng rất muốn đi xem những dịp thú vị như thế này.

“Nhạc Nhạc! Giúp chị một chút đi mà, chị chỉ thử lúc này thôi, được không?” Hải Hoan nói với Hải Nhạc, “Chỉ lần này thôi, chẳng lẽ, em không muốn giúp chị sao?”

Hải Nhạc thấy chị tớ buồn bã, đành phải gật đầu: “Được rồi.”

Hải Hoan mừng muốn chết: “Vậy, chị đi chuẩn bị!”

Nói xong, cô cầm hết tất cả quần áo tóc giả phụ kiện đi hết.

Hải Nhạc ngồi phịch xuống giường, cái này là chuyện gì a?

Trong lòng cô, đột nhiên cũng hơi hơi buồn bã, kỳ thật, cô luôn muốn có một cơ hội làm Kagome a, nhưng mà, cơ hội Tạ Thư Dật lần này, lại bị chị hai lấy mất

Lễ Giáng sinh lúc trời tối, Hải Nhạc cùng ba mẹ ăn tiệc Noel xong, liền trở về phòng của mình, cô nằm trên giường, nhìn trần nhà ngẩn ngơ.

Chị hai hẳn là đang cùng Tạ Thư Dật chơi rất vui vẻ đi, cos­play a, thật thú vị a.

Hải Nhạc thở dài một hơi, cuối cùng, cô vẫn mang theo một cỗ tiếc nuối chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, cô đột nhiên có một linh cảm kì lạ, có người đang đứng bên giường nhìn cô!

Cô dùng sức mở hai mắt ra, quả thật là vậy, cô nhìn thấy Tạ Thư Dật trong lớp áo Inuyasha, đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô.

Hải Nhạc giật mình một cái, nửa ngồi xuống.

“Tạ Hải Nhạc! Em giỏi lắm!” Tạ Thư Dật lấy mái tóc giả màu bạc trên đầu xuống, ném mạnh vào người Hải Nhạc.

Hải Nhạc nhìn ánh mắt trợn trừng đầy phẫn nộ của hắn phẫn nộ, chột dạ cúi đầu.

“Tại sao em không đi? Tại sao em để cho Hải Hoan đi? Nói!” Tạ Thư Dật tức giận hỏi cô.

“Tôi… thân thể của tôi hơi không thoải mái, cho nên, tôi để cho chị tôi đi.” Hải Nhạc nói không được tự nhiên.

Tạ Thư Dật đột nhiên kéo cô tới trước mặt hắn, mặt đối mặt nhìn thẳng vào cô: “Tạ Hải Nhạc, em đang nói dối!”

Hải Nhạc cúi đầu không nhìn hắn, Tạ Thư Dật thô bạo kéo cằm cô, làm cho cô đối diện với hắn.

“Tạ Hải Nhạc, tôi muốn biết nguyên nhân thật sự!” Trong giọng nói phẫn nộ của hắn có sự mệnh lệnh bắt buộc.

“Tôi…” Hải Nhạc không biết nói cái gì cho đúng.

“Nói!” Cơn tức trong mắt Tạ Thư Dật càng lúc càng bac lên hừng hực.

Trong lòng Hải Nhạc cũng có tức giận, rõ ràng là chính hắn chọc hoa đào, còn dám đến đây chất vấn cô đòi nguyên nhân!

“Bởi vì anh hôn chị của tôi, chị tôi thích anh.” Hải Nhạc bình thản nói.

Tạ Thư Dật ngẩn ra, buông lỏng bàn tay, trong mắt có chút kinh ngạc.

“Em đang muốn lên án tôi, là tôi khiến cho Hải Hoan thích tôi ư? Bởi vì cô ta thích tôi rồi, cho nên, em khiến để cho cô ta đi tham gia tiệc cosplay?” Tạ Thư Dật hỏi.

Tạ Thư Dật không phủ nhận, chẳng khác nào chấp nhận đúng là có một chuyện như vậy, làm cho lòng Hải Nhạc vô cùng đau xót, cô nói: “Không phải, tôi chỉ đang nói một sự thật mà thôi.”

“Chết tiệt!” Tạ Thư Dật tức giận mắng một tiếng.

Hai người đều trầm mặc lại.

Thật lâu sau, Tạ Thư Dật hỏi: “Vì chị em thích tôi, cho nên, em để cô ta đi làm Kagome? Em đang muốn làm lạn (nát) người tốt, muốn đưa chị em cho tôi ư? Có phải không? Trả lời tôi!”

Khó trách dạo này cô cứ là lạ, hễ lúc nào hắn và cô thêm Hải Hoan ở chung, cô luôn kiếm cớ rời đi, ném hắn và Hải Hoan lại, hại hắn luôn bị Hải Hoan quấn lấy, thì ra, cô đã sớm muốn tiễn hắn với Hải Hoan làm một đôi rồi!

Thật đúng là làm cho hắn tan nát cõi lòng, trừ không có móc tim ra cho cô xem, cái gì hắn cũng làm cho cô cả! Nhưng, tất cả cô đều làm như không thấy! Bây giờ, bởi vì chị cô thích hắn, cô liền gấp rút giao hắn cho chị cô! Chị của cô, quan trọng với cô đến như vậy sao? Quan trọng đến mức phải đưa hắn cho cô ta ư? Vậy hắn, hắn là cái gì? Một quả bóng cao su sao? Thấy thú vị thì đánh, thấy không thú vị, liền đá một cước đưa hắn cho chị cô! Thật là một nữ nhân vô tâm vô phế! Đối mặt với con phẫn nộ của Tạ Thư Dật, Tạ Hải Nhạc vừa nghĩ tới hắn lúc nào cũng lừa gạt mình, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia phẫn hận.

“Anh nói cho tới bây giờ anh đều chưa từng hôn cô gái nào khác, nhưng anh đã hôn chị tôi, nói vậy cảm giác của anh đối với chị ấy cũng khác biệt, mà chị hai tôi cũng thích anh, tôi cho hai người đến với nhau, có gì không tốt?” Tạ Hải Nhạc cười buồn bã.

“Em…!” Lồng ngực Tạ Thư Dật không ngừng phập phồng dữ dội, “Tôi, chỉ nhận nhầm cô ta thành em mà thôi, tôi cũng không phải cố ý!”

Hải Nhạc liếc hắn một cái, tiếp tục cười: “Vậy sao? Nhận nhầm chị ấy thành tôi? Tôi đây thật sự không nhận nổi đâu, tôi cũng cảm thấy kỳ quái, làm sao cho tới bây giờ anh đều chưa từng nhận sai tôi thành Hải Hoan thế? Anh bảo tôi làm sao mà tin anh nhận nhầm Hải Hoan thành tôi đây? Không cần nói mấy thứ buồn tẻ này mà lấy cớ, kỳ thật tôi cũng không ngại anh hôn ai, nếu chị hai tôi thích anh, chị hai tôi cái gì cũng tốt…”

Tạ Thư Dật vừa tức vừa vội: “Cái đó không giống, tôi biết em chính là em, nhưng, tôi chỉ nhận sai Hải Hoan thành em mà thôi, vì sao em không tin tôi chứ? Vì sao?”

Hải Nhạc cắn cắn môi nói, “Thậm chí, diễn xuất chị ấy cũng tốt hơn tôi, ở trong mắt anh, cái gì chị ấy cũng tốt hơn tôi cả, vì sao anh không thử đón nhận chị ấy, vì sao không thử quen chị ấy chứ?”

Tạ Thư Dật vừa nghe cô nói như thế, trừng mắt nhìn Hải Nhạc, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Em lặp lại câu đó một lần nữa!”

Hải Nhạc nhìn hắn yếu ớt, vừa rồi giọng cô quá nhỏ, hắn chưa nghe rõ sao?

Hải Nhạc cúi đầu, cao giọng nói: “Chị tôi thích anh! Chị ấy muốn làm bạn gái của anh! Anh có thể thử quen chị ấy xem sao! Tôi nhớ có lần anh nói với tôi, chỉ cần tôi yêu cầu anh làm gì, anh chắc chắn sẽ không cự tuyệt, hi vọng anh không phải đang gạt tôi! Bây giờ tôi thỉnh cầu anh đi theo đuổi chị tôi, làm cho chị ấy vui vẻ, giúp chị ấy hạnh phúc, hi vọng anh nói chuyện giữ lời, thực hiện lời hứa của anh!”

Tạ Thư Dật đứng phắt dậy, cả lông mày đều nhíu lại một chỗ, nhìn Hải Nhạc hung tợn.

“Tạ Hải Nhạc, thật đúng là chị em tình thâm a! Thật là làm cho tôi cảm động quá!” Tạ Thư Dật cười lạnh lùng, “Em vì chị của em, vậy mà cũng không tiếc làm bà mối cho tôi với cô ta ư? Em muốn tôi ở cùng cô ta đến như vậy ư? Thấy được tôi ở cùng cô ta, em sẽ vui vẻ sao? Em sẽ hạnh phúc sao? Nói đi, đúng hay không? Có phải không!”

Hải Nhạc ngẩng đầu, cười khổ mà nói: “Kỳ thật, tôi cũng không muốn làm mai mối gì cho anh với chị ấy, nhưng mà, tôi nợ chị tôi một món ân tình, tôi muốn trả lại cho chị ấy, tôi không muốn nợ chị ấy anh đã hiểu chưa?” (ghét Hải Nhạc quá aaaa)

Tạ Thư Dật nghe cô nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu, cười phá lên: “Em nợ cô ta? Làm sao mà em nợ cô ta? Bởi vì em nợ cô ta, cho nên, em biến tôi thành quà xin lỗi đưa cho cô ta à?”

Ánh mắt của hắn, đáng sợ đến như vậy, Hải Nhạc cảm thấy ánh mắt của hắn giống như những mũi đao, đâm thẳng về phía cô, đâm vào lòng cô đến phát đau, cô lại cúi đầu xuống.

Tạ Thư Dật bắt lấy bả vai cô, kích động nói: “Tạ Hải Nhạc! Nhìn tôi, em nhìn tôi đi, Tạ Hải Nhạc, em cũng nợ tôi mà! Em cũng nợ tôi! Lúc trước, tôi cũng đã từng cứu em một mạng! Ở Phượng Hoàng Sơn chính tôi đã cứu em! Em đã trả được cho tôi cái gì rồi hả?”

Hải Nhạc nhìn ánh mắt dữ tợn của hắn, trong lòng vừa kích động vừa sợ hãi, thấy hắn nói như vậy, nước mắt của cô lại chảy xuống

“Không được khóc, nói, em muốn trả cho tôi như thế nào!” Tạ Thư Dật thô lỗ đi đến lau nước mắt trên mặt cô, Hải Nhạc càng khóc dữ dội hơn nữa.

Cô la về phía Tạ Thư Dật: “Cho dù lúc trước anh đã cứu tôi, nhưng mà, tôi đã trả lại cho anh rồi! Chẳng lẽ, anh quên sinh nhật mười sáu tuổi của tôi, hôm đó anh đã đối xử với tôi như thế nào hay sao? Tôi trả cho anh rồi! Trả hết cho anh rồi! Anh cứu tôi ở Phượng Hoàng Sơn, nhưng, anh chiếm được tôi một lần, tôi lại vì anh mà chết thêm một lần! Một mạng đổi một mạng, chẳng lẽ, cũng còn chưa đủ trả lại cho anh hay sao?”

Tạ Thư Dật nhìn cô ngơ ngác, Tạ Hải Nhạc cũng có thể cảm giác được, trong ánh mắt của hắn có cái gì đó đã vỡ vụn rồi, chỉ còn lại hai hốc mắt trống rỗng, trống rỗng đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.