Ác Ma Ca Ca

Chương 82: Nhìn thấy tất cả




Thấy rõ gương mặt của hắn, Nhã Nghiên không kềm được che miệng kinh ngạc, hắn… chính là Thường Hàn! Nhã Nghiên xoay người, định bỏ chạy.

Thường Hàn đưa tay giữ cô lại, Nhã Nghiên lập tức bị hắn kéo vào trong lòng, Nhã Nghiên hoảng sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú cách mặt mình càng ngày càng gần, cô sợ hãi cố gắng nghiêng người về phía sau.

“Anh muốn làm gì?”

“Hôn môi a.” Thường Hàn nói vô cùng tự nhiên.

“Không…!” “muốn” chưa kịp ra khỏi miệng, miệng Nhã Nghiên đã bị Thường Hàn chặn lại, cô hoảng sợ mở to hai mắt nhìn hắn, tên hỗn đản này, đây chính là ngày đông đầu tiên của cô, là ai đang phổ khúc tình ca, có người ngân cao nốt sung sướng, có người lại chỉ có thể ngâm khẽ trong lòng? (đoạn này không hiểu lắm, dịch theo QT)

Hải Nhạc không rõ vì sao Nhã Nghiên chỉ cần nhìn thấy Thường Hàn thì sẽ lập tức trốn biệt tích, hơn nữa còn làm như né còn không kịp, với lại, mỗi khi nhắc tới anh ấy, lại làm như hận không thể bóp chết Thường Hàn tới nơi, Nhã Nghiên đang bị cái gì thế này?

Kỳ thật cô cảm thấy Thường Hàn rất tốt, ở trước mặt cô với Nhã Nghiên, cũng không hề làm ra vẻ ta đây ngôi sao gì, hại cô lúc trước lo lắng muốn chết, dù sao người ta cũng là đại minh tinh, còn mình thì chỉ là một con tôm nhỏ thôi, áp lực quá trời, nhưng Thường Hàn luôn dịu dàng bảo cô đừng lo lắng, hơn nữa, đôi khi còn chỉ điểm cho cô vài chỗ, cho nên, trong lòng cô vô cùng cảm kích anh ấy, nghe nói người mới mà được tiền bai chỉ dạy cho, chính là một chuyện rất rất hiếm có, nhất là được một đại minh tinh theo kiểu quay xong chỗ này là chạy sang studio khác như Thường Hàn chỉ điểm cho, lại càng là thiên đại vinh hạnh.

Nhưng mà, chỉ cần cô vừa nhắc tới Thường Hàn rất tốt, Nhã Nghiên liền nghiến răng nghiến lợi cãi lộn với cô, bảo Thường Hàn là một tên thối thí siêu cấp, cuồng tự đại tự kỉ, đến mức có vài lần Hải Nhạc cũng không biết nên khóc hay cười nữa, trước kia rõ ràng là một Nhã Nghiên hễ nhắc tới Thường Hàn là còn hơi kích động, thế nào mà bây giờ thấy người thật rồi, lại đột nhiên thay đổi cái roẹt vậy nè?

Aizzz, không biết có phải Thường Hàn đã đắc tội gì với vị đại tiểu thư này hay không ta? Hải Nhạc nghĩ thầm trong lòng.

Mà thôi, cô cũng không có nhiều thời giờ mà đi lo chuyện người khác như vậy, rất không may, vì trong một cảnh quay trên bờ biển, mặc thêm áo chậm một chút, cô lại bị cảm mất rồi. Nói thật, mùa đông đi quay quảng cáo chocolate, cực kì vất vả, bởi vì nội dung bên trong phim bao gồm cả bôn mùa xuân hạ thu đông, hạ là lần đầu gặp mặt, thu là đính ước, đông là chia lìa, xuân chính là gặp lại cùng với happy ending, cho nên, Hải Nhạc phải mặc váy dài mùa hè đội mũ rơm đi chân trần trên bờ cát, sau đó, Thường Hàn lại đi tới từ bên kia của bờ cát, hai người gặp nhau trên bờ cát đồng thời nhất kiến chung tình.

Nhưng chính vì cái cảnh quay nhất kiến chung tình trông vô cùng lãng mạn đẹp đẽ này, mà Hải Nhạc cũng rất thực tế bị cảm một cách thảm hại, nhưng, lại không thể vì bệnh cảm của mình mà trì hoãn tiến độ của toàn ekip diễn, Hải Nhạc xốc lại mười phần tinh thần, kiên trì mỗi ngày đều đến studio hoàn thành nhiệm vụ của mình, mẹ Hải Nhạc vô cùng đau lòng, mỗi ngày đều cho người đưa thuốc với canh tẩm bổ cho cô.

Tạ Thư Dật cũng có hơi lo lắng trong lòng, nhưng, lúc nào cũng chôn sâu xuống dưới, thẳng đến khi người phụ trách đưa thuốc đưa canh là Vú La có việc, Tạ Thư Dật lại vừa vặn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, xung phong nhận nhiệm vụ này, mà vì lúc trước ai đó có thông báo, không được lái xe hơi qua, cho nên, hắn cưỡi một chiếc máy xe tới.

Đi vào trường quay, chỉ thấy mọi người đang vội thành một đoàn, hắn nhìn thấy Hải Nhạc mặc một bộ đồng phục học sinh xinh đẹp, trong tay ôm một cái hộp, cười rất ngọt ngào nói gì đó với tên nam sinh đối diện cô, trong lòng hắn đột nhiên lộp bộp một cái, lập tức vội vàng chạy qua như điên, không phải cô định quay thật chứ? Hắn nhìn thấy Hải Nhạc cầm chiếc hộp, đưa một viên chocolate lên miệng, sau đó, ngửa đầu nở một nụ cười hạnh phúc với Thường Hàn cao hơn cô rất nhiều, rồi, cô đặt chiếc hộp ra sau lưng, xem đến đây, trong lòng Tạ Thư Dật quýnh lên, kêu to một tiếng: “Tạ Hải Nhạc!” Tạ Hải Nhạc vốn đang kiễng mũi chân lên nghe thấy đột nhiên có người kêu tên cô, kinh ngạc dừng lại, nhìn lại, thì ra là Tạ Thư Dật.

Sao hắn lại tới đây?

Tạ Thư Dật thở hổn hển chạy tới, đứng trước mặt cô, lắc lắc cái phích trong tay, nói: “Đây là canh dì bảo anh đưa tới cho em.”

Tạ Hải Nhạc hơi tức giận, kéo hắn đi ra, nói: “Cứ hô to gọi nhỏ như vậy, anh không thấy tôi đang quay phim sao?”

“Tôi… chỉ là muốn đưa cái này cho em thôi.” Tạ Thư Dật nhìn cô vô tội.

Tạ Hải Nhạc tức giận đưa tay cầm qua, sau đó, mở bình thuỷ ra, dốc hết thứ nước thuốc đắng nghét vào miệng, thè lưỡi, tiểu trợ lý bên cạnh vội vàng đưa cho cô một bai nước khoáng, Tạ Hải Nhạc súc miệng xong, nói với Tạ Thư Dật: “Anh đi về đi.”

“Tôi… chờ em về nhà chung đi.” Tạ Thư Dật nói.

Tạ Hải Nhạc do dự một chút, nói: “Tùy anh vậy.”

Lúc này, Tạ Thư Dật quay sang đánh giá Thường Hàn, tiểu tử này, bộ dạng đúng là giết người không đền mạng a, thân hình cao lớn, Hải Nhạc đứng trước mặt hắn, có vẻ đặc biệt kiều nhỏ, cái khuôn mặt anh tuấn kia, lại có nét con lai đặc thù rõ ràng, khó trách, hắn sẽ được hâm mộ như vậy.

Hắn hồn nhiên không biết mình cũng bị những người khác đánh giá lại, cũng không biết cả người mình đều đang phát ra sức quyến rũ, không hề kém so với một người thân là ngôi sao như Thường Hàn chút nào, ngay cả Đường Nhân Kiệt cũng nhìn hắn nhiều hơn vài lần, kinh ngạc vậy mà cũng có người đứng chung một chỗ với Thường Hàn mà có thể đè bẹp ánh hào quang của Thường Hàn xuống như vậy.

Bỗng nhiên, Nhã Nghiên đi về phía Tạ Thư Dật, nãy giờ cô luôn yên lặng nhìn chăm chú vào hai anh em Hải Nhạc Thư Dật, kể từ lúc Tạ Thư Dật xuất hiện, cô phát hiện ánh mắt của hắn vẫn chưa từng rời khỏi Hải Nhạc, mà Hải Nhạc cũng không tự nhiên mà xoa tay, chẳng lẽ, giữa hai anh em này, đã xảy ra những chuyện gì mà người ta không biết ư?

“Anh Thư Dật.” Cô chào hỏi một tiếng.

Tạ Thư Dật gật gật đầu: “Chào Nhã Nghiên.”

“Đã lâu không gặp anh, em cũng hơi nhớ anh rồi đấy nhé.” Nhã Nghiên trêu ghẹo.

Tạ Thư Dật cười cười: “Em làm gì mà nhớ tới anh cơ chứ.”

“Thật mà.” Nhã Nghiên không khỏi cong khóe miệng.

Tạ Thư Dật nở nụ cười.

“Xú nha đầu, trêu cợt anh hai đấy huh? Em mà nhớ anh, trời đổ mưa hồng mất.”

(Thiên hạ hồng vũ: Theo truyền thuyết, khi lông của chim khổng tước từ trên trời rơi xuống đẹp như cơn mưa màu đỏ thì nhân dân sẽ được mùa, ấm no hạnh phúc. Ý là chỉ chuyện không thể xảy ra, như kì tích_Nguồn)

Nhã Nghiên cắn cắn môi, vốn chỉ là muốn đùa một chút, mà kỳ thật, cũng là thật sự, làm sao nghĩ đến Tạ Thư Dật lại đem lời cô nói, không hề để trong lòng tí nào, lòng cô, đột nhiên cảm thấy bị tổn thương, trong lòng hắn, vì sao chỉ có thể chứa được một mình Hải Nhạc a?

Lúc này, ánh mắt Tạ Thư Dật lại chuyển về trên người Hải Nhạc, Hải Nhạc và Thường Hàn lại trở về với tiến trình quay phim, khi Tạ Thư Dật nghe được Hải Nhạc hỏi ra tại sao hắn muốn tặng chocolate cho cô mà không đưa cho những cô gái khác, tim của hắn, thót lên tới trên cổ họng, hai tay cũng không kềm được nắm chặt thành quyền.

“Đó là bởi vì, anh chỉ muốn tặng mình em thôi!” Thường Hàn trả lời ẩn ẩn đưa tình.

“Vậy… vậy đối với anh, em là cái gì?“

“Đối với anh mà nói, em là tất cả của anh.” Hải Nhạc lại thẹn thùng để một viên chocolate lên miệng, sau đó, nắm hai tay sau lưng, cô khẽ kiễng chân lên.

“Đừng!” Tạ Thư Dật đột nhiên vọt tới, một tay kéo Hải Nhạc ra khỏi người Thường Hàn.

Hải Nhạc tức đến đòi mạng, không biết Tạ Thư Dật lại uống lộn cái thuốc gì rồi.

“Anh đang làm cái gì?” Hải Nhạc tức giận hỏi hắn, “Người ta đang quay ngon lành, anh ra đây quậy phá cái gì nữa?”

Đường Nhân Kiệt cũng tức giận: “Người kia là ai? Rốt cuộc anh đang làm gì vậy hả? Năm lần bảy lượt cắt ngang chúng tôi quay phim, có biết thời gian của chúng tôi chính là vàng bạc hay không?”

“Không, Đường đại đạo diễn, nó không quay, không quay!” Tạ Thư Dật kéo Hải Nhạc ra sau lưng, nói với Đường Nhân Kiệt.

Hải Nhạc tức đến dậm chân: “Tạ Thư Dật, anh đang đứng đây nói cái gì thế? Anh có quyền gì không cho em quay a?”

Đường Nhân Kiệt giận tím mặt: “Hồ nháo! Nào có ai nói không quay thì không quay chứ, anh có biết tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu không?”

“Bao nhiêu?” Tạ Thư Dật sống chết níu chặt tay Hải Nhạc.

“Một trăm ngàn!” Đường Nhân Kiệt nói lạnh ngắt. (~ 250 triệu VNĐ)

Tạ Thư Dật gật gật đầu nói: “Không có vấn đề gì, tôi trả là được.”

Đường Nhân Kiệt tức giận đến sắp váng đầu luôn rồi, cho tới bây giờ ông chưa từng đụng phải chuyện như vậy đâu, dám có người muốn vi phạm hợp đồng với hắn, hơn nữa còn là một người mới nữa kìa.

“Tạ Thư Dật, anh thật quá đáng! Làm sao anh có thể như vậy chứ?” Hải Nhạc tức muốn chết, trong lúc tình thế cấp bách, giở quyền cước ra với Tạ Thư Dật.

“Em cứ thích đi hôn người khác như vậy sao?” Tạ thư dật quay đầu rống lớn một tiếng với Hải Nhạc.

“Em…” Tạ Hải Nhạc bị hắn rống có chút không biết làm sao, “Cái đó… là nội dung phim cần mà…”

“Cái nội dung phim thối nát gì? Thế nào cũng phải hôn môi sao? Không được! Em không thể quay phim như vậy!” Tạ Thư Dật không khỏi thanh minh.

Tạ Hải Nhạc nước mắt rưng rưng: “Anh… anh rất vô lý!”

Tạ Thư Dật xoay người nói với Đường Nhân Kiệt: “Nếu như ông muốn cho nó tiếp tục quay, được, nhưng phải để tôi thay thế Thường Hàn, để tôi quay quảng cáo này! Về phần làm tổn thất cho Thường Hàn, tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Mọi người đều bị lời của hắn làm cho hoảng sợ, dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Tạ Thư Dật, nhất là Tạ Hải Nhạc, vô cùng khiếp sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.