Ác Ma Ca Ca

Chương 48: Biết vậy chẳng làm




“Trì Hải Hoan, con nhỏ chết tiệt mày chạy đi đâu rồi? Coi chừng tao khấu trừ toàn bộ tiền chuyên cần tháng này của mày đó!” Tiếng mắng tức giận lại truyền tới.

“Nga, đến liền!” Cô vội vã rời đi.

Hải Nhạc vừa về tới nhà, đã nói chuyện đụng phải chị cho mẹ nghe, mẹ Hải Nhạc vừa mừng vừa sợ, mừng là còn chưa đi tìm, đã có tin tức con gái, sợ là con gái vậy mà phải làm công trong một tiệm ăn. Bà vội vã muốn đi gặp con gái, Hải Nhạc nói cho bà biết, đã hẹn với chị rồi, xế chiều ngày mai sẽ đi đón cô, đưa cô đến Tạ gia gặp mẹ.

Buổi chiều hôm sau, Trì Hải Hoan bước xuống xe, thấy đại biệt thự Tạ gia sang trọng, đứng nhìn sững sờ.

“Hải Nhạc, ba dượng này rất có tiền à?” Cô hỏi Hải Nhạc.

“Coi thế đi, không biết chị có từng nghe tập đoàn An Thác chưa? Người ba này chính là chủ tịch An Thác, Tạ Trường Viên.” Hải Nhạc nói.

“Cái gì? Tập đoàn An Thác? Tạ Trường Viên là chồng mới của mẹ?” Trì Hải Hoan hít một hơi khí lạnh, “Thế… mẹ gả cho ông ta bao lâu rồi?”

“Nga, năm em tám tuổi, mẹ gả cho ông ấy, em sống trong này hơn bảy năm rồi.” Hải Nhạc nói.

“Vậy à?” Vẻ mặt Trì Hải Hoan đầy hối hận.

Bỗng nhiên, mẹ hai người từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Hải Hoan, bà giật tớ, sau đó vội vàng chạy tới.

“Hải Hoan, Hải Hoan của mẹ!” Bà dùng sức ôm Trì Hải Hoan vào lòng.

Lúc này, ba cũng đã ra tới, sau đó, là Tạ Thư Dật.

“Mẹ! Con rất nhớ người!” Trì Hải Hoan nước mắt tràn mi.

“Đứa ngốc, mẹ cũng nhớ con.” Mẹ Hải Nhạc cũng khóc nói.

“Đây… đây… đây vì sao nó giống Hải Nhạc nhà ta như đúc thế kia?” Tạ Trường Viên giật tớ gần như có chút cà lăm, “Nếu ba không nhớ hôm nay Hải Nhạc mặc đồ gì, nhất định ba sẽ nhầm nó thành Hải Nhạc mất rồi.” Tạ Thư Dật gật gật đầu: “Vô cùng thấu hiểu.”

Hắn càng nhục hơn, còn nhận lầm cô ta thành Hải Nhạc, còn hôn cô ta! Nghĩ đến đây, Tạ Thư Dật liền vô cùng chán nản cào cào tóc, sao lại phải giống nhau thế kia chứ? Thật là! Mẹ Hải Nhạc lau lau nước mắt, ôm Trì Hải Hoan đi về phía hai ba con nọ.

“Hải Hoan, đây là bác Tạ, đây là anh Tạ Thư Dật.” Mẹ Hải Nhạc nói, “Trường Viên, nó là Hải Hoan em đã nói với anh đó, chị Hải Nhạc, Hải Hoan, chào mọi người đi con.”

Nghe thấy mẹ kêu mình gọi Tạ Trường Viên là bác, nụ cười trên mặt Hải Hoan, trở nên có chút gượng gạo, nhưng cô vẫn cố gắng cười.

“Chào bác Tạ ạ.” Trì Hải Hoan lại quay sang Tạ Thư Dật, “Chào anh Thư Dật.”

“Ha ha, ngoan quá, ngoan giống y như Hải Nhạc.” Ba Tạ cười ha hả, đưa tay đưa cho Hải Hoan một cái hồng bao, “Hải Hoan, chút lễ gặp mặt.”

Trì Hải Hoan nhìn mẹ hỏi ý, mẹ Hải Nhạc gật gật đầu với cô, cô đưa tay nhận: “Cám ơn bác ạ.”

“Ai da, đừng khách khí như vậy, đều là người một nhà cả.” Tạ Trường Viên cười nói, cũng thuận tay Hải Nhạc qua, “Tiểu công chúa a, lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm nhớ chị, bây giờ rốt cuộc đã tìm được chị rồi, có vui không?”

Hải Nhạc dùng sức gật đầu: “ ba, Nhạc Nhạc rất vui ạ.”

“Ân, vậy chúng ta vào nhà.” Ba Tạ ôm Hải Nhạc vào phòng, Trì Hải Hoan đi theo sau lưng ông và Hải Nhạc, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, xem ra, Hải Nhạc ở trong ngôi nhà này, rất được cưng chiều.

Cô liếc nhìn Tạ Thư Dật một cái, phát hiện ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng lại trên người Hải Nhạc phía trước, trong mắt, có một nỗi nhu tình khó phát hiện, nhưng mà, vẫn bị cô nhìn ra.

Không hiểu vì sao, trong lòng cô sinh ra một loại cảm giác vô cùng hối hận, nếu năm đó cô cũng đi theo mẹ, phỏng chừng người được sủng ái sẽ không phải là cô em gái đần độn trong mắt cô, mà sẽ là cô! Nhưng, trên đời làm gì có hối hận nào ăn được đâu.

Ngồi trong phòng khách, Tạ Trường Viên mở miệng hỏi Hải Hoan về cuộc sống gần đây, khi biết được ba ruột Hải Hoan đã sắp phá sản, mà Hải Hoan thì phải làm công ngắn hạn trong một quán ăn thì ông trầm mặc một hồi lâu.

Sau đó ông mở miệng nói với mẹ Hải Nhạc: “Trì Chí Cao đi đến hôm nay, mặc dù nói là hắn gieo gió gặt bão, nhưng, niệm tình hắn là ba ruột Hải Nhạc, Tư Nguyên, em nói chúng ta có nên giúp một tay hay không?”

Mẹ Hải Nhạc nghe ông nói như vậy, không tỏ ý kiến ngay lập tức, nhưng Tạ Thư Dật lại mở miệng nói: “ ba, ba nhân từ quá đáng rồi, Trì Chí Cao hắn không đáng cho ba thông cảm đâu, một tên tiểu thương vừa quản lý không tốt lại còn hay ba phải hơn nữa lại háo sắc, cho dù ba có giúp hắn, lần sau thì sao? Con cũng không tán thành ba vì tình nghĩa mà đi giúp hắn, chuyện này cũng sẽ không được hội đồng quản trị thông qua, tập đoàn An Thác chúng ta không phải là nhà từ thiện, chúng ta phải đứng về phía lợi ích của An Thác mà suy nghĩ trước tiên, trừ phi, công ty Trì gia có thể có lợi cho chúng ta, chúng ta mới có thể giúp một tay.”

Tạ Trường Viên và mẹ Hải Nhạc cùng kinh dị nhìn Tạ Thư Dật, thật không ngờ hắn lại có thể nói ra những lời này.

Tạ Trường Viên hồi phục tinh thần lại, cười ha hả vỗ vai hắn: “Xú tiểu tử, ba còn đánh giá thấp mày! ba phát hiện, mày mới đúng là tên thương nhân chân chính! Thương nhân sẽ hám lợi! Không sai, sau này giao tập đoàn An Thác cho mày, ba sẽ yên tâm! ba nghĩ, hay là ba nên về hưu sớm thử cho mày lên sàn nhỉ?”

“ ba, bây giờ ba còn gừng càng già càng cay, chuyện thay ca, sau này hẵng nói, về phần chuyện Trì Chí Cao này, ba có thể xem thêm đề nghị của con.” Tạ Thư Dật nói.

Hải Nhạc ngồi bên kia vừa tức vừa vội, rõ ràng Tạ Thư Dật không muốn ba hắn giúp ba cô đây mà. Cô chạy đến trước mặt Tạ Trường Viên, tựa đầu trên đầu gối của ông, sau đó ngẩng đầu khẩn cầu: “ ba, ba con đúng là có sai, nhưng mà, không có lỗi của ông ấy, ba với mẹ con cũng đi không đến với nhau được, ba niệm tình ba và mẹ đã đi đến với nhau, giúp ông ấy một phen đi, ba!” Cô lắc lắc tay Tạ Trường Viên, một người từ trước đến nay chưa từng làm nũng bao giờ như cô, mà bây giờ lại lăn ra làm nũng với Tạ Trường Viên đây.

“Nga? Còn có chuyện này?” Tạ Trường Viên cười cười hỏi.

“Chính xác a, ba con không tốt, ông ấy cũng không phải người ba tốt, cũng không phải người chồng tốt, nhưng mà dù sao ông ấy và mẹ con từng có một đoạn ngày, lại còn sinh ra con với chị, tuy rằng ông ấy thậm chí còn không thương con bằng ba, nhưng mà dù sao ông ấy cũng là ba ruột của con, ba, ba không nhìn trên mặt mũi của mẹ con thì thôi, ba cũng phải niệm tình bản thân con là tiểu công chúa ba thương nhất từ nhỏ đến giờ, ba giúp ba con lần này đi, được không, được không?” Hải Nhạc tiếp tục nũng niệu, “ ba, cho tới bây giờ con cũng chưa từng xin ba điều gì, cũng chưa từng đề nghị ba điều gì, không phải ba nói ở sinh nhật mười sáu tuổi của con muốn tặng con một phần lễ trọng sao? ba, quà gì khác con đều không cần, ba giúp ba con một phen làm quà sinh nhật tặng cho con đi! Được không? Đồng ý con được không?”

Tạ Trường Viên lại cười to một trận, ông xoa đầu Hải Nhạc nói: “Đúng là một con quỷ linh tinh, được rồi, ba giúp ba con!” Tạ Thư Dật kháng nghị kêu.

Mà mẹ Hải Nhạc rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà khen ngợi nhìn Hải Nhạc.

“ ba, ba làm như vậy, là không thông qua hội đồng quản trị!” Tạ Thư Dật tức giận trừng mắt nhìn Hải Nhạc một cái.

Hải Nhạc thấy đã đạt đến mục đích của mình, trong lòng vui vẻ vô cùng, cô lè lưỡi thị uy với Tạ Thư Dật, hiếm khi làm cái mặt quỷ với hắn.

Tạ Thư Dật thấy cô vươn đầu lưỡi màu hồng làm mặt quỷ với mình, nghịch ngợm sôi nổi hiếm có, làm cho cơn tức trong lòng hắn đột nhiên lại có thể tan thành mây khói, thì ra, cô cũng có một mặt đáng yêu như thế?

Hắn thật sự có loại kích động muốn kéo cô bỏ đi ngay bây giờ, sau đó tìm một chỗ kín đáo hôn điên cuồng đầu lưỡi nghịch ngợm kia của cô. Hải Nhạc thấy hắn vẫn nhìn thẫn thờ nhìn mình lom lom, nghĩ đến phút sao nhãng của mình, không khỏi cúi đầu, chạy tới bên cạnh mẹ và chị, ngồi xuống sát bên hai người, không dám nhìn Tạ Thư Dật nữa.

Trì Hải Hoan vẫn quan sát tất cả, trong lòng có đủ bách vị tạp trần, thật không ngờ, Hải Nhạc vậy mà được cưng chiều như vậy, làm nũng ra một cái lập tức khiến cho Tạ Trường Viên đồng ý yêu cầu nó đưa ra! Cô cũng không ngờ rằng, Tạ Trường Viên sẽ là một người ôn hòa như vậy. Giả như năm đó cô cũng đi theo mẹ, có phải cô sẽ không biến thành bộ dạng bây giờ? Rốt cuộc Trì Hải Hoan cô đã bỏ lỡ cái gì? Thật sự biết vậy chẳng làm!

Tạ Thư Dật cũng không tiếp tục ý kiến ý cò gì nữa, nếu ba đã đồng ý rồi, hắn còn nói nữa, sẽ bị kêu là kiếm chuyện, cũng sẽ gọi là không biết thức thời.

Vì thế, mọi người hoà thuận vui vẻ bắt đầu ăn cơm chiều.

Ăn cơm chiều xong, Tạ Hải Nhạc, chị cô với mẹ lúc nào cũng trò chuyện, còn mang chị đến phòng ngủ của cô, xem một ít hình chụp năm từ lúc cô tám tuổi về sau.

Hải Hoan nhìn bài trí trong phòng cô, kinh ngạc nói: “Bác Tạ này, đối xử với em thật sự rất tốt a.”

“Đúng vậy, đúng là ông ấy đối với em tốt lắm, bản thân ông không có con gái, cho nên, rất thương em, cái này gọi là ngưu tầm ngưu đi, bởi vì, ông ấy thật sự rất yêu mẹ, cho nên, đối xử với em cũng rất tốt.” Hải Nhạc nói.

“Nga, thì ra là vậy.” Trì Hải Hoan chua xót đáp.

Nhìn phòng Hải Nhạc một cái, so sánh với phòng cô đang thuê phòng, cơ hồ là một cái trên trời, một cái dưới đất a.

Mà hoàn cảnh bây giờ của cô, cũng đối lập với Hải Nhạc nốt, nó là tiểu công chúa trong mắt mọi người, nhưng, cô lại phải làm công trong Kawasaki. Vận mệnh đối xử với Trì Hải Hoan, thật bất công biết bao nhiêu a! Cô tức giận bất bình nghĩ thầm. (Ai bảo ngày xưa cô chọn người kia)

Đã đến giờ, Trì Hải Hoan phải về rồi, Tạ ba ba bảo bác Cương đưa cô đi, Hải Nhạc lưu luyến chị, muốn đi theo cùng.

“ ba, để con đi cho, con đưa em ấy về.” Tạ Thư Dật nói.

Trì Hải Hoan đúng là có chút thụ sủng nhược kinh. (ai vì bà đâu…)

Tạ Thư Dật đẩy Hải Nhạc, nói: “Không phải muốn đưa chị em, đi a.”

“Nha.”

Ba người cùng nhau lên chiếc Lincoln nhà họ, Hải Nhạc luôn ngồi trên xe chít chít oa oa lôi Hải Hoan nói chuyện, giống như với chị có chuyện nói không hết.

Tạ Thư Dật ngồi phía lẳng lặng lắng nghe, thật không ngờ Hải Nhạc ở trước mặt chị của cô, nói nhiều như vậy, hơn nữa, trông cô thật là thật vui vẻ, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy cô từng vui vẻ như vậy bao giờ.

Khi Hải Hoan nói ra địa chỉ của cô thì Tạ Thư Dật và Hải Nhạc cùng trầm mặc, cái khu đó, là khu ổ chuột.

Đưa Hải Hoan đến giao lộ, Hải Hoan mở miệng nói dừng lại, Hải Nhạc lưu luyến không rời đưa cô đi.

Muốn vào chỗ chị ngồi một chút hay không?” Hải Hoan nói với em.

“Được a được a.” Hải Nhạc nói.

“Không được, chúng ta phải về.” Tạ Thư Dật nói.

“Được rồi, vậy hai người về đi.” Hải Hoan cười gượng phất phất tay với Hải Nhạc.

“Vậy… chị, lần sau khi nào thì tới thăm chị được? ba này đã đồng ý giúp ba bọn tớ, sau này chị không cần làm công nữa.” Hải Nhạc nói.

“Hi vọng như thế, hai người về đi.” Hải Hoan nói.

“Đi thôi.” Tạ Thư Dật lôi Hải Nhạc xoay người rời đi.

“Tôi còn có chuyện chưa nói xong mà!” Hải Nhạc kháng nghị.

“Nói nhiều như vậy, vẫn chưa nói xong à? Chưa nói xong sau này còn thời gian nói tiếp!” Tạ Thư Dật kéo cô đi về phía trước.

“Vậy tạm biệt chị nha.” Hải Nhạc vẫy vẫy tay về phía Hải Hoan.

Trì Hải Hoan nhìn bóng lưng bọn hắn thật lâu, cho đến khi bọn họ lên xe, cô mới xoay người rời đi.

Tạ Thư Dật ngồi trên xe quay đầu nhìn Tạ Hải Bhạc, nói: “Sao thế, chị em vừa đi, em lập tức biến thành câm điếc rồi?”

Tạ Hải Nhạc nguýt hắn một cái.

Tạ Thư Dật cũng hiếm khi nở nụ cười, hắn đột nhiên vươn tay nhéo nhéo mũi Hải Nhạc.

“Làm tiếp một cái mặt quỷ như hồi nãy cho tôi xem?” Hắn nói.

Hải Nhạc đang “đứng hình” vì động tác thân mật đột ngột của hắn, vừa nghe hắn nói như thế, “Tại sao?” Cô ngơ ngác hỏi.

“Không tại sao cả, tôi thích em nhăn mặt với tôi thôi.” Tạ Thư Dật nói.

Hải Nhạc có chút xấu hổ: “Cái này sao có thể nói làm thì làm ngay được chứ?”

“Không cần biết! Em phải làm!” Tạ Thư Dật nói.

“Không tôi… tôi không làm.” Hải Nhạc liều mạng lắc đầu.

“Không làm?” Tạ Thư Dật chồm tới, áp sát cô, “Không làm, coi chừng tôi sẽ hôn em.” Hải Nhạc vừa nghe hắn nói như thế, vẻ mặt đau khổ nghĩ nghĩ, sau đó lè lưỡi với Tạ Thư Dật.

“Không phải như vậy.”

Hải Nhạc đành phải đặt hai bàn tay bên miệng, quạt quạt vài cái, sau đó hộc ra đầu lưỡi.

“Thật ngoan, Tiểu Hải Nhạc ngoan lắm.” Tạ Thư Dật nở nụ cười, sau đó, hắn đột nhiên kéo Hải Nhạc lại, hôn cô, cho Hải Nhạc một nụ hôn nóng bỏng đủ để hít thở không thông.

Thật vất vả, hắn buông Hải Nhạc ra, mặt hai người đều đỏ rừng rực.

“Anh gạt tôi!” Tạ Hải Nhạc tức giận nói.

“Lúc nãy tôi cũng không có nói nếu em làm mặt quỷ thì sẽ không hôn em.” Tạ Thư Dật xấu xa nói.

“Tạ Thư Dật, anh thật là lưu manh, là một cái trứng thối cực lớn!” Tạ Hải Nhạc tức muốn chết, lúc nào cô cũng bị hắn chấm mút.

Từ khi Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc làm cái mặt quỷ thứ nhất thì trong lòng vẫn luôn tính toán chuyện cần làm, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mới chạy xe trở về nhà.

“Mẹ, có thể cho chị đến nhà chúng ta ở được không, chỗ chị ở, là khu ổ chuột đó!” Hải Nhạc lo lắng nói với mẹ.

Mẹ Hải Nhạc vuốt tóc cô nói: “Nhạc Nhạc, mẹ cũng từng nghĩ như vậy, nhưng mà, mẹ không phải người giám hộ của chị, ba con mới là, nếu là không có sự đồng ý của ba con, mẹ sợ ông ta sẽ đi kiện cáo.”

“Sao có thể như vậy chứ? Ông ta cũng không thèm chăm lo cho chị, chị một thân một tớ sống ở bên ngoài, với ở chỗ chúng ta, có gì khác nhau đâu chứ?” Hải Nhạc hỏi.

Mẹ Hải Nhạc thở dài một hơi nói: “Hải Nhạc, mẹ muốn nói cho con biết, công ty ba con, vẫn bị phá sản, ba con chậm một bước, công ty của ông ta, bị người ta mua xây dựng lại rồi, nhưng mà, những số tiền kia, cũng không đủ trả hết nợ nần ông ta thiếu.”

“Nhưng mà, chuyện này có liên quan gì với chuyện chị ở cùng chúng ta?” Hải Nhạc tò mò hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.