Ác Ma Ca Ca Nói Ngươi Yêu Ta

Chương 234




Gần đây tập đoàn An Thác truyền ra tin tức người đứng đầu tập đoàn Tạ Thư Dật sắp kết hôn, mà người kết hôn với hắn chính là em gái kế của hắn – Tạ Hải Nhạc. Tạ Thư Dật cuối cùng cũng kết thúc đoạn tình yêu lãng mạn truyền kì này suốt bao năm qua bằng một lễ cưới vào ngày 1 tháng 1 lúc mặt trời lặn. Nghe nói, áo cưới cũng đã vận chuyển từ Pháp về, tiệc cưới cũng tổ chức ở một khách sạn trên đảo riêng, đây đúng là một đám cưới cực kỳ xa hoa của giới thượng lưu a! Đến lúc đó, báo chí, đài truyền hình sẽ quay trực tiếp toàn bộ quá trình tổ chức hôn lễ lên cho toàn bộ người mong đợi hôn lễ này xem.

Tạ Thư Dật và Tạ Hải Nhạc mở ra món quà kết hôn mà chủ tịch tập đoàn An Thác - Tạ Trương Viên tặng cho bọn họ - Con tàu thế kỷ Tinh Tú, sẽ đưa hai người tận hưởng tuần trăng mật, chu du khắp thế giới, tận hưởng cuộc sống ngọt ngào của vương ử và công chúa.

Ttrên ti vi toàn là tin tức, hình ảnh về cuộc sống cá nhân của Tạ Thư Dật và Hải Nhạc do đám chó săn đưa lên, hai người lúc nào cũng nhìn nhau cười vui vẻ, ngọt ngào, ăn ý đủ khiến cho rất nhiều thiếu nam cùng thiếu nữ đổ gục.

Trì Hải Hoan ngồi trong bệnh viện, tinh thần vui vẻ nháy mắt liền biến mất khi nhìn thấy trên ti vi một nam một nữ đang nắm tay nhau cười hạnh phúc, hai tay cô uất hận nắm thật chặt vạt áo, tưởng chừng muốn xé rách luôn rồi.

Khi màn tivi biến mất và chuyển sang một tin tức giải trí khác, gương mặt co quắp của Trì Hải Hoan rốt cuộc cũng giãn ra, hồi lâu, cô khẽ nở nụ cười ha ha, nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống, không biết là đang khóc hay đang cười.

“Đồ điên! Mày là đồ điên!” Bên cạnh có một bệnh nhân nữ, chảy nước miếng cười hì hì chỉ vào cô nói.

Trì Hải Hoan đột nhiên ngẩng đầu lên hung ác nhìn cô ta, sau đó cô đột nhiên đứng dậy chạy về phía bệnh nhân tâm thần đó đánh đấm túi bụi, sau một hồi lại nắm tóc của cô ra dộng đầu vào tường, cô gái bị điên đó bị đánh đau đớn liền khóc ồ lên:

“Đừng đánh tôi! Tôi đổi! Tôi đổi! Đừng đánh tôi!”

Tiếng khóc của cô ta làm kinh động đến hộ lý, khi bọn họ chạy tới, Trì Hải Hoan đã sớm buông cô gái đó ra, an tĩnh ngồi lại chỗ của mình xem tivi, như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Hộ lý viên đỡ cô gái kia đứng dậy, cô ta vẫn vừa khóc rống vừa la ‘tôi đổi’.

“Haiz, cô lại bị ngã rồi? Đi với tôi bôi thuốc nhé!” Hộ lý viên an ủi đưa cô gái đó rời đi.

Chờ hộ lý viên mang cô gái đó đi khỏi, Trì Hải Hoan thẫn thờ đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh.

Hải Nhạc mặc bộ váy cưới được đặt ở Pháp, đứng trước mặt của mẹ cô. Áo cưới xa hoa, lộng lẫy được mặc trên người của Hải Nhạc cơ hồ còn hoàn mỹ hơn, cô đẹp tựa như một thiên sứ không bận tâm đến khói lửa hồng trần.

“Đẹp mắt, thật là đẹp mắt! Chiếc váy này đích thực là làm ra để dành cho con. Hơn nữa, toàn bộ kim cương khảm lên chiếc váy này cùng từng đường kim mũi chỉ đều là thủ công, do chính tay nhà thiết kế làm nên, giá trị của chiếc váy cưới này so với váy cưới mà công nương Diana mặc còn trân quý hơn a!” Mẹ Hải Nhạc rất hài lòng, không ngừng khen.

Hải Nhạc xoay người lại, ngắm nhìn mình trong gương một lần nữa, lộ ra nụ cười xinh đẹp, cô thật sự không có ngờ sẽ có một ngày cô lại xinh đẹp như vậy!

“Con gái cả đời chỉ có một lần mặc áo cưới, dĩ nhiên là xinh đẹp nhất!” Hải Nhạc cười nói.

“Để Thư Dật đi vào đi!” Mẹ Hải Nhạc chỉ đạo, chỉ sợ hắn ở bên ngoài đã sớm đợi không kịp rồi.

Hải Nhạc thẹn thùng gật đầu, không biết hắn nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy có thất thần hay không?

Mẹ Hải Nhạc cao hứng đi mở cửa ra, Tạ Thư Dật vội vã không kịp nhìn mẹ đã chạy vào trong, nhìn thấy Hải Nhạc mặc áo cưới nhìn hắn, hắn liền ngẩn người đứng tại chỗ.

Hải Nhạc không khỏi che miệng cười, quả nhiên hắn nhìn thấy cô liền thất thần rồi.

Tạ Thư Dật thoáng chốc liền lấy lại tinh thần, từ từ đi về phía cô, hắn nắm lấy hai tay của cô, nhìn trái nhìn phải, sau đó đem Hải Nhạc xoay một vòng, rồi ôm cô vào trong ngực, thở dài nói:

“Nhạc Nhạc, anh biết em mặc áo cưới nhất định sẽ rất xinh đẹp, nhưng không ngờ em lại đẹp đến như vậy! Đẹp tựa như tiên nữ giáng trần! Thật đấy!”

Hải Nhạc ngượng ngùng khẽ cúi đầu, xấu hổ liếc Tạ Thư Dật một cái: “Miệng cũng không cần ngọt như vậy, em biết là nah muốn làm cho em vui thôi.”

“Lời của anh là thật lòng, anh không có lừa em!” Tạ Thư Dật dịu dàng nắm lấy cổ tay trắng trẻo của Hải Nhạc, thâm tình ấn xuống mu bàn tay của cô một nụ hôn.

Mẹ Hải Nhạc mỉm cười, lui ra ngoài để cho hai người bọn họ có không gian riêng tư ở bên nhau.

“Xinh đẹp như vậy, khiến cho anh rất muốn hôn em!” Tạ Thư Dật khàn khàn nói với Hải Nhạc.

Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, vội vàng che miệng: “Không được, anh sẽ phá hỏng lớp make up của em mất!”

“Nhạc Nhạc, rất lâu rồi anh không được ở chung một chỗ với em, tối nay em chỉ ở với một mình anh được không?” Tạ Thư Dật hệt như một đứa trẻ đòi kẹo mẹ, nũng nịu với Hải Nhạc.

“Ai da, Tiểu Bảo Tiểu Bối vẫn còn cần em hơn, bây giờ không có em dụ dỗ hai đứa nó nhất định không chịu ngủ.” Hải Nhạc đỏ mặt nói.

“Không được! Anh cũng rất cần em! Anh cực kỳ cần em!” Tạ Thư Dật chuyển sang mè nheo ăn vạ, lắc lắc tay Hải Nhạc nói.

“Không được! Chờ thêm nửa tháng nữa, đến khi chúng ta kết hôn rồi, anh có thể… anh tùy tiện thế nào cũng có thể.” Hải Nhạc có chút cà lăm nói với hắn.

“Nhạc Nhạc, anh chỉ muốn một buổi tối này! Em đối với anh quá tàn nhẫn a!” Tạ Thư Dật oán thán nói.

“Thư Dật, nhiều người như vậy sẽ rất ngượng a! Em cảm thấy như vậy không tốt!” Hải Nhạc thẹn thùng nói.

“Có ai để ý đến chúng ta, không có Tiểu Bảo Tiểu Bối ở đây, thì có gì phải sợ!” Tạ Thư Dật chẳng thèm bận tâm nói.

“Thư Dật!” Hải Nhạc trừng mắt liếc hắn một cái.

“Em mà không đồng ý, anh liền hôn em để xem em ra ngoài thế nào!” Tạ Thư Dật cười hì hì nói.

“Anh dám!”

Hải Nhạc sợ hết hồn, muốn tránh ra khỏi hắn, nhưng càng tránh thì mặt của Tạ Thư Dật càng tới gần, cuối cùng không còn cách nào khác, cô chỉ đành phải thỏa hiệp:

“Được rồi, nhưng mà Tiểu Bảo Tiểu Bối chỉ muốn ngủ cùng với em, không muốn ngủ ở phòng của chúng.”

“Anh không biết, tóm lại em tự giải quyết nhé!” Tạ Thư Dật tranh thủ hôn trộm lên mặt của Hải Nhạc một cái.

“Được rồi, anh đúng là nhỏ mọn, còn không bằng cả bọn trẻ cứ đeo dính lấy em!” Hải Nhạc thở dài một hơi mà nói.

“Phải dính lấy em! Trời sinh ra là sẽ phải dính lấy em!” Tạ Thư Dật không thể hôn môi của cô, liền chuyển sang cổ của cô vừa hôn vừa cắn.

“Thư Dật, chúng ta đừng nói cái này nữa, nói đến hôn lễ của chúng ta đi?” Hải Nhạc khẽ đẩy hắn ra hỏi.

“Đó là chuyện của công ty Hôn Khánh chúng ta, anh đã đưa toàn quyền giao cho họ lo, chúng ta không cần bận tâm đến mấy chuyện đó.” Tạ Thư Dật nói.

“A, vậy thì tốt!” Hải Nhạc lộ ra nụ cười hài lòng, “ Anh thấy chiếc áo cưới này thế nào? Em định không thử cái khác nữa, vì em rất thích nó.”

“Em lựa trúng cái nào thì cái đó anh tuyệt đối hài lòng!” Tạ Thư Dật cười nói.

“Làm trò!” Hải Nhạc cười liếc hắn một cái, “Anh vẫn chưa thử lễ phục, em cùng anh đi thử nhé!”

“Tuân lệnh bà xã đại nhân!” Tạ Thư Dật hướng Hải Nhạc đứng nghiêm giơ tay chào kiểu quân đội, sau đó cười nói rời đi phòng thử đồ.

Càng gần đến hôn lễ, mấy ngày này Tạ gia càng trở nên bận rộn, mà Tạ Thư Dật và Hải Nhạc còn bận rộn hơn, tuy nói là giao hết cho công ty Hôn Khánh lo, nhưng mà đây là chuyện trọng đại của bọn họ, có nhiều việc phải do đích thân họ chuẩn bị.

Vốn dĩ trước kia cô vẫn luôn là người đi đón Tiểu Bảo Tiểu Bối, nhưng chuẩn bị hôn lễ bề bộn nhiều việc cũng chẳng có thời gian mà để ý đến hai đứa trẻ, Hải Nhạc và Tạ Thư Dật cũng loay hoay muốn sứt đầu mẻ trán, sau cùng chỉ đành phải để cho nữ giúp việc đi đón Tiểu Bảo Tiểu Bối.

Khi thấy hai người từ khách sạn sức cùng lực kiệt về nhà, cô giúp việc không khỏi ngạc nhiên hỏi Hải Nhạc:

“Tiểu thư, tiểu thiếu gia và nhị tiểu thư đâu rồi? Vẫn ngủ ở trên xe sao?” ((((((((((nguyên văn là tiểu tiểu thư nghe kỳ cục kẹo quá, cho nên mình để mọi người gọi Tiểu Bối là nhị tiểu thư, ngang hàng với tiểu thiếu gia Tiểu Bảo)))))))

Hải Nhạc không khỏi kinh ngạc nói: “Tiểu thiếu gia và nhị tiểu thư sao lại ở trên xe của tôi ngủ được? Các người biết hôm nay tôi và thiếu gia vô cùng bận rộn mà, không phải là để các người đi đón sao?”

Cô giúp việc nghe Hải Nhạc nói như vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, cô ta sợ hãi ấp a ấp úng nói:

“Nhưng, nhưng mà tiểu thư, buổi chiều hôm nay tôi nhận được điện thoại của cô, tiểu thư hỏi tôi số điện thoại của cô giáo ở nhà trẻ, còn nói sẽ tự mình đi đón Tiểu Bảo Tiểu Bối. Khi tiểu thiếu gia và nhị tiểu thư tan học, tôi đã gọi tới nhà trẻ thì cô giáo nói tiểu thư đã đón bọn họ đi rồi cho nên tôi không đến nhà trẻ nữa. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?”

Tạ Hải Nhạc nghe xong giống như bị người ta đánh một gậy vào đầu, âm thầm ghìm chặt cổ họng cơ hồ khiến cho cô hít thở không thông.

“Không! Không thể nào! Tôi không có gọi về nhà! Tôi càng không có đón hai đứa nó!” Hải Nhạc cơ hồ thét lên.

Tạ Thư Dật cũng sợ ngây người, Tiểu Bảo Tiểu Bối đã bị người khác đón đi? Người kia! Người kia là Trì Hải Hoan sao? Không! Không! Không thể nào!

“Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Tạ Thư Dật không khỏi gầm thét lên.

Cô giúp việc bị dọa cho sợ đến nỗi run cầm cập:

“Thiếu gia, không thể trách tôi được. Thật sự tôi có nhận được điện thoại của tiểu thư gọi về! Sau đó cô giáo đã gọi cho tôi, nói là bọn họ quả thực đã được tiểu thư đón đi! Hai người không tin, thì có thể gọi cho cô giáo ở nhà trẻ!”

Chuyện này quả thật là quỷ dị, Tạ Thư Dật trầm giọng hỏi: “ Cô giáo nói với cô như thế nào?”

“Cô giáo nói là Tiểu Bảo Tiểu Bối đã được mẹ bọn họ đón đi rồi!” Cô giúp việc run run trả lời.

Trước mắt Tạ Thư Dật bỗng dưng tối sầm, rõ ràng là hắn và Hải Nhạc còn thảo luận chuyện hôn sự ở Hôn Khánh, không hề đi khỏi khách sạn! Làm sao có thể do Hải Nhạc đón đi chứ?

“Trì Hải Hoan! Nhất định là Trì Hải Hoan! Chắc chắn là Trì Hải Hoan!” Toàn thân Tạ Thư Dật cơ hồ phát run.

“Tiểu Bảo Tiểu Bối, các con ở đâu? Ô ô ô…” Hải Nhạc hữu khí vô lực mà khóc lên.

“Là Trì Hải Hoan đã đưa chúng đi! Nhất định là cô ta! Bằng không cô giáo tại sao lại nói là mẹ bọn trẻ đã đưa chúng đi?”

“Bởi vì hai người rất giống nhau, cho nên có thể Tiểu Bảo Tiểu Bối đã nhầm lẫn mà đi theo cô ta!”

Tạ Thư Dật run rẩy nói ra.

“Không! Không thể nào! Hải Hoan điên rồi! Cô ta không phải đã điên rồi sao? Làm sao cô ta có thể đi đón Tiểu Bảo Tiểu Bối?” Hải Nhạc ngẩng đầu lên không tin kêu to.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.