Ác Ma Bá Yêu: Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 268: Ngoại truyện: Em là thuốc độc của anh (4)




Edit: hochi

Lúc biết đứa bé trong bụng là một bé gái, bà ngồi ở bên ngoài ngơ ngác suy nghĩ một thời gian rất lâu, cũng vào thời điểm đó, bà đã ra quyết định.

Bà gọi điện thoại cho ông ta, trong giọng nói không che giấu được niềm vui sướng.

Bà nói: “Giang, em có rồi, đến hôm nay mới nói cho anh biết, là vì muốn biết giới tính của đứa bé. Anh vẫn luôn die,n; da.nlze.qu;ydo/nn thích có một đứa con gái, cho nên nếu là con trai, em sẽ quyết định bỏ đi sau đó vĩnh viễn không gặp anh nữa.”

Lúc bà nói những lời này, giọng nói nỉ non, khiến bên kia cảm động nói không nên lời.

Khi đó Tống Na Mỹ thật sự cho rằng mình trên tay có một lá bài.

Có lá bài này bà cho rằng đến cuối cùng mình nhất định sẽ là người thắng.

Bà đã nghĩ như vậy.

Cho nên đối với đứa nhỏ trong bụng bà vô cùng nâng niu.

Có thể nói là như vậy, sau khi đứa bé ra đời, cực kỳ khác xa đời trước, bà nâng niu đứa bé trong bụng.

Nhưng cũng không ai biết được có một số việc mình vĩnh viễn không cách nào nắm được.

Chính là sau cú điện thoại kia, người đàn ông đó dần dần cũng ít khi đến chỗ bà.

Mặc dù mỗi tháng tiền đều được chuyển vào tài khoản, mặc dù số tiền đó lần sau nhiều hơn lần trước.

Nhưng ông ta có biết rằng thứ bà cần die,n; da.nlze.qu;ydo/nn chính là ông ta, ông ta là chân chính núi tiền, bà đối với số tiền trong thẻ không cảm thấy hứng thú.

Bà chạy đến thành phố A, bà đi gặp ông ta.

Khóc cũng khóc rồi, náo cũng náo loạn xong, quỳ, cầu xin cũng đã cầu xin.

Bà dùng tất cả phương pháp, bà hi vọng ông ta có thể chấp nhận bà.

Một lần cuối cùng, bà tự đặt thân phận mình vào hoàn cảnh cực kỳ hèn mọn.

Bà nói: “Em không đòi hỏi danh phận, không cần làm vợ của anh, chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn sống ở bên cạnh anh. Anh nói em mang thân phận gì chính là thân phận đó, cho dù là đầu bếp nhà anh“.

Khi đó trong ông ta đã có nhiều người giúp việc, năm ngón tay bà Giang cũng không dính khói dầu.

Bà hâm mộ, bà căm hờn hâm mộ và đố kỵ, nhưng vậy thì thế nào?

Người đàn ông kia sau khi nghe bà nói như vậy, chỉ nhàn nhạt quét qua mặt của bà, sau đó nói: “Về sau đừng bao giờ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn đến đây nữa, tiền tôi sẽ cho cô, nhưng về sau đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt của tôi“.

“Tại sao?”

Nước mắt bắt đầu tùy ý chảy xuôi.

“Tại sao không thể, em đã hạ mình thế này rồi, mặc kệ anh bảo em làm gì chỉ cần có thể sống ở bên cạnh anh, tại sao không thể?”

Người đàn ông không nói lời nào, có điều khóe mắt dâng lên giễu cợt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.