Ác Ma Bá Yêu: Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 265: Ngoại truyện: Em là thuốc độc của anh (1)




Nói thật, khi bà mở cửa ra, trong lòng vẫn có chút sợ sệt.

Dù sao mình làm như vậy cũng không phải là chuyện nhỏ, vì thế thậm chí trong lòng bà vẫn còn run sợ, nên vẫn ôm chặt lấy ngực, chỉ sợ đột nhiên sau lưng lại thò ra một bàn tay tóm lấy mình.

Tính lại cũng còn may, đến khi ra khỏi cửa Minh Đế, sau lưng vẫn không xuất hiện người nào nguy hiểm.

Tống Na Mỹ thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc ngẩng đầu ưỡn ngực hòa vào dòng người trên đường cái.

Ngẫm lại mọi chuyện, tại sao Giang Triết dám đối với mình như thế chứ?

Dù gì bà cũng là mẹ của Giang Thiến, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mặc dù bà chưa từng làm tròn trách nhiệm của người mẹ, thậm chí vừa sinh ra đã đưa cho người khác.

Sao lúc trước bà lại sinh ra đứa bé này chứ?

Bây giờ nghĩ lại bà cũng không nói rõ được, có phải từ lúc bắt đầu bà cũng đã cố ý rồi, muốn trả thù người đàn ông kia, vì thế mọi chuyện cứ từng bước từng bước diễn ra như vậy.

Khóe miệng của bà cười lạnh, có lẽ những lời như vậy đối với Giang Thiến mà nói có hơi lạnh lùng tàn khốc, có phần đáng thương.

Nhưng đã có ai từng thương xót bà chưa?

Nếu không phải bởi vì người đàn ông kia, nói không chừng giờ phút này bà đang hưởng thụ cuộc sống của phu nhân nhà giàu.

Tống Na Lỵ (em gái Tống Na Mỹ, trong《 chân tướng bí ẩn (1)》 đã từng đề cập tới), có chỗ nào hơn bà chứ?

Nhưng tình yêu của bà ta lại thuận lợi, cuộc sống hạnh phúc, ông George đối với bà ta cực kỳ tốt.

Cho nên, bà đến nỗi này, đều là người đàn ông Tính Giang Đích hại.

Vì thế phần đau đớn này là sự đau lòng khắc cốt đến nỗi nào chứ?

Đó là điều Giang Triết vĩnh viễn cũng không thể giải thích được.

Cho nên bà mới muốn cho anh cũng thưởng thức này sự đau đớn thấu xương này.

Bà nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian vẫn còn sớm, vì vậy tính toán đi dạo trong cửa hàng nữ trang bên cạnh một lát.

Bên cạnh đột nhiên thổi qua một die,n; da.nlze.qu;ydo/nn trận gió, sau đó bà cảm thấy cánh tay của mình bỗng nhẹ đi.

Túi, túi xách của bà lại bị người ta giật đi rồi.

Bởi vì không có chỗ ở cố định, cho nên trong túi xách là tất cả gia sản của bà, bao gồm thẻ căn cước, hộ chiếu, còn có sổ tiết kiệm.

“Bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm đi“.

Bà lớn tiếng hét lên.

Người đi đường đều vội vội vàng vàng, đối với sự kêu cứu của bà, chỉ vội vã liếc mắt nhìn, sau đó lập tức hối hả bước đi.

Trong lòng Tống Na Mỹ dấy lên một tia tuyệt vọng.

Trời ạ, nếu như mất cái túi rồi, hậu quả đó thật sự là không tưởng tượng nổi.

“Có cướp, anh ta cướp túi xách của tôi rồi“.

Bà dùng hết toàn lực hét to, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của người đi đường.

Sau đó, bà phát hiện một người thanh niên ra sức đuổi theo hướng về phía trước, hướng đó chính là hướng tên giật túi của bà vừa chạy đi.

Giây phút đó bà thiếu chút nữa vui mừng sắp khóc.

Nhìn cậu thanh niên hành động tương đối nhanh nhẹn, chắc sẽ đuổi kịp tên trộm đó thôi.

Bà cũng chạy về phía trước, sau đó nhìn thấy cậu thanh niên trẻ tuổi kia hung hăng đánh về phía trước, lập tức trúng tên trộm kia.

Có lẽ phát hiện náo nhiệt chỗ này lập tức có người vây quanh.

Tên trộm dùng sức ném cái túi ra xưa nhân lúc cậu thanh niên đang nhặt túi, nhân cơ hội chạy mất.

Giờ phút này lực chú ý của Tống Na Mỹ đều đặt hết lên cái túi, hoàn toàn không quan tâm kẻ trộm đã chạy mất.

“Cô ơi, cô xem lại xem mất thứ gì không“.

Cậu thanh niên đưa túi xách cho Tống Na Mỹ.

“Cám ơn, cám ơn“.

Cậu thanh niên tỏa ra khí khái anh hùng, tướng mạo này khiến người ta thật sự muốn nhìn nhiều hơn nữa.

“Không cần cám ơn, đây là điều tôi nên làm, trước tiên cô hãy kiểm tra lại đồ đạc của cô đi“.

Lúc nói chuyện, ánh mắt cậu thanh niên không chớp nhìn Tống Na Mỹ, sau đó Tống Na Mỹ mới để ý tới, sắc mặt của cậu ta vậy mà lại hơi nổi lên màu đỏ.

Trong lòng bà nổ một tiếng vang lớn.

Thật ra bà cũng biết rõ ngày thường dáng vẻ bà rất xinh đẹp.

Huống chi mấy năm này, bà die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cũng chú trọng chăm sóc, ăn mặc lại hợp thời, cho nên mỗi lần đi ở trên đường cái vẫn có không ít người ngoái lại nhìn.

Chẳng lẽ cậu thanh niên này cũng thích bà sao?

Nghĩ tới đây, bà lại nhanh chóng quan sát cậu thanh niên một chút nữa, đúng lúc chống lại đôi mắt thăm thẳm kia, chỉ biết cắn môi một cái, vội vàng cúi đầu, kiểm tra túi xách.

Bên trong tất cả mọi thứ đều đầy đủ, đó là chuyện làm người ta vui biết bao nhiêu.

“Cám ơn, nếu như không phải là cậu, tôi thật sự không biết hôm nay phải làm sao nữa“.

Đây là một câu nói thật lòng, không nói đến tiền, tất cả giấy tờ tùy thân mới là chuyện phiền phức.

“Cô không cần nói nhiều, tôi nghĩ dù ai gặp phải chuyện thế này cũng sẽ làm“.

Tim Tống Na Mỹ đột nhiên nhảy lỡ một nhịp.

Cậu ta gọi mình là cô gái?

Chẳng lẽ nhìn qua bà còn trẻ như thế sao?

“Vừa rồi cậu cũng thấy đấy, không có ai chịu đứng ra, nếu như không phải là cậu, nhiều giấy tờ tùy thân như thế bị mất, tôi thật sự không biết phải làm gì“.

Tống Na Mỹ thành khẩn nói.

Ít nhất trong giây phút này bà thật lòng cảm ơn người trước mắt này .

“Không sao, không sao“.

Cậu thanh niên xua xua tay, xấu hổ khoát tay.

Tống Na Mỹ nhìn đồng hồ.

“Tôi mời cậu ăn cơm nhé, coi như cám ơn cậu đã tìm túi của tôi về“.

Thật ra thì quả thật nên cám ơn cậu ta.

Cậu thanh niên nhìn đồng hồ: “Như vậy tôi thấy thật xấu hổ“.

“Nên như vậy mà“.

Hiếm khi thấy thanh niên nào tinh thần lại phấn chấn như vậy.

Cậu thanh niên kiên quyết không die,n; da.nlze.qu;ydo/nn chịu đến nhà hàng lớn, cuối cùng chọn một nhà hàng nhỏ cạnh Đại Học Thành phố.

Lúc đầu còn có chút câu nệ, về sau đề tài dần dần được mở rộng ra.

Tống Na Mỹ bây giờ mới biết hai người thậm chí còn có nhiều điểm chung như vậy.

Thích uống rượu, nhưng lại chỉ lướt qua là dừng lại.

Thích đi trên đường mà không có mục đích.

Thích nghe Tề Tần hát.

Thích thức ăn ngon.

Tống Na Mỹ chưa bao giờ nghĩ đến vậy mà mình sẽ gặp một người như thế.

Càng nói về sau, thậm chí bà còn huơ tay múa chân.

Bà rất vui vẻ, thật sự vui vẻ, vui vẻ đến mức không có từ nào để miêu tả cảm xúc trong lòng bà.

Một người thanh niên như vậy, sao có thể có nhiều điểm chung với bà đến vậy?

“A Đức, cậu nói bây giờ cậu đang làm công việc gì hả?”

Khuôn mặt Tống Na Mỹ từ từ chuyển sang hồng, bà đã có thể thuận miệng gọi tên người ở trước mắt này rồi.

“Khoảng thời gian này không có việc gì làm đâu. Trong tay có một chút tiền, định đi đâu đó một chuyến, hoặc là mỗi ngày đi lại dưới ánh mặt trời. Đợi đến khi hết tiền lại đi tìm việc làm“.

Trời ạ, thậm chí ngay cả cách sống cũng giống bà như đúc.

Tống Na Mỹ hận không thể nắm lấy tay A Đức.

Cánh tay kia khớp xương rõ ràng, tưởng tượng cảm giác nếu được đôi tay kia ôm, mặt của bà lập tức đỏ.

Không biết có phải A Đức cảm nhận được điều gì không, anh ta cúi đầu xuống.

Thật là một cậu bé hay ngại ngùng.

Không khí có phần trở nên lúng túng, A Đức mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó đứng dậy.

“Tôi phải đi rồi“.

Trong lòng Tống Na Mỹ có chút hụt hẫng.

“Không thể ngồi một lát nữa sao?”

“À“.

Anh ta đi vài bước, lại đột nhiên quay đầu lại, mấy bước đi tới trước mặt Tống Na Mỹ.

“Đưa điện thoại của cô đây“.

Tống Na Mỹ không biết có chuyện gì, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lấy di động ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.