Ác Ma Bá Yêu: Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 262: Phần kết thúc: Em là tâm can của anh (9)




Nhưng sao chỉ mới chớp mắt, cô đã sắp gả làm vợ người ta rồi chứ?

Cô cứ thế xông thẳng lên phía trước, để lại Giang Triết ở sau lưng bị sợ đến nỗi sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Cũng sắp đến ngày lâm bồn rồi, hôm nay anh vốn không đồng ý tới, ngộ nhỡ lúc uống rượu mừng, đau đẻ, vậy phải làm sao đây?

Nhưng Giang Thiến nằng nặc đòi đi.

Còn uy hiếp nếu như không cho cô ấy đến nói vài lời, cô sẽ không nói chuyện với anh nữa, chiến tranh lạnh đến cùng.

Giang Triết bất đắc dĩ.

Đối với Thiến Nhi của anh, anh vĩnh viễn không có bất kỳ biện pháp nào, không cần uy hiếp, chỉ cần nhìn cô gái của anh vừa nhíu chân mày lên, trong tim anh đã giống như có kim đâm, đó là một loại đau đớn ngọt ngào.

Cô khó chịu, anh so với cô còn khó chịu gấp trăm lần thậm chí là nghìn lần, sao anh có thể nói ra những lời cự tuyệt kia chứ.

Vì vậy, không thể làm gì khác hơn là quy ước ba điều.

Thứ nhất, lúc ăn cơm không được rời khỏi anh nửa bước, cho dù là năm centimeter cũng không được.

“Người khác sẽ nói, sao tổng giám đốc Giang và Giang Thiến lại dính liền như trẻ sinh đôi vậy?”

Giang Triết không để ý đến, vẫn nói tiếp die,n; da.nlze.qu;ydo/nn điều thứ hai, phải chọn bàn nào toàn phụ nữ, vậy thì sẽ không có người uống rượu.

“Ai nói hiện tại phụ nữ không uống rượu, rất nhiều người uống rượu rất giỏi“.

“Vậy thì hai người chúng ta ngồi một bàn“.

Sắc mặt của Giang Triết trở nên hơi lạnh.

“Vậy là có ý gì? Vậy chi bằng ở nhà ăn cho rồi“.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Giang Triết, Giang Thiến lập tức cúi đầu, giọng điệu cũng giảm đi nhiều.

“Được rồi, vậy thì ăn trong nhà“.

Giang Triết cúi đầu, tiếp tục lật xem tài liệu của mình.

“Đừng, đừng mà, anh, em theo anh, cái gì cũng để anh quyết là được chứ gì?” Giang Thiến nhẹ giọng lầm bầm: “Thế này không được, thế kia cũng không được“.

“Thứ ba, đi đường không được chạy, cũng không được nhảy nhót, phải đi từ từ“.

Cô có biết rằng chỉ cần cô ở trước mặt anh nhảy chân sáo, tim anh đã như nhảy lên cổ họng, hận không thể vươn tay nhốt cô thật chặt trong lời nói của mình, không cho động đậy.

“Được, em đã biết, cái gì cũng biết, cái gì cũng nghe theo anh, còn không được sao?”

Giang Triết này, lải nhải đến nỗi có thể thi đấu với ông lão rồi, mỗi ngày vừa mở mắt đã nói cái này không cho phép, cái kia cũng không cho.

“Thanh Yểu“.

Cô còn chưa nhào tới trước mặt Lý Thanh Yểu, Giang Triết đã kéo cô.

“Trơn, chậm một chút đi“.

Giang Thiến hung hăng trợn mắt liếc anh một cái, tình cảm thật vất vả mới hâm nóng lại biến mất không còn tông tích.

Giang Thiến tưởng Giang Triết cùng lắm chỉ nói cho có mà thôi, vậy mà đi vào bên trong, quả thật anh đã kéo cô ở bên cạnh rồi ngồi xuống một cái bàn.

Cũng không biết anh đang gọi điện thoại cho die,n; da.nlze.qu;ydo/nn ai, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi bảo mang đến thì mang đến nhanh lên, còn nói linh tinh gì thế“.

Giang Thiến nhìn ánh mắt của anh không bình thường, vì vậy vừa nghĩ cách, vừa ngồi xuống.

Thật ra anh và cô đến cũng không phải rất muộn, sau khi cô và Giang Triết ngồi xuống, vẫn có người lục tục đi vào.

Ánh mắt Giang Thiến sốt ruột nhìn người ra vào ở, dáng vẻ này dường như sắp đứng lên, hướng về phía mọi người nhiệt tình vẫy.

“Tới đây, mau tới đây“.

Nhưng không có ai để ý đến ánh mắt sốt ruột của cô, rất nhiều người vừa nhìn thấy Giang Triết ngồi ở chỗ đó rõ ràng muốn đi lại đây, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh những người đó ai cũng tự tìm đường rút lui.

Mà còn một nguyên nhân khác là có mấy người giúp đỡ trong này, hướng dẫn từng người, không để ai tới gần.

Giang Thiến gần như nổi trận lôi đình, cô đứng dậy, lấy lại tờ giấy trên tay người bên cạnh, phía trên rõ ràng viết: bàn 118: Giang Triết, Giang Thiến.

Giang Thiến gần như phát điên, nhìn tờ giấy kia khóc không ra nước mắt.

Thì ra mình là bị gài bẫy, bị người đàn ông bên cạnh này và cô dâu mới vừa rồi mặt còn tươi cười như hoa gài bẫy c.

Có lẽ chính người bên cạnh này và người kia đã đạt được thỏa thuận gì đó.

Sắc mặt của cô lập tức xụ xuống.

Cầm đôi đũa lên, bắt đầu dùng bữa.

Dù sao tờ giấy trên bàn cũng chỉ có tên hai người, không cần phải chờ người khác nữa, cần gì quan tâm đến lễ phép hay không lễ phép.

“Ăn từ từ, không có ai giành của em đâu“.

Rõ ràng vừa rồi sắc mặt người đàn ông cực kém, giờ phút này hướng về phía cô lại vô cùng dịu dàng.

Giang Thiến hung hăng trừng anh, rồi lại trừng nữa.

Được, nhịn, cô lại nhịn, chờ trở về sẽ tính sổ với anh.

Còn có cô gái ngoài kia, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua .

Vì vậy, bên ngoài cô dâu đang cười với khách vô duyên vô cớ hắt hơi một cái thật to.

“Sao thế? Bị cảm rồi?”

Chú rể bên cạnh săn sóc vô cùng: “Chúng ta đi vào đi“.

“Còn có người chưa tới, chờ một lát nữa“.

“Mặc kệ nó, ai bảo bọn họ không đến, dù chúng ta không đứng ở đây, bọn họ cũng sẽ tìm đến“.

Sau đó mặc kệ cô dâu phản đối, ôm lấy cô đi vào bên trong.

Khi đi qua bàn của Giang Thiến, vừa đúng lúc Giang Thiến ngẩng đầu lên.

Giang Thiến hung hăng trừng mắt liếc Lý Thanh Yểu một cái, Lý Thanh Yểu nhìn bàn kia một cái, chột dạ, lập tức cúi đầu.

Bởi vì trong lòng cô Giang hết sức bất mãn, cho nên khi dùng bữa, gần như biến tất cả tức giận thành thức ăn.

Giang Triết động đũa rất ít , chỉ là nhìn Giang Thiến ăn.

Giang Thiến quay đầu nhìn những mâm xung quanh đây vài đều là đang giơ ly rượu lên cao, mặt nở nụ cười, chỉ có mâm die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mình không có bất kỳ âm thanh nào.

Vì vậy, càng nghĩ càng giận, đột nhiên đứng thẳng lên.

Nhưng đứng lên rồi, lại phát hiện không ổn.

Hai tay cô lập tức ôm lấy bụng.

“Sao thế?”

Vẻ mặt Giang Triết so với cô còn khẩn trương hơn.

“Em. . . . . . Em hình như sắp sinh“.

Giang Triết đá cái ghế sau lưng văng ra xa, đột nhiên ôm lấy Giang.

“Gọi điện thoại, mau gọi điện thoại“.

Anh hét to với người bên cạnh.

Chờ gào xong mới để ý người ta cũng chẳng biết nên gọi điện thoại cho ai.

Bên kia người điều khiển chương trình vừa muốn tuyên bố hôn lễ bắt đầu, đã nhìn thấy bên này hỗn loạn tưng bừng.

Trong lòng Lý Thanh Yểu hiểu rõ, vì chuyện này Giang Triết đã gọi điện nói chuyện với cô rất lâu.

Cô nâng làn váy định chạy tới.

Giang Phấn đè tay của cô lại.

“Anh đi, em đừng cử động“.

Làm sao có thể để cô mệt mỏi chứ?

Anh bước nhanh tới, Giang Triết đã ôm Giang Thiến đến trước thang máy, có người nhấn thang máy.

Giang Triết ra hiệu cho Giang Phấn.

“Trong túi có điện thoại di động, bảo bọn họ lái xe đến cửa chờ sẵn đi“.

Thật ra vừa rồi là anh gọi điện thoại cho bọn họ, bảo dừng xe của anh ở cửa, nhưng bên kia lại ấp úng.

Giang Triết biết, trước cửa rất nhiều xe, nên anh muốn bọn họ bất luận như thế nào cũng phải lái xe tới đây, ai biết Thiến Nhi của anh sẽ sinh lúc nào.

Lúc Giang Triết lao xuống đến nơi, xe đã ở cửa.

Những người vệ sĩ kia biết cuộc điện thoại này nghĩa là gì, cho nên sớm đã có người bắt đầu dọn dẹp xe trên đường.

Cuối cùng con đường cũng thông thoáng.

Bác sĩ Phùng đã đợi ở cửa ra vào, trong điện thoại người đàn ông này vô cùng lo lắng, hận không thể thông qua sóng vô tuyến đưa tâm can bảo bối của anh đến trước mắt của cô.

Mấy người đặt Giang Thiến lên giường, cô đã đau đến mặt cũng nhăn thành một đống rồi.

Lúc này, cô làm gì còn thời gian để nghĩ đến sinh bằng phương pháp nào, trước đây chuẩn bị thật lâu, nghĩ phương pháp thật lâu nhưng một chút cũng không dùng được.

Giang Triết nắm tay Giang Thiến thật chặt, một khắc kia, anh có phần tức giận, ban đầu nếu như không phải tại anh sơ sót cũng sẽ không khiến cô khổ sở như vậy.

Anh nắm tay Giang Thiến đang định đi vào bên trong, bị bác sĩ Phùng ngăn lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người ở bên trong không có bất kỳ động tĩnh nào .

Giang Triết ở bên ngoài vô cùng lo lắng đi đi lại lại, còn có đôi vợ chồng mới cưới không kịp thay lễ phục.

Người bên ngoài không biết bên trong thật ra cũng đã sớm loạn tùng phèo.

Như bác sĩ Phùng dự đoán, bởi vì bình thường Giang Thiến sống an nhàn sung sướng vận động nhiều lắm cũng chỉ tản bộ từ đằng trước ra đằng sau nhà mà thôi.

Cho nên không có chút sức lực nào.

Giang Triết ở ngoài cửa nghe được một tiếng hét tê tâm liệt phế, cũng cảm giác mình bị người ta đặt lên trên thớt gỗ chặt.

Anh cũng mặc kệ không để ý, dùng sức đá cửa phòng giải phẫu một cái.

Bảo bối của anh ở bên trong chịu đau khổ, làm sao anh còn có tâm trí nào đứng ở bên ngoài chứ?

Giờ phút này bác sĩ Phùng đang nhanh chóng dặn dò gì đó y tá bên cạnh, y tá nhỏ vội vã chạy ra, gặp phải Giang Triết.

“Tổng... tổng giám đốc Giang“.

Nhìn thấy gương mặt u ám của Giang Triết, y tá nhỏ bị dọa sợ đến lời nói cũng không nói ra được?

“Sao rồi?”

Giang Triết chặn ngang xốc y tá nhỏ lên.

Đáng thương cho y tá nhỏ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn một chút hơi cũng không hít vào được, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, ngón tay chỉ vào tayGiang Triết, ý bảo anh mau buông ra.

Giang Triết lập tức bỏ y tá nhỏ ra.

“Nói“.

Anh lớn tiếng nói.

“Bà Giang phải sinh mổ, bác sĩ Phùng bảo tôi ra nói cho anh biết“.

Gân xanh trên trán lập tức lộ ra, mắt cũng đã đỏ bừng.

“Không phải nói không phẫu thuật sao? Sao đột nhiên lại giải phẫu rồi hả?”

Nghe thấy tiếng cô hét như thế, tim của anh đã đau đớn khó nhịn rồi, không tưởng tượng ra được, nếu như bụng Thiến Nhi phải chịu những nhát dao, thật sự là đau đớn nhường nào.

“Bác sĩ Phùng nói, đứa bé vẫn chưa ra, nếu không phẫu thuật, cả người lớn và đứa trẻ đều sẽ gặp nguy hiểm“.

Giang Triết thiếu chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất, cả người giống như bị lấy mất linh hồn.

“Cô nói cái gì?”

“Người lớn và đứa trẻ đều gặp nguy hiểm“.

Lời còn chưa nói hết, Giang Triết đã vọt vào bên trong, nhanh chóng bắt được tay bác sĩ Phùng.

“Cầu xin cô, dù tình huống thế nào, cũng phải cứu người lớn“.

Bình thường bác sĩ Phùng là một người trầm tính ít nói, nhưng trong lúc này không biết hơi sức từ đâu đến, lập tức hất tay Giang Triết ra, nhỏ giọng quát lớn với anh: “Anh điên mất rồi sao? Lúc này còn tới quấy rối? Anh lãng phí thời gian của tôi cũng đồng nghĩa với việc đang lãng phí thời gian của Giang Thiến nhà anh có hiểu không?”

Một uy phong lẫm liệt của người đàn ông như thế, ở trước mặt những người khác đều phong thái tự nhiên mà phóng khoáng của đàn ông, giờ phút này, Giang Triết giống như một đứa bé lui xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.