Ác Ma Bá Yêu: Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 23: Em chỉ là đói bụng




Lục Không Cách nhìn A Đức, bộ dáng như hung thần ác sát, người đàn ông này nhìn qua thức sự đáng sợ, nói không chừng sẽ làm thật, vì vậy lập tức ngậm miệng lại.

Hiện tại rược tính còn chưa có phát tác, Lâm Bân nhìn cô gái trước mắt một chút, vốn là phải đuổi cô ta về nhà nhưng anh thiện tâm đại phát, sai hộ sĩ tìm cho cô phòng bệnh gần nhất mang Lục Không Cách qua đó.

Đi vào phòng bệnh Giang Thiến Nhi, Giang Triết vẫn như cũ không có nhúc nhích đứng ở nơi đó.

" Ngồi một lát đi, cô ấy cũng phải mấy giờ nữa mới tỉnh."

Giang Triết lắc đầu một cái, giờ phút này anh đâu còn có ý định ngồi.

Mà Giang tổng không ngồi thủ hạ càng không dám ngồi.

Vì vậy, một đoàn người đứng ở trong phòng bệnh không nói tiếng nào.

Trong thời gian đó, Lục cha có tới mấy lần, cầu khẩn Lâm Bân qua xem Lục Không Cách một chuyến.

Lâm Bân không có đi, anh biết, nếu như mình qua đó Giang Triết sẽ đem anh từ lầu năm trực tiếp ném xuống lầu một, anh biết Giang Triết tuyệt đối sẽ làm như vậy.

Một lần cuối cùng, Lục cha suýt chút nữa là quỳ gối trước mặt Lâm Bân, nhưng Lâm Bân vẫn không có động.

Lân bân bất đắc dĩ thở dài, thật là khờ, chẳng lẽ không biết là nên đi cầu Giang triết sao? Hoặc là lén đi ra ngoài tìm bác sĩ cũng tốt.

Lục cha cuối cùng cũng hiểu rõ, Lâm Bân không thể nào đi qua, rốt cuộc ủ rủ cúi đầu thẳng bước đi ra ngoài.

Lâm Bân đột nhiên cảm thấy mình có chút tàn nhẫn, nhưng là suy nghĩ một chút, nếu như mình thật ra tay, đại ma đầu Giang Triết kia sẽ còn làm cho Lục Không Cách kia thống khổ hơn bây giờ gấp ngàn lần.

Buổi chiều khoảng ba bốn giờ, rốt cuộc Giang Thiến Nhi cũng tỉnh lại, nhìn Giang Triết đầu tiên là im lặng rơi lệ.

Giang Triết cơ hồ là nhào qua, bình thường căng thẳng, lãnh khốc không còn sót lại chút nào.

" Thiến Nhi, em cảm thấy thế nào rồi?"

Thật ra thì anh cũng biết cô còn có chút khó chịu, dù sao mẩn đỏ nổi lên cũng không có khả năng biến mất mau như vậy.

" Khó chịu "

Chỉ là hai chữ nhưng lại làm cho Giang Triết không cách nào hô hấp, anh nhìn Lâm Bân, " Chẳng lẽ không còn biện phát nào."

Lâm Bân nhìn thời gian một chút, " Hai giờ sau có thể tiêm một mũi, chỉ là có chút tác dụng phụ."

Giang Triết nhìn Giang Thiến Nhi đáng thương nằm trên giường, trong lòng bắt đầu khó chịu.

" Không cần"

Giang Thiến Nhi lắc đầu, mình đã đủ thống khổ rồi, ngộ nhỡ kim châm kia đem mình đánh ngu vậy mình không phải là càng tổn thất lớn sao.

Giang Triết nhìn chằm chằm chấm đỏ trên mặt Giang Thiến Nhi, môi mỏng mím chặt.

" Anh " Giang Thiến Nhi biết trong lòng Giang Triết khó chịu, " Không có chuyện gì, chỉ là em đói bụng rồi."

Giang Thiến Nhi cười cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.