Ác Ma Bá Yêu: Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 221: Người phụ nữ độc ác (11)




Giang Triết hướng về phía Giang Thiến cười dịu dàng, thu hồi hết tất cả tàn nhẫn trong mắt, thời điểm đối mặt với Thiến Nhi, trên mặt anh lưu lại vĩnh viễn là dịu dàng.

Đoàn người trở lại biệt thự, khẩu vị Giang Thiến không phải rất tốt, chỉ ăn một chút liền lên lầu nghỉ ngơi.

Cô rất mệt, vừa lên giường liền ngủ thiếp đi.

Nhưng mà thật sự cô ngủ không ngon, cô không ngừng gọi anh.

Ánh mắt Giang Triết tối sầm lại u ám.

Lúc chạng vạng, cô hướng về phía mình miễn cưỡng cười, nói là không sao, thật sự không sao, có phải chỉ vì an ủi mình hay không?

Thật ra, ở trong lòng cô chuyện này để lại tổn thương không thể xóa nhòa.

Thậm chí có thể lưu lại ám ảnh.

Nghĩ đến đây, Giang Triết hung hăng đấm một quyền trên vách tường bên cạnh.

"Anh."

Giang Thiến nằm ở trên giường lại kêu to một tiếng.

Giang Triết sợ tới mức nhào qua, ôm chặt lấy Giang Thiến.

"Thiến Nhi, anh ở đây, anh ở đây."

"Anh. . . . . . Không phải. . . . . . em trộm . . . . . . thật sự không phải là em trộm ."

Cô nhẹ giọng nói mớ, không ngừng lắc đầu, cái trán đổ mồ hôi hột.

Giang Triết chỉ cảm thấy dường như trong lòn anh có kim không ngừng châm.

"Anh biết, anh biết, không phải Thiến Nhi của chúng ta."

Anh hôn nhẹ lên trán Giang Thiến, ánh mắt đau xót, nước mắt thiếu chút nữa sẽ tràn mi mà ra.

Giang Thiến dường như lại ngủ thiếp đi, chỉ là lông mày nhíu chặt với nhau.

Giang Triết vươn tay, chậm rãi thay cô vuốt lên chân mày nhíu chặt.

Thiến Nhi, Thiến Nhi, anh nhất định sẽ thay em tìm ra người kia, nhất định, nhất định.

Anh đứng lên, sắc mặt lo lắng.

Chậm rãi đi đến trước cửa sổ, lấy điện thoại di động ra, liền nhấn dãy số kia.

"Tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, cho cậu một tuần, phải điều tra cho tôi ra người kia."

"Được . . . . . nhưng. . . . . . tổng giám đốc Giang. . . . . ." Bên kia còn muốn nói cái gì nữa, Giang Triết lập tức liền cúp điện thoại.

Anh sẽ không cho cậu ta cơ hội biện bạch, chuyện này, cậu ta phải điều tra ra.

Giang Triết quay đầu, Thiến Nhi vẫn ngủ không an ổn như cũ, rõ ràng vừa mới vuốt chân mày giờ phút này lại nhăn lại với nhau thật chặt.

Trong lòng Giang Triết chỉ có đau.

Một đêm này, hai người đều không ngủ ngon, cho nên khi Giang Thiến...tỉnh lại đã rất muộn rồi.

Cô quay đầu nhìn người bên cạnh ánh mắt sáng lóe sáng, cảm giác kỳ lạ.

"Anh, hôm nay anh không đi làm sao?"

Giang Triết nhẹ nhàng lắc đầu.

Ngày hôm qua anh mới hiểu được, mặc kệ mình nhận bao nhiêu hợp đồng, kiếm bao nhiêu tiền, chỉ cần Thiến Nhi của anh có chuyện gì, như vậy anh vĩnh viễn sẽ không vui vẻ .

Nếu trên đời có hối hận, anh nhất định sẽ không chút do dự ăn hết toàn bộ, đổi lại chuyện ngày hôm qua sẽ không xảy ra.

Nhưng, không có tồn tại hối hận, bởi vì sơ suất của anh mà người dưới phạm sai lầm, phải từ anh chịu trách nhiệm.

A Đức gọi điện thoại tới, cậu ta nói sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, cậu ta nói cậu ta muốn trở về, tự mình mang những người đó đến tạ tội với tiểu thư.

Mặt Giang Triết lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng .

"Cậu có đầu óc hay không? Tại sao thời điểm chuyện kia sắp thành công lại từ bỏ ?"

Anh ít khi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với A Đức.

A Đức và anh cùng nhau lớn lên, là cha chọn từ nhỏ để bảo vệ anh, tình cảm giữa anh và cậu ta không phải chỉ có một chữ "Sâu" là có thể hình dung .

"Nhưng. . . . . ."

"Không có nhưng nhị gì hết."

Giang Triết lớn tiếng nói, ánh mắt chạm đến khuôn mặt đang ngủ của Giang Thiến, lại nhỏ giọng.

"Nếu cậu dám chạy trở về, vĩnh viễn tôi sẽ không gặp cậu."

Giọng điệu chậm lại, "Về phần những người không làm tròn bổn phận, tôi sẽ làm cho bọn họ từ đâu tới liền trở về đó."

Anh nặng nề nói.

Nếu không phải bởi vì những người đó không đi cùng, làm sao có thể cho người ta nhân cơ hội.

Cho nên chuyện của Thiến Nhi, những người hộ vệ kia chịu trách nhiệm là không thể nào trốn tránh .

"Tổng giám đốc. . . . . ."

A Đức muốn nói lại thôi, cậu ta biết tính cách của tổng giám đốc tuyệt đối sẽ không tha cho những người đó, huống chi đã làm tổn thương người từ trước đến nay tổng giám đốc coi là bảo bối.

"Câm miệng, không cần nghĩ xin thay cho bọn họ." Cầu cạnh

"Tôi không xin chuyện này, tổng giám đốc, những người này bị trừng trị là đúng tội. Nhưng, hiện tại người cũng khó tìm, huống chi những người đó từ trước tới nay là một lòng trung thành với tiểu thư."

"Một lòng trung thành?"

Giang Triết cười lạnh.

"A Đức, cậu tuyệt đối dùng những từ này trên người những người kia có phải châm chọc hay không?"

"Dạ, A Đức sai, A Đức nói sai rồi, nhưng mà bọn họ thật sự không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy."

"Nhiều khi thật không ngờ lấy cớ lại hại chết người ."

"Tổng giám đốc, cho bọn họ một cơ hội đi."

Dường như A Đức đau khổ cầu xin .

Đi theo tiểu thư mọi người là những người mình tự tay tuyển chọn kỹ càng, mỗi người đều không đơn giản, nếu lập tức cho những người đó đều biến mất, mình đi nơi nào tìm người nhiều như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.