Tống Đoàn Viên vội vàng chạy đến, thân mình mập mạp kia nhờ nhiều ngày tuyệt thực nên đã gầy ốm bớt đi, còn tính là linh hoạt.
Trần Thành Chí ngã trên mặt đất, thân mình một bên run rẩy, một bên thở phì phò, hô hấp khó khăn, điển hình của phát tác suyễn.
Tống Đoàn Viên tiến lên, chạy nhanh cởi bỏ cổ áo Trần Thành Chí, lấy gối đầu nhét ở trong tay hắn, làm hắn ngồi quỳ lên, eo khuynh về phía trước, lại hô người chạy nhanh mở cửa sổ ra.
Trong hoảng loạn, có người chạy đi mở cửa sổ.
“Mọi người đi ra ngoài đi, đều đi ra ngoài trước đi, đừng ngây cản trở không khí lưu thông!” Tống Đoàn Viên hô, âm thanh thật lớn.
Bà nương Trần gia tiến lên, nhìn thấy nhi tử của mình nghẹn đến mức sắc mặt trắng bệch, môi phát tím, lập tức cũng luống cuống, đứng ngốc ở nơi đó, thế nhưng không biết nên làm cái gì.
“Bảo mọi người đi ra ngoài đi!” Nam nhân kia la lớn.
Trần lão gia sau đó mới phản ứng lại đây, bảo mọi người đi ra ngoài.
Cửa sổ mở ra, không khí mới mẻ tiến vào, hơn nữa tư thế ngồi này giúp tăng mạnh hô hấp, Trần Thành Chí liền không còn khó chịu như vậy nữa.
“Có gừng và hành xanh không? Mau đi đun một ít!” Tống Đoàn Viên lại hô.
Bà nương Trần gia lần này đã phản ứng kịp, chạy nhanh đi đun, một lát liền bưng tới.
Tống Đoàn Viên nhéo miệng Trần Thành Chí, làm hắn sấn nhiệt uống xuống.
Nước gừng và hành xanh là một phương thuốc cổ truyền trị liệu suyễn, trừ hàn, tiêu đờm, phục hồi chức năng của phổi.
Sau khi Trần Thành Chí uống xong, hô hấp chậm rãi bình phục hơn một ít.
Bà nương Trần gia và Trần lão gia tiến lên, ôm nhi tử nhà mình không ngừng kêu to.
Thừa dịp này, Tống Đoàn Viên liền đi ra ngoài, kết quả một nam nhân đột nhiên vọt đến.
Tống Đoàn Viên ngước mắt, đối thượng với đôi mắt của nam nhân kia.
Thật sự rất kỳ quái, nam nhân này nàng cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào.
Trong đầu Tống Đoàn Viên tồn tại ký ức của nguyên chủ lúc sinh thời, bao gồm ký ức sau khi trọng sinh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhớ ra nổi.
Nam nhân kia nhìn Tống Đoàn Viên, trong ánh mắt không hề gợn sóng dần dần có một chút biến hóa rất nhỏ.
Tống Đoàn Viên lúc này lại không rảnh lo cùng một mỹ nam bốn mắt nhìn nhau, nàng đẩy nam nhân ra, nhanh chóng lôi kéo Tống Song Hỉ chạy ra ngoài thôn.
Nam nhân xoay người nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên, khóe môi không nhịn được nhếch lên một chút.
Tống Đoàn Viên thật sự là chạy không nổi nữa, một mông ngồi xổm trên mặt đất hô hô thở dốc.
Xem ra về sau có thời gian thì cần phải giảm béo, làm khó người một nhà Tống gia này đều da bọc xương, chỉ có nguyên chủ béo như lợn!
Tống Song Hỉ mặt vô biểu tình nhìn Tống Đoàn Viên ngồi dưới đất há mồm thở dốc, thiếu nữ mười ba tuổi hẳn nên sinh động như đóa hoa, hai mắt lại không có ánh sáng.
“Nương, nhị ca có phải sắp đi đô thành thi hay không?” Tống Song Hỉ thấp giọng nói.
Tống Đoàn Viên mệt vô cùng, hàm hồ ứng một tiếng “Sang năm mới thi!”
Tống Song Hỉ ngẩn ra, không phải nhị ca cần dùng tiền, chẳng lẽ nương lại coi trọng thứ tốt gì sao?
Tống Đoàn Viên nghỉ ngơi không sai biệt lắm, đứng dậy phủi bùn đất trên người, nói “Đi thôi, về nhà!”
Tống Song Hỉ lại ôm cái cây ven đường không buông tay.
“Con làm gì vậy?” Giọng nói của Tống Đoàn Viên đều sắp bốc khói, thật sự không có sức lực cùng tiểu cô nương lăn lộn.
“Nương, nương rốt cuộc muốn bán con cho nhà ai?” Tống Song Hỉ không nghĩ ra ở làng trên xóm dưới này còn có nhà nào có tiền hơn so với Trần gia, trừ phi là thanh lâu ở thị trấn.
Lần trước mẹ mìn tới thôn, nói là bé gái diện mạo tốt có thể bán được ba lượng rưỡi bạc, lúc ấy Tống Song Hỉ nhìn thấy nguyên chủ đi hỏi giá, còn ước lượng nửa ngày.
Tống Đoàn Viên tức giận đến không được, nàng sao tựa như một lái buôn, mỗi người đều nói nàng muốn bán cái này bán cái kia!
“Bán cái gì mà bán, chạy nhanh về nhà đi!” Tống Đoàn Viên tức giận, cũng lười nói chuyện, lôi kéo Tống Song Hỉ trở về nhà.