Ác Lão Bà

Chương 6: Xung Hỉ (2/2)




Tống Song Hỉ bị đưa đến thôn bên cạnh, lúc này cửa thôn đã dán chữ hỉ đỏ thẫm, không khí vui mừng.Đừng nhìn thân mình Tống Đoàn Viên tròn vo, nhưng lại suy yếu lợi hại, một hơi đi tới cửa thôn liền mệt thở hồng hộc.

Tống Đoàn Viên vịn tay ở trên cây hòe già đầu thôn, nhìn nhìn cảnh tượng trong thôn.

Tống Song Hỉ sẽ xung hỉ cho nhà giàu thôn cách vách, họ Trần, con trai của Trần gia mới tám tuổi, từ nhỏ chính là ấm sắc thuốc, năm nay bệnh phá lệ lợi hại, tìm bé gái vừa độ tuổi, hợp bát tự khắp làng trên xóm dưới, mới lựa chọn được Tống Song Hỉ.

Trước kia, khi Tống tú tài còn sống, nguyên chủ không dám làm chủ, sau khi Tống tú tài chết, nguyên chủ lập tức liền đáp ứng mối hôn nhân này.

Trần gia có thể cho hẳn ba lượng bạc, ba lượng bạc này vừa lúc là học phí một năm cho đứa con thứ hai Tống Phúc Tin.

Tống Phúc Tin mười lăm tuổi đã trúng tú tài, được thư viện nổi tiếng nhất thị trấn tuyển chọn, một năm ba lượng bạc, giá trên trời, nguyên chủ cắn răng cũng phải lấy ra được, bởi vì Tống Phúc Tin là hy vọng của Tống gia.

Năm nay Tống tú tài đã chết, trong nhà thật sự không có tiền, nguyên chủ liền bán Tống Song Hỉ.

Hiện giờ Tống Đoàn Viên muốn đưa Tống Song Hỉ về, phải lấy ra được ba lượng bạc, bạc đã sớm bị Tống Phúc Tin cầm đi thư viện.

Trần gia xung hỉ, toàn bộ thôn đều tới hỗ trợ, Tống Đoàn Viên muốn cứng rắn mang Tống Song Hỉ đi, chỉ bằng thân mình ít vận động này của nguyên chủ, sợ là cũng không được.

“Nha, thông gia tới, mau ngồi ghế đi!” Bà nương Trần gia nhìn thấy Tống Đoàn Viên, lập tức cười tủm tỉm tiến lên nói.

Tống Song Hỉ tới được mấy ngày, nhi tử bệnh lao sắp chết lại có thể xuống giường, bà nương Trần gia thực vui mừng, cảm thấy Tống Song Hỉ cũng giống như tên của nàng đem đến vui mừng, nhất định có thể xung hỉ thành công.

Tống Đoàn Viên lại sợ đây là nhi tử Trần gia hồi quang phản chiếu (*)!(*) Hồi quang phản chiếu được biết đến như hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.

Tống Đoàn Viên nói “Thím Trần, ta muốn gặp cô gia!”

Tống Đoàn Viên khi ở hiện đại, mười mấy tuổi đã tra ra bệnh bạch cầu, nhưng vẫn kiên trì thi đậu đại học y, tuy bởi vì điều trị ung thư còn chưa tốt nghiệp, nhưng bệnh lâu thành bác sĩ, cũng hiểu chút y thuật.

Tống Đoàn Viên hiện tại hy vọng con trai Trần gia bị chứng bệnh mà chính nàng biết, nói không chừng có thể kéo dài được một ít thời gian, nàng sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền chuộc lại Tống Song Hỉ.

Bà nương Trần gia liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Thông gia, ngươi cũng biết tình huống đứa con này của ta, không thể thấy người ngoài, ngươi là có chuyện gì?”

Tống Đoàn Viên do dự một chút: “Ta muốn gặp Song Hỉ!”

Bà nương Trần gia nghĩ nghĩ, cũng liền đáp ứng, cho người dẫn Tống Đoàn Viên đi gặp Tống Song Hỉ.

Nhìn Tống Đoàn Viên đi, bà nương Trần gia không vui hỏi nữ nhân cao to kia, “Bà nương Tống gia hôm nay sao cứ kỳ kỳ quái quái như vậy?”

Bà nương cao to là mẹ mìn nổi danh làng trên xóm dưới, mối mua bán này chính là bà ta giới thiệu.

“Người phụ nhân này luôn luôn thích chiếm chỗ tốt, khẳng định là cảm thấy hiện tại Song Hỉ có thể xung hỉ cho nhà ngươi, muốn kiếm thêm một ít!” Bà nương cao to nói.

“Còn nửa túi đậu phộng ở kia, lát nữa nàng ta ra tới thì cho nàng ta cầm đi, nhiều hơn không có đâu!” Bà nương Trần gia nói.

Nếu không phải chỉ có bát tự của Tống Song Hỉ phù hợp, Trần gia cũng không muốn kết thân cùng Tống gia, bà nương Tống gia này nổi danh khó chơi, người đi qua trước cửa nhà nàng, đều có thể gạt được hai lạng bùn từ trên chân xuống!

Tống Đoàn Viên vào phòng, liền thấy Tống Song Hỉ đang cuộn tròn ở bên trong cùng của giường đất, trên người mặc một cái áo khoác còn mới được một nửa, tay chân bị trói bằng mảnh vải.

Tống Song Hỉ nhìn thấy Tống Đoàn Viên tiến vào, trong mắt không có bất luận vui mừng gì, tương phản tất cả đều là châm chọc.

Tống Song Hỉ sinh hoạt với nguyên chủ mười mấy năm, hiểu nguyên chủ nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.