Ác Độc Nữ Xứng

Chương 9




Liễu Diệc Thụ đi từ bụi cỏ ra, tới bên người Thượng Quan Lăng, thấp giọng nói:“Mang duy mạo vào đi.”

Thượng Quan Lăng nhấp miệng, không nói chuyện, lấy duy mạo từ trong bao quần áo trên lưng ra. Đúng vậy, chân chính đưa tới sát thủ, thực tế là bích liên ấn (dấu ấn hoa sen màu xanh) trên trán nàng. Không che mặt, chỉ là để cho Lâm Bích Tiên phải nói ra sự thật.

Ba người cưỡi ngựa đi về hướng Hoàng Châu thành.

Hoàng Châu thành đối với bọn họ mà nói chính là một trạm dịch. Ba người ở Hoàng Châu tửu quán dùng ngọ thiện xong đang muốn rời đi, bức tường của gian phòng bên cạnh đột nhiên ầm ầm đổ xuống, Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ trấn định tự nhiên đứng bất động, Thượng Quan Lăng sợ tới mức nhảy dựng lên trốn phía sau bọn họ. Nói lại, hai người kia đứng ở cửa, tường đổ xuống cũng không đổ tới bọn họ, Thượng Quan Lăng vừa rồi vừa vặn đứng bên bức tường kia, thật sự là ba hồn bảy vía bị dọa đến chỉ còn một hồn một phách, kinh tâm động phách.

Thượng Quan Lăng kinh hồn chưa định, vỗ vỗ ngực, lại cảm thán sinh mệnh của kẻ không có võ công quả thật yếu ớt. Cho nên, càng muốn đem tất cả những gì uy hiếp tới sinh mệnh của nàng xử lý toàn bộ!

Chờ bụi bậm bay hết, Thượng Quan Lăng tiến lên từng bước, độc phấn trong tay vừa định phóng, đột nhiên bị Liễu Diệc Thụ đưa tay đè lại.

Thượng Quan Lăng kinh ngạc nhìn hắn: Làm cái gì, nữ chủ ở đây còn sờ tay của ta! Nếu không buông ra, ta độc chết cả ngươi luôn!

Liễu Diệc Thụ vẻ mặt nghiêm túc: Nam chủ ở đây, ngươi không thể giết. Ta đã xem qua kịch bản.

Trao đổi xong khoảnh khắc, hai người đồng thời thu tay lại.

Thượng Quan Lăng quay mặt đi nhìn Lâm Bích Tiên, lại thấy Lâm Bích Tiên ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm nơi nào đó. Thượng Quan Lăng theo tầm mắt của nàng nhìn lại, kết quả thật sự nhìn thấy một mĩ nam.

So với Liễu Diệc Thụ chính khí hơn! Loại yêu nghiệt giống Liễu Diệc Thụ, nhìn thấy nên giết! Còn mĩ nam khóe miệng đổ máu đang té trên mặt đất kia, nhìn thấy khiến cho người ta muốn nấu canh ăn.

Đây là suy nghĩ của Thượng Quan Lăng biến thái thị huyết.

Mà Lâm Bích Tiên, chính là nữ chủ, nữ chủ yêu quý mĩ nam, đã tiến lên nâng mĩ nam dậy, trực tiếp dùng ống tay áo thay hắn lau vết máu trên khóe miệng:“Soái ca, về sau đừng mặc quần áo trắng, nhìn quần áo huynh thật bẩn …… Ta đi mua cho huynh bộ đồ mới.”

Liễu Diệc Thụ trừng mắt nhìn Lâm Bích Tiên: Ngươi…ngươi… ngươi… nữ nhân này đúng là đứng núi này trông núi nọ……

Lâm Bích Tiên coi như không thấy ánh mắt phẫn nộ phía sau, tiếp tục chuyên chú cho mĩ nam. Tuấn mỹ vô cùng, giống như thần nhân.

Nhưng thật ra vị mĩ nam kia, lại ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt Liễu Diệc Thụ.

Đụng tới ánh mắt kia, Liễu Diệc Thụ muốn nhảy dựng lên, khinh miệt! Vẻ khinh miệt trước sau như một! Hắn rất quen thuộc loại ánh mắt này! Tên xú tiểu tử Giang Việt kia!

Mĩ nam nhẹ nhàng đẩy tay Lâm Bích Tiên ra, giãy dụa đứng lên: “Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân……”

Lâm Bích Tiên túm tay hắn không buông: “Công tử không có việc gì chứ? Ai đánh huynh thành như vậy, ta giúp huynh đi giáo huấn hắn!”

Mĩ nam đỏ mặt không nói lời nào.

“Công tử……” Cách đó không xa truyền đến một tiếng rên rỉ của nữ tử, mọi người nhìn qua, một nữ hài tử xinh đẹp nằm trên đất, dường như bị thương nặng.

“Hồng Nhi……” Mĩ nam lảo đảo tiến về phía nàng ta vài bước.

“Không nghĩ lại có thêm hai mỹ nữ nữa, các huynh đệ lên cho ta, vừa vặn chúng ta ba người, mỗi người một nàng!”

Ba người vạm vỡ ở gian cách vách bị bỏ quên hồi lâu lúc này vác theo đại đao tiến lên từng bước.

Lại là show time của Liễu Diệc Thụ cùng Lâm Bích Tiên.

Thượng Quan Lăng tránh rất xa, mang theo duy mạo. Thứ này, về sau cơm nước xong phải mang theo, thật sự là phiền toái. Khiến nàng trở thành kẻ bị cả nước truy nã như tội phạm giết người.

Xuất hồ ý liêu là, Liễu Diệc Thụ cũng lui tới một bên, để cho Lâm Bích Tiên đánh một mình.

Lâm Bích Tiên thực phẫn nộ, ba tên cẩu tạp chủng các ngươi, dám làm mĩ nam của ta bị thương!

Không tới thời gian một tuần trà, đám người kia đã thân mang vô số vết đao, Lâm Bích Tiên lông tóc vô thương.

Thượng Quan Lăng canh thời gian không sai biệt lắm, đi đến cửa chính của gian cách vách, dải một vòng độc phấn trên mặt đất. Kẻ đã gặp nàng, tuyệt không thể sống sót!

Lâm Bích Tiên vì không muốn làm mĩ nam hoảng sợ, không hề nặng tay: “Các ngươi đi đi, lần sau đừng để ta lại nhìn thấy các ngươi!”

Ba người xông ra cửa, “Phác, phác, phác” ngã xuống đất.

Lâm Bích Tiên giật mình, đang muốn tiến lên xem xét, bị Thượng Quan Lăng giữ chặt: “Tiên Nhi tỷ tỷ, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi nhanh đi.”

Năm người đi tới y quán trước, lại đến gian phòng chữ ‘Thiên’ hạng nhất của khách sạn chữ ‘Nhân’.

Thượng Quan Lăng gõ gõ hai bên tường, xác định tính bền chắc. Bốn người kia ngồi vây quanh trước bàn.

Mĩ nam lễ độ chắp tay nói: “Được ba vị cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích.”

Liễu Diệc Thụ bình thản như không có việc gì vừa châm trà vừa nói: “Chân chính xuất lực là Lâm cô nương.”

Lâm Bích Tiên nghe ra ý tứ xa lạ trong lời nói của Liễu Diệc Thụ, cảm thấy xấu hổ, vừa rồi đã quá quan tâm tới người ngoài, bỏ mặc hắn, khiến hắn ghen tị, làm thế nào mới tốt?

Lâm Bích Tiên liền nói sang chuyện khác: “Các người vì sao gặp gỡ bọn họ?”

Hồng Nhi nghe được câu hỏi, mặt hơi hơi đỏ lên, cúi đầu không trả lời.

Liễu Diệc Thụ ngược lại đánh giá Hồng Nhi, bất giác mỉm cười, a, là tiểu mỹ nhân thẹn thùng.

Lâm Bích Tiên trừng mắt nhìn Liễu Diệc Thụ, xem ánh mắt mê đắm của ngươi kia, hai ta huề nhau.

“Ta nói.” Thượng Quan Lăng ngồi trên giường, hai tay chống nệm, chân lắc lư qua lại: “Ba ác bá kia thích Hồng Nhi cô nương mĩ mạo, theo đuôi các ngươi vào tửu quán, muốn bắt nàng đi. Các ngươi phấn khởi phản kháng, không thành công. Tường sụp, Lâm Bích Tiên xuất hiện, cứu các ngươi.”

Mĩ nam kinh ngạc nhìn Thượng Quan Lăng: “Cô nương thật sự là băng tuyết thông minh.”

Không thông minh, không thông minh, chính là đã xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình.

“Nếu ta không đoán sai, huynh là Từ Tử Kì.” Lâm Bích Tiên ra vẻ thâm trầm mở miệng, khiến cho mĩ nam chú ý. Khôi hài! Không thể để nữ xứng chiếm hết sự nổi bật được!

Mĩ nam càng thêm kinh ngạc, nếu Thượng Quan Lăng nói còn có thể có lý để nhìn ra, còn Lâm Bích Tiên vì sao lại biết được thân phận của hắn chứ?

“Đúng là tại hạ, không biết cô nương vì sao biết được.”

Lâm Bích Tiên nghẹn lời, Liễu Diệc Thụ đột nhiên lên tiếng thay nàng giải thích: “Thiếu bảo chủ Từ Gia Bảo danh chấn thiên hạ, ngọc bội kia, người nào không nhìn ra?”

Trên đai lưng Từ Tử Kì mang một khối ngọc bội hình tròn màu hồng bằng san hô, ngọc bội trong sáng, phát ra ám quang ẩn ẩn, là bảo vật hiếm có.

Vật đẹp như vậy, phải tìm cơ hội đoạt lấy. Thượng Quan Lăng thầm nghĩ.

“Tử Kì ca ca muốn đi đâu?” Lâm Bích Tiên ân cần đặt câu hỏi.

Từ Tử Kì nghe được Lâm Bích Tiên xưng hô thân thiết, mặt ửng đỏ, không được tự nhiên trả lời: “Tại hạ đang muốn trở về Bảo.”

“Tiện đường, tiện đường, chúng ta cùng nhau đi thôi.” Lâm Bích Tiên vội vàng nói. Vốn nghĩ rằng phải đi qua ba thành tới Từ gia bảo mới có thể nhìn thấy nam chủ, không nghĩ tới lại đụng phải sớm như vậy. A, biên kịch, ta yêu ngươi!

“Này……” Từ Tử Kì chần chờ.

“Thiếu chủ, chúng ta cùng bọn họ đi thôi. Trên đường cũng có người chiếu cố.” Hồng Nhi sợ Từ Tử Kì không đáp ứng, gấp đến độ hướng hắn nháy mắt ra dấu.

“Vậy được rồi. Quấy rầy các vị.” Từ Tử Kì đứng dậy, cung kính chắp tay.

Bởi vì Từ Tử Kì cùng Hồng Nhi có thương tích trong người, không nên bị xóc nảy, năm người liền thuê một cỗ xe ngựa. Liễu Diệc Thụ không muốn cùng Từ Tử Kì chung một chỗ, liền chủ động ra đánh xe. Thượng Quan Lăng tỏ vẻ muốn quan sát học tập kỹ thuật lái xe một chút, kì thực vì giám thị Liễu Diệc Thụ, cũng ngồi bên ngoài.

Này thực chất chính là nhân vật chính đã xuất hiện, phối hợp diễn lên lui ra làm nền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.