Ác Độc Nữ Xứng Là Nữ Chủ Đầu Quả Tim Sủng

Chương 67: 67: Nghe Em




Trong quá trình thẩm vấn nghiêm cấm sử dụng bạo lực với nghi phạm, đây là quy tắc thép.

Cảnh sát Dương tuy rằng đau lòng với tình cảnh của Tô Kỷ Miên, nhưng lại không có biện pháp tại đây nhượng bộ, lập tức đánh ánh mắt đến vài vị cảnh sát bên cạnh, gọi bọn hắn xông lên đè lại Tô Kỷ Miên đang mất khống chế.

Đều là nam nhân hơn ba mươi tuổi, sức lực rất lớn, kinh nghiệm bắt giữ đối tượng hằng ngày, bởi vì sự việc bột phát không kịp suy xét, cho nên tình cảnh xuất hiện trước mắt thật sự không thể nào lịch sự được.

Rầm một tiếng vang lớn, là âm thanh da thịt va chạm với thành tường, Tô Kỷ Miên bị nhóm người này bắt bả vai chế trụ, cả người bị ép ở trên tường không thể nhúc nhích.

Nơi nào cũng không thể động, trừ bỏ đôi mắt.

Cảnh sát Dương giương mắt nhìn lại, thấy ánh mắt nàng trước sau như một chăm chú dính trên người phạm nhân, ánh mắt hung ác vô cùng rõ ràng, như là con sói đêm đơn độc nổi cơn điên, điên cuồng tới cực hạn, tràn ngập sát ý.

Nếu thoát khỏi giam cầm, chỉ sợ giây tiếp theo là có thể xông lên giết người.

Cảnh sát Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng như vậy, đáy lòng lập tức chấn kinh một chút, trầm mặc vài giây cuối cùng vẫn đứng lên.

"Mạc tổng, bình tĩnh lại đi." Cảnh sát Dương thở dài, tiến lên vài bước đến trước mặt Tô Kỷ Miên nhìn thẳng vào mắt nàng, "Bạo lực không thể giải quyết được bất kì vấn đề gì, hết thảy cuối cùng vẫn cần phải giao cho pháp luật xử lý."

"Chúng ta đều đã cùng nhau nỗ lực thật lâu như vậy." Hắn nói, lại tiến sát vào chút, cúi đầu nói vào bên tai Tô Kỷ Miên, "Ngài nhẫn tâm để sự việc ở thời khắc cuối cùng sụp đổ sao?"

Có lẽ là những lời này đánh thức được con người đang mất khống chế trước mắt.

Tô Kỷ Miên thở sâu, ngay sau đó lại nhẹ nhàng nhắm mắt, phải một lúc lâu sau mới nói: "Bảo bọn họ buông tôi ra."

Thanh âm rất thấp, đè nén.

Nhóm cảnh sát áp chế nàng không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cảnh sát Dương.

"Buông ra đi." Cảnh sát Dương nhẹ nhàng phất tay, tin tưởng lời nàng, "Mạc tổng đã không có việc gì."

Tiếng nói vừa dứt, Tô Kỷ Miên lúc này mới rốt cuộc lại lần nữa đạt được tự do, những bàn tay áp chế nàng lập tức rời đi, trên cánh tay trắng nõn đã lưu lại những vệt hằn đỏ.

Nhìn qua đã thấy rất đau, nhưng kém xa nỗi đau trong lòng.

Tại một khắc kia khi nghe được Đỗ Thanh Thanh đến tột cùng đã tao ngộ phải sự tình như thế nào, cả người Tô Kỷ Miên giống như bị rút cạn sinh lực.

"Cuộc thẩm vấn về sau có lẽ tương đối buồn tẻ." Cảnh sát Dương nhìn về phía nàng, xuất phát từ việc suy xét cảm xúc của nàng, nói, "Mạc tổng chi bằng ra ngoài đợi trước đi."

"Tôi sẽ cho ngài kết quả hài lòng." Hắn nói.

Tô Kỷ Miên tại đây một giây nhìn lại, cặp mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm hắn thật lâu thật lâu, cuối cùng nói: "Vậy cảm ơn ngài."

"Xin hãy dốc hết toàn lực." Nàng nói, rõ ràng là ngữ khí cầu khẩn, nhưng phối hợp cùng biểu tình của nàng lại dường như mang theo ý vị mệnh lệnh, kiên nghị và nghiêm túc.

Cảnh sát Dương có chút sững sờ, dừng một chút, vừa muốn nói chuyện lại đột nhiên thấy Tô Kỷ Miên trước mắt chậm rãi nghiêng người lại đây, ở bên tai hắn, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được: "Hy vọng hắn ta có thể nhận được báo ứng thích đáng."

"Bằng không......" Nàng kéo kéo khóe miệng, nhẹ giọng nói ra mấy chữ, sau đó liền xoay người rời đi, không lưu luyến gì thêm.

Thanh âm quá nhỏ, ngay cả cảnh sát Dương cũng chưa thể nghe rõ, nhưng lại dường như có thể từ ánh mắt của nàng đọc hiểu được.

Đại khái là nói sẽ không bỏ qua cho hắn đi.

Nhất định phải bắt hắn đền mạng.

-

Tô Kỷ Miên lập tức đi đến đại sảnh, tìm cái góc an tĩnh ngồi xuống, yên lặng châm điếu thuốc.

Có lẽ vì đã nhiều năm không hút, lúc này đột nhiên cầm ở trong tay thế nhưng còn có chút không quen, lại có lẽ là bởi vì run tay, phải châm rất nhiều lần mới có thể châm ngòi lửa được.

Mới vừa bỏ vào trong miệng, những ký ức khi xưa lại lần nữa đột nhiên tràn ngập trí óc.

Thói quen hút thuốc đại khái là bắt đầu từ lúc tốt nghiệp cấp ba.

Bởi vì bực bội, bởi vì áp lực quá lớn, bởi vì mỗi ngày đều phải gánh chịu áp lực từ người cha kia, Tô Kỷ Miên không có biện pháp, cũng không muốn bại lộ đau khổ yếu ớt với bất kì kẻ nào, cho nên đến tận bây giờ tất cả ưu buồn đều cất ở trong lòng.

Vốn tưởng rằng bản thân che giấu khá tốt, lại không nghĩ thực mau liền bị Đỗ Thanh Thanh phát hiện manh mối.

Khi đó hai người đã hơn một tháng chưa gặp, Tô Kỷ Miên thật vất vả tìm được thời gian hẹn gặp, kết quả với mới thấy mặt đã bị Đỗ Thanh Thanh chửi mắng một trận.

Đó vẫn là lần đầu tiên em ấy tức giận đến như vậy.

Tô Kỷ Miên đứng ở tại chỗ, thấy nàng giống động vật nhỏ hít hít cái mũi ngửi ngửi trên người mình, sau đó dễ như trở bàn tay ngửi được mùi thuốc lá, lại nhạy bén từ trong người mình lục soát ra bao thuốc.

Chuyện này khiến cô bé ấy tức điên lên rồi, ríu rít răn dạy nàng hơn nửa giờ.

Nhưng lúc ấy Tô Kỷ Miên không những không cảm thấy buồn bực, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ, nàng nói bao lâu liền đứng cười bấy lâu, khiến cho trận hỏa trong người Đỗ Thanh Thanh thật vất vả sắp xìu xuống lại lần nữa nổi phừng lên.

"Tiền bối!" Đỗ Thanh Thanh khó hiểu lại nghi hoặc, khuôn mặt nhỏ bị nàng chọc đỏ bừng, "Có cái gì buồn cười! Không được cười!"

"Thực xin lỗi." Tô Kỷ Miên vui sướng đi xoa xoa đầu nàng, ôn nhu dỗ dành nàng, "Đừng nóng giận, hút điếu thuốc thôi mà."

"Cái gì mà hút điếu thuốc thôi!" Đỗ Thanh Thanh khó chịu, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn nhìn nàng, "Hút thuốc rất nguy hại cho thân thể, đặc biệt là trên người chị mùi thuốc nặng mùi như vậy, một ngày mà hút nhiều như vậy!"

"Cẩn thận phổi chị đen thui cho xem!" Nàng nói, rõ ràng lời nói mang theo tàn nhẫn, nhưng hốc mắt lại có điểm ươn ướt, "Chị tại sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy hả."

Trong giọng nói mang theo đau lòng cùng nghẹn ngào, khiến cho Tô Kỷ Miên trước mắt nghe thấy lập tức sửng sốt.

Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng rốt cuộc thu liễm lại nụ cười, giơ tay cầm lấy hộp thuốc từ trong tay nàng, trực tiếp ném vào thùng rác bên cạnh.

Đỗ Thanh Thanh: "Làm gì!"

"Không hút." Tô Kỷ Miên cười cười, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía nàng, "Nghe em."

Nói bỏ liền bỏ, thực thống khoái, làm cho Đỗ Thanh Thanh tức khắc khiếp sợ, không hiểu được nàng rốt cuộc muốn làm gì, cũng chỉ có thể ngây ngốc tại chỗ, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía nàng.

Nếu ngay lúc đó Đỗ Thanh Thanh có thuật đọc tâm thì tốt rồi.

Như vậy nàng liền sẽ phát hiện, kỳ thật tiền bối cũng không phải nghiện thuốc lá gì, sở dĩ hút thuốc chẳng qua chỉ là muốn tìm cái gì đó để chống đỡ tinh thần.

Mà hiện tại nàng đã gặp lại thần minh của mình rồi, gặp lại người mình có thể dựa vào.

Cho nên......!Không hút cũng không sao.

Đỗ Thanh Thanh nghĩ không ra, sau một lúc lâu cũng dứt khoát không nghĩ nữa, dừng một chút, tươi cười thực mau lần nữa dạt dào trên mặt.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, một lát sau bên tai có chút phiếm hồng, khuôn mặt nhỏ nóng lên nỉ non: "Tiền bối về sau nếu còn muốn hút thuốc, hoặc là tâm tình không tốt muốn thả lỏng thả lỏng, thì có thể gọi cho em."

"Chị xem hôm nay bầu trời thật đẹp a." Nàng nói, duỗi tay chỉ chỉ những tia nắng dần dần rơi xuống núi, "Chị trước kia không phải đã nói với em sao, lúc tâm tình không tốt thì liền ngắm mặt trời, ngôi sao cùng ánh trăng."

"Hiện tại những lời này tặng cho chị." Nàng cười cười, vui vui vẻ vẻ quay đầu nhìn về phía Tô Kỷ Miên, "Về sau em sẽ cùng chị xem, song phân cảnh đẹp gấp đôi vui sướng!"

"Muốn mỗi ngày đều phải vui vẻ nha."

Lúc ấy, đôi mắt nàng đặc biệt đặc biệt sáng ngời, bên trong dường như cất giấu thứ ánh sáng thậm chí còn ấm áp nóng rực hơn cả thái dương.

Tô Kỷ Miên bị lời nàng nói làm cho sửng sốt, thật lâu cũng chưa thể nói gì, chỉ có tiếng tim đập dần dần lan tràn, lớn đến nỗi có lẽ có thể bị người trước mắt nghe thấy được.

Rõ ràng là vì nàng mà động tâm, nhưng lại cũng không phải lần đầu tiên động tâm.

Từ sớm khi hai người liên tiếp tương ngộ, bởi vì vận mệnh mà gắt chặt ở bên nhau, cùng ăn bữa cơm nghe nhạc xem phim, kỳ thật trái tim lúc ấy đã sớm không an phận nhảy loạn không yên.

Ngay cả sau khi tốt nghiệp tạo lập kịch bản cũng vậy.

Kỳ thật......!Khi sáng tác nhân vật Tô Kỷ Miên này, nàng đã dung nhập chính bản thân mình vào, không chiếm được tình thương của cha mẹ, không chiếm được sự công nhận, mỗi ngày đều sống dưới áp lực, cô độc tịch mịch, bên ngoài lại vô cùng vô cùng cứng rắn.

Nhưng vận mệnh rốt cuộc vẫn là chiếu cố nàng, nhiều lần trằn trọc, cuối cùng nàng cũng đã có thể gặp được một người thiệt tình thật lòng đối tốt với nàng, lo lắng cho nàng, chăm sóc nàng, công nhận nàng.

Là xuyên qua thời không mà đến, một "Cận Như Ca" sẽ chỉ vì Tô Kỷ Miên mà đến.

—— là nhân vật mà Đỗ Thanh Thanh tự mình gia công cải tạo, vốn dĩ chỉ là cái nữ phụ qua đường, từ đầu đến cuối cũng chưa từng đối tốt với nữ chính lần nào.

Nhưng qua tay Đỗ Thanh Thanh lại đột nhiên xảy ra thay đổi, có lẽ cũng giống như nàng theo bản năng dung nhập chính bản thân mình vào, cho nên đổi tới đổi lui, thế nhưng biến thành một Cận Như Ca mang theo bóng dáng của Đỗ Thanh Thanh.

Không hề là ác độc nữ xứng, mà là thần minh.

Một vị thần minh đặc biệt vì nàng mà đến.

Thẳng đến lúc này Tô Kỷ Miên vẫn còn nhớ rõ những lời cô nàng đã từng nói khi ấy, cũng nhớ rõ nàng treo trên môi nụ cười, đáy mắt lấp lánh sáng ngời.

Từng câu từng chữ nói với mình: "Không có người mãi là số con rệp, giống như cuộc sống cũng có lúc tốt lúc xấu, có phiền não cũng có vui sướng."

"Nhất định rồi sẽ gặp được người nguyện ý cứu rỗi chị."

"Một người không ngại bất kì khó khăn hiểm trở nào, sẽ luôn chỉ vì chị mà tới."

"......"

Không nghĩ tới chính mình thế nhưng hồi tưởng lên nhiều chuyện như vậy.

Tô Kỷ Miên cười cười, giơ tay dập tắt điếu thuốc trong tay, vừa mới chuẩn bị lại châm điếu khác, chưa kịp làm gì, đột nhiên nghe thấy trong túi rung lên một hồi.

Cầm lên trước mắt xem, phát hiện là WeChat của thư ký Phương, nội dung rất đơn giản, nói là hệ thống hình như đã báo cho Đỗ Thanh Thanh biết sự tình hung thủ bị bắt, cô nàng ấy hiện đang chạy tới rồi.

Tới rồi a.

Tô Kỷ Miên động động ngón tay trả lời được, lại vừa nhấc mắt, Đỗ Thanh Thanh thế nhưng đã xuất hiện ở trước mặt.

Ánh mắt hai người vừa lúc giao nhau, nhìn thật kỹ, đáy mắt mỗi người rõ ràng đều cất giấu rất nhiều cảm xúc khó lòng giải thích.

Sau một lúc lâu, là Đỗ Thanh Thanh mở miệng trước một bước.

"Tiền bối......" Nàng nói, thanh âm rõ ràng đang phát run, biểu tình cũng mang theo hoảng loạn, "Thống nhi mới vừa nói cho em biết, hung thủ giết hại cha mẹ em đã bắt được rồi, đây, đây là sự thật sao?"

"Là sự thật." Tô Kỷ Miên gật đầu, cũng không giấu giếm gì nàng, "Hiện tại cảnh sát Dương đang thẩm vấn, rất nhanh liền sẽ làm rõ mọi chân tướng."

"Như vậy sao." Đỗ Thanh Thanh nắm chặt nắm tay, nhẹ nhàng mở miệng nỉ non ra mấy chữ.

Chỉ lầm bầm lầu bầu, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ, chẳng sợ ghé sát lại gần chút cũng không thể nghe được.

Nhưng Tô Kỷ Miên cũng đã từ khẩu hình của nàng đọc ra kết quả, là mấy chữ lặp đi lặp lại: "Thật tốt quá, thật tốt quá......"

Tô Kỷ Miên nhìn về phía nàng, đầu quả tim đột nhiên liền co rút đau đớn một chút, trầm mặc một lát, ngay sau đó đứng dậy đi lên phía trước.

Cũng nhấp môi, nhẹ giọng nói: "Thanh Thanh muốn cùng chị đến chỗ này không?"

"Đi nơi nào?" Đỗ Thanh Thanh nâng mắt, hỏi.

Tô Kỷ Miên thở sâu: "Mộ của chú và dì."

-

Cách một thời gian thật lâu, Đỗ Thanh Thanh lại lần nữa ngồi vào trong xe Tô Kỷ Miên.

Nhưng lần này địa điểm đích lại không giống như thường ngày, nơi muốn đi là một nơi nghiêm túc trang trọng, nơi đó đã chứa đựng rất nhiều bí mật ẩn giấu thật nhiều thật nhiều năm.

Xe lái thực mau, chỉ chốc lát đã đến chân núi.

Tô Kỷ Miên xuống xe, rồi mở ra cửa ghế phụ, dẫn theo Đỗ Thanh Thanh cùng lên núi, một đường đi lên trước, thật lâu thật lâu, cuối cùng ngừng lại ở trước hai khối bia mộ.

Trước bia mộ có mấy bó hoa, là do Tô Kỷ Miên tự cắm, mỗi ba ngày đổi một lần.

Đỗ cha và Đỗ mẹ là hai người vĩ đại tốt đẹp, cho nên mặc dù hiện giờ đã ngủ sâu dưới đất ngầm, vẫn nên làm bạn với hoa tươi.

Tô Kỷ Miên và Đỗ Thanh Thanh cùng tiến về phía trước, cùng cúi người chắp lạy bia mộ ba cái.

Lúc sau Tô Kỷ Miên xoay người, nhìn vào đôi mắt Đỗ Thanh Thanh, rốt cuộc lại lần nữa mở miệng, nhỏ giọng hỏi nàng: "Thanh Thanh có còn nhớ một ít chi tiết lúc chú và dì qua đời không?"

"Nhớ rõ." Tiếng nói vừa dứt, Đỗ Thanh Thanh có chút trầm mặc, phải sau một lúc lâu mới gật gật đầu thật mạnh, "Em xem qua báo cáo, cũng nghe cảnh sát nói một ít thông tin cụ thể."

"Là bị một nam nhân giết hại." Nàng nói, thân thể vô thức run run, "Vóc dáng không cao, tóc ngắn, mặt dài, để râu......!Em trước kia chưa từng gặp qua hắn."

"Nghe người ta nói, hắn có lẽ là nhất thời......"

Vốn dĩ muốn nói mấy chữ "nảy lòng tham", nhưng lời còn chưa nói ra, đã đột nhiên bị Tô Kỷ Miên cắt ngang: "Kỳ thật không phải."

Vừa dứt lời, Đỗ Thanh Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên: "Cái gì?!"

"Chị nói cũng không phải nhất thời nảy lòng tham." Tô Kỷ Miên lắc đầu, trên mặt cũng lộ ra nét thống khổ dày đặc đến ánh mặt trời cũng xuyên không qua, "Mà là cố ý."

"Kỳ thật cha mẹ của Thanh Thanh là hai con người rất vĩ đại." Nàng nói, quyết định nói toàn bộ bí mật ẩn giấu nhiều năm cho nàng nghe, "Là anh hùng, làm việc ở viện nghiên cứu, những anh hùng vẫn luôn khổ cực nghiên cứu công trình cơ mật."

"Hung thủ cũng vậy, cũng không phải người thường, sẽ tập kích hai người họ cũng là vì trả thù, thậm chí ngay cả......!Thanh Thanh cũng vậy."

Tên của mình đột nhiên ở ngay lúc này bị đề cập.

Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, trong đầu xẹt qua rất nhiều hình ảnh mơ hồ, tiếng mưa vang vọng bên tai, máu chảy khắp nơi, tâm thái tuyệt vọng cùng thân thể che kín toàn vết thương........

Đầu đột nhiên bắt đầu mãnh liệt đau đớn, khiến cho nàng cơ hồ không đứng được, chỉ có thể bất lực ngồi xổm trên mặt đất.

Nhưng ánh mắt lại không hề né tránh như thường ngày, tựa như nàng từng hứa hẹn với Tô Kỷ Miên vậy, không muốn lại trốn tránh và trốn tránh nữa.

"Tiền bối, sau đó thì sao?" Nàng hỏi, cố nén đau nhức nhìn về phía đối phương, "Em làm sao vậy?"

"Hung thủ sau nhiều năm lại lần nữa ngóc đầu trở lại, rồi bắt đầu trả thù từ em đầu tiên." Tô Kỷ Miên nhẹ giọng đáp, tiến lên trước vài bước ngồi xổm xuống nắm chặt tay Đỗ Thanh Thanh, nhưng lời nói không dừng lại, "Em bị trọng thương chảy rất nhiều máu, may mắn cấp cứu kịp thời bảo vệ được tính mạng, nhưng cũng vì vậy mà quên mất rất nhiều thứ."

"Ngay cả.....!Những tháng ngày hai chúng ta cùng nhau trải qua, toàn bộ đều quên mất." Nàng nói, đáy mắt rõ ràng mang theo ý cười chua xót.

Này tựa hồ cũng không phải lần đầu tiên nàng đề cập với mình chuyện này.

Đỗ Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, những cái hình ảnh vụn vặt đó tại đây một khắc đột nhiên ghép nối hoàn chỉnh trong đầu, Đỗ Thanh Thanh thế nhưng thấy được chính mình trước kia.

"Cách xa bạn gái tôi ra!"

"Ông sẽ phải xuống địa ngục!"

"Tôi vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho ông!"

Khi đó nàng bất lực lại tuyệt vọng, cho rằng chính mình lập tức phải bỏ mạng, cả người sợ hãi lại khổ sở, nghe thấy những lời nói của hung thủ còn tưởng rằng mục tiêu hắn chỉ là mình, bởi vì hận nàng, cho nên giết hại người thân cận nhất là cha mẹ nàng, thậm chí còn muốn động thủ với người nàng yêu.

Khi đó nàng suýt muốn sụp đổ, ánh mắt vốn dĩ sáng ngời thực mau liền tối sầm.

Nhưng cùng lúc đó đáy lòng lại còn mang theo vài phần may mắn, cảm thán ít nhất kịp thời phát hiện ra hung thủ, không cho hắn có cơ hội tập kích người mình yêu.

May mà ông trời chiếu cố, sau vụ tai nạn đó nàng vẫn còn sống, nhưng bởi vì chịu kích thích quá lớn mà mất đi ký ức, quên mất rất nhiều rất nhiều sự kiện.

Ngay cả người yêu của chính mình.

Muốn bảo vệ chị, cho nên thân thể theo bản năng xa cách khỏi người.

Thế nhưng không ngờ lại là toàn bộ, nàng thật sự quên mất rất nhiều rất nhiều thứ trân quý.

Đỗ Thanh Thanh dừng một chút, nước mắt cơ hồ ngăn không được mà rớt xuống, khóc đến nỗi muốn ngất đi, ngay cả một câu cũng không thể nói rõ được.

Tô Kỷ Miên nhìn mà đau lòng, rốt cuộc vẫn là giơ tay ôm lấy nàng, gắt gao ôm người vào lòng ngực dỗ dành thật lâu thật lâu.

Cho rằng ký ức của nàng còn chưa có khôi phục, cho nên vẫn đang tìm giới hạn thích hợp, mới vừa chuẩn bị lấy thân phận tiền bối nói cái gì đó.

Nhưng lần này không đợi mở miệng, Đỗ Thanh Thanh trong lòng ngực lại đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng phun ra mấy chữ: "Tiền bối, tại sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy hả."

Tô Kỷ Miên nghe vậy tức khắc sửng sốt, một lúc lâu sau cũng chưa thể phản ứng lại đây nàng đang nói cái gì.

Thẳng đến khi nghe Đỗ Thanh Thanh lại lần nữa chậm rãi mở miệng, thanh âm thực nhẹ thực nhẹ bổ sung: "Trên người chị mùi thuốc thật nồng, có phải lại hút thuốc hay không?"

"Không phải chị đã hứa với em rồi sao?" Nàng nói, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tô Kỷ Miên, đáy mắt trộn lẫn rất nhiều tình cảm không thể nói rõ, "Lúc tâm tình không tốt liền đi xem ánh mặt trời, ngôi sao cùng ánh trăng, sẽ không lại hút thuốc......"

"Bất luận là Đỗ Thanh Thanh hay Cận Như Ca, chỉ cần chị mở miệng, các nàng nhất định sẽ cùng chị xem mà."

Ngắn ngủn mấy câu, lại bao hàm quá nhiều quá nhiều thứ, mang theo chua xót và nỗi vui sướng tìm lại được thứ đã mất, lại một lần nữa vang vọng bên tai.

Tô Kỷ Miên rốt cuộc vẫn là không thể nhịn được mà rơi nước mắt, trầm mặc một hồi lâu sau, đột nhiên run rẩy thò tay vào túi lấy hộp thuốc ra, chậm rãi ném qua một bên.

Nhẹ nhàng gợi lên nụ cười, ôn nhu lại nghiêm túc nói với nàng: "Không hút."

"Nghe em."

- -----------------------

Editor có lời muốn nói: Giờ mọi người đã hiểu được đoạn ở chương 57 rồi ha.

Chương 57

Sau một lúc lâu Tô Kỷ Miên ném bút, không nói chuyện, cũng không quay lại phòng, chỉ suy sút dựa lên cửa sổ, phát ngốc nhìn chằm chằm bóng đêm bên ngoài.

Suy nghĩ một lần nữa trở về cái ngày mưa kia, đầu cũng lại bắt đầu đau âm ỉ.

Không thể nhớ được bao nhiêu, chỉ nhớ rõ bản thân đã chảy rất nhiều máu, chỉ nhớ rõ tiếng mưa bên tai rơi cực kì ầm ĩ khó nghe, cũng chỉ nhớ rõ trước lúc ngất đi dường như đã nghĩ tới gì đó.

Sợ hãi nhưng lại may mắn, hai dòng cảm xúc hợp lại với nhau.

Chương sau là hết chính truyện rồi~ Thật là nhanh quá đi.

Hệ thống: Hê hê, ôm được đùi phu nhân tông tài..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.