Hai người đã thật lâu không có ôm nhau như vậy, ôm lâu như vậy, cũng thật chặt như vậy.
Lòng ngực Tô Kỷ Miên đặc biệt rất ấm áp.
Đỗ Thanh Thanh ngồi ở trên đùi nàng, cả người rúc ở trong lòng ngực nàng không muốn động, đầu gối lên bả vai, nước mắt ngăn không được chảy xuống.
Đem cổ áo người ta khóc ướt một mảng nho nhỏ.
Trong lòng cũng đột nhiên có một khối địa phương bắt đầu vì nàng mà đau.
Tô Kỷ Miên nhẹ nhàng nhắm mắt, sau một lúc lâu lại một lần nữa buộc chặt tay trái, ý đồ muốn ôm người trong lòng ngực chặt hơn chút, dụng tâm đi cảm thụ xúc cảm và hơi ấm có chút xa lạ rồi lại cực kỳ quen thuộc này.
Thế nhưng lại thật giống với những gì vừa mơ thấy.
Kỳ thực có một chuyện vừa rồi nàng vẫn luôn không kịp nói tới, trước khi Đỗ Thanh Thanh quay lại, vài phút ghé vào trên bàn nằm ngủ kia, Tô Kỷ Miên thế nhưng nửa tỉnh nửa mê làm một giấc mộng.
Rõ ràng nàng trước kia rất ít nằm mơ, nhưng lần này lại làm một giấc mộng thậm chí phá lệ rất dài, vừa dài lại chồng nối liên tiếp, tựa hồ có lẽ là cùng với một ít ký ức trước kia móc nối, trong mộng cơ hồ đều là thân ảnh Đỗ Thanh Thanh.
Hai người cùng nhau xem điện ảnh, cùng nhau ăn lẩu, cùng đứng dưới bầu trời đầy sao ôm nhau hôn môi.......
Những câu chuyện lúc trước chỉ có thể thông qua ngôn ngữ tìm hiểu, hiện giờ lại đột nhiên biến thành hình ảnh, dần dần ở trong mộng cảnh triển khai, dường như......!Có thần minh hỗ trợ.
Nhưng tuyệt nhiên không phải là nhờ thần minh gì cả.
Tô Kỷ Miên nghĩ như vậy, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn hôn khuôn mặt người trong lòng, tuy rằng cũng không thể hoàn toàn nhớ lại, nhưng đáy lòng lại như cũ lan tràn tình yêu.
Cũng ấm áp, mỗi một phân vui sướng đều là bởi vì nàng.
Nàng mới chính là thần minh của mình.
Là vô luận trải qua sự tình gì, đều sẽ không vứt bỏ mình, bản thân cũng sẽ không rời bỏ thần minh của mình.
"Đừng khóc." Tô Kỷ Miên mở miệng nói, thanh âm nhẹ nhàng lại ôn nhu, "Phát sinh chuyện gì, Cận tiểu thư không ngại nói cho em nghe chứ?"
"Em sẽ thật nghiêm túc nghe chị nói."
Những lời này nàng nói chưa dứt lời, Đỗ Thanh Thanh vốn dĩ đã khóc không sai biệt lắm, sợ làm chân Tô Kỷ Miên bị tê, mới chuẩn bị hít hít cái mũi nhỏ rời khỏi lòng ngực người ta.
Kết quả lại bởi vì hai câu nói này, cả người lại giống như khối kẹo dẻo, lần nữa dán trở về, nước mắt cũng bắt đầu rơi rớt, câu chữ cũng nói không rõ, chỉ có thể ghé vào lòng ngực người ta hừ hừ.
Làm cho Tô Kỷ Miên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cũng không thúc giục, ngược lại còn nỗ lực vươn tay lên cầm khăn giấy lại đây, động tác mềm nhẹ giúp người lau mặt.
Một hồi lâu mới cuối cùng dỗ dành được cô bạn nhỏ, cũng cuối cùng nghe người này mở miệng.
"Chỉ là đột nhiên phát hiện chính mình có rất nhiều sự tình nghĩ không thông." Đỗ Thanh Thanh chớp chớp mắt, thanh âm nho nhỏ, mang theo giọng mũi nghèn nghẹn chưa tiêu tán, "Cũng không biết rốt cuộc là bởi vì cái gì."
"Kỳ thật nhiều năm như vậy trôi qua cũng không phải không có cảm giác." Nàng nói, mày đẹp nhăn lại, tay cũng theo bản năng nắm chặt, "Nhưng chị lại vẫn luôn chưa từng chú ý qua, hiện tại hồi tưởng lại, cũng không biết là không chú ý hay là không muốn chú ý."
Nàng lắc đầu, biểu tình có chút thống khổ: "Chị cũng không biết bản thân mình rốt cuộc bị làm sao nữa, chỉ cần vừa nghĩ tới những cái đó đầu liền sẽ rất đau, trong lòng cũng đặc biệt đặc biệt khó chịu."
"Thật giống như......!Đã từng mất đi món đồ vật nào đó rất trân quý vậy."
Lời này làm cho Tô Kỷ Miên vô thức ngây ngẩn, thế nhưng lại vô cùng lý giải cảm thụ của nàng.
Trầm mặc một lúc lâu sau, lúc này mới rốt cuộc chậm rãi mở miệng, hỏi Đỗ Thanh Thanh: "Vậy Cận tiểu thư hiện tại nghĩ như thế nào?"
"Chị không biết." Đỗ Thanh Thanh ở trong lòng ngực nàng lắc lắc đầu, thanh âm có chút buồn cũng có chút nghẹn, giống như giây tiếp theo lại bắt đầu sắp khóc, "Chính là...!cảm thấy vô cùng vô cùng thống khổ."
"Nhưng có lẽ là chị muốn đi truy tìm và thăm dò, rốt cuộc đã trốn tránh quá lâu quá lâu rồi." Nàng nói, trong bất tri bất giác thế nhưng lại nhớ tới những lời của tiền bối, dừng một chút, lại bổ sung, "Chị rất sợ chị thật sự đã quên mất cái gì."
"Nếu như nhớ không ra, những người bị chị quên mất sẽ có bao nhiêu thương tâm a..."
Lần đầu tiên xác minh rồi lại kiên định biểu đạt nguyện vọng bản thân muốn nhớ tới cái gì đó.
Tiếng nói vừa dứt, Tô Kỷ Miên nghiêm túc nhìn về phía nàng, trong lòng lại một lần bắt đầu đau đớn: "......!Đúng vậy."
"Chúng ta đây cùng nhau nỗ lực." Nàng nói, lại lần nữa cúi đầu xuống thực nhẹ thực nhẹ hôn hôn cái trán Đỗ Thanh Thanh, trong giọng nói cũng tràn đầy thành kính, "Một ngày nào đó sẽ nhớ lại."
"Em vẫn luôn ở đây, vẫn sẽ luôn ở bên chị."
-
Kể từ khi Tô Kỷ Miên mất trí nhớ cho tới nay, đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau thảo luận về góc nhọn ngõ sâu của vấn đề này như vậy.
Nhưng cũng may cuối cùng là kết quả tốt.
Biết được người yêu vẫn sẽ luôn ở bên cạnh, cho nên bất luận lại phát sinh cái gì cũng đều sẽ không sợ.
Đỗ Thanh Thanh cuối cùng một lần nữa gợi lên khóe miệng, ý thức được mình đã ngồi trên người người ta lâu lắm rồi, vội vàng từ trên người nàng bước xuống, kéo chiếc ghế dựa tới tiếp tục kể cho Tô Kỷ Miên nghe rất nhiều chuyện trước kia.
Nghĩ muốn thừa dịp không khí vừa lúc, giúp nàng nhớ lại được chút gì đó, cho nên lần này nói phá lệ rất nhiều, lại không nghĩ thế nhưng kết quả đạt rất cao.
Dường như có rất nhiều hình ảnh nàng đều là có ký ức!
Đỗ Thanh Thanh thấy thế quả thực vui mừng khôn xiết, đáy lòng như là có một đống lớn bọt xà phòng điên cuồng nổ tung, vội vàng mở miệng hỏi: "Miên Miên trí nhớ của em có phải là đã khôi phục lại rất nhiều rồi không!"
"Hình như là vậy." Tiếng nói vừa dứt, người trước mắt thật mau gật đầu, "Nhờ phúc của Cận tiểu thư rồi."
"Thật là quá tốt!" Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, ngay sau đó liền nắm tay đối phương, lôi kéo lắc lắc, vui vui vẻ vẻ hứa hẹn, "Chị đây sẽ càng nỗ lực, tranh thủ giúp em nhớ lại càng nhiều!"
Vốn dĩ còn muốn nói thêm gì đó nữa, chỉ là đột nhiên bị một trận âm thanh cắt ngang.
Là tiếng đồng hồ báo thức mà nàng cố ý đặt cho sáng hôm nay, để không bị muộn thời gian hẹn gặp bác sĩ tái khám.
"Miên Miên chúng ta đi bệnh viện thôi." Nàng nói, nhìn thời gian, trên mặt tràn đầy vui vẻ cười, "Miên Miên trong khoảng thời gian này khôi phục thực tốt, nói không chừng hôm nay là có thể tháo băng rồi đó."
"Đi thôi đi thôi." Nàng nói, giơ tay kéo Tô Kỷ Miên rời khỏi ghế, cùng nhau vai sát vai đi ra ngoài, rồi khi tới cửa mới nhớ tới gì đó, theo bản năng hỏi một câu, "Miên Miên em có sợ không nha?"
Tô Kỷ Miên nghe vậy cười cười: "Cũng còn ổn."
"Không sao hết." Đỗ Thanh Thanh nghe vậy vội vàng gật gật đầu đáp lại nàng, bàn tay đang nắm chặt tay nàng cũng theo bản năng chặt hơn chút, bắt chước những lời nàng vừa nói gằn từng chữ rõ ràng, "Không cần sợ hãi, nhất định sẽ không có chuyện gì."
"Chị sẽ luôn ở bên cạnh em, từ nay về sau đều như vậy!"
-
Tay của Tô Kỷ Miên khôi phục không tồi.
Bác sĩ sau khi tiến hành nhiều hạng mục kiểm tra lại dặn dò rất nhiều những điều cần chú ý, kêu nàng về nhà tiến hành động tác rèn luyện, ngay sau đó liền tháo bỏ thạch cao băng bó.
Bó thạch cao dày nặng được gỡ xuống, ngay cả tâm tình cũng trở nên tốt đẹp hơn, dường như cả thân thể đều đạt được tự do.
Nàng vui vẻ, Đỗ Thanh Thanh tự nhiên cũng vui vẻ theo, vì thế liền tranh thủ lúc bác sĩ và Miên Miên nói chuyện với nhau đi gọi điện thoại cho Lưu thúc, kêu hắn dặn dò phòng bếp bên kia hôm nay làm nhiều món ngon, hôm nay mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng.
Lái chiếc xe yêu một đường vui vẻ trở về, mới vừa tiến vào cửa đã thấy được cả một bàn đồ ăn đầy ắp, hương thơm bay khắp phòng.
Còn có rượu ngon, Lưu thúc tự phát lấy ra tới, muốn dùng để góp vui cho mọi người.
Rượu thơm đồ ăn ngon cộng thêm bạn bè thân thiết, mặc cho ai cũng đều sẽ cảm thấy vui sướng thỏa mãn.
Ngay cả Đỗ Thanh Thanh cũng không ngoại lệ, gắp miếng đồ ăn lại uống miếng rượu, rồi lại thường thường nắm nắm tay nhỏ của người bên cạnh, đột nhiên thấy trong lòng ấm áp, mọi khốn khổ ưu sầu dường như tại đây một khắc đều bị quên lãng.
Thật sự cao hứng, cho nên một không cẩn thận liền uống có chút nhiều, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đã phiếm màu hồng nhạt, khóe môi từ đầu đến cuối chưa từng cong xuống.
Uống đến thích thú thậm chí còn muốn cùng Lưu thúc kết nghĩa anh em, mở miệng vui vẻ một câu một chữ kêu hiền đệ.
Lưu thúc vội vàng lắc đầu: "Tiểu thư người nói sai rồi, tôi lớn hơn người rất nhiều mà."
Đỗ Thanh Thanh: "??? Lớn hơn nhiều thì không thể là hiền đệ sao?"
Nàng chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát cuối cùng đập bàn một cái: "Vậy kêu đại hiền đệ!"
Lưu thúc: "......?"
Lưu thúc thở dài: "Hầy dà hầy dà, đệ đây đệ đây."
Hai người ngươi một câu ta một câu, chọc cho cả bàn đều bật cười, không khí hài hòa vô cùng, từ xa nhìn lại nơi nơi đều là gương mặt vui vẻ tươi cười.
Ngay cả người bên cạnh cũng thế.
Đỗ Thanh Thanh chớp chớp đôi mắt có chút mông lung, nghiêng nghiêng sang bên phía nàng, lại ghé lên vai nàng, môi cũng hơi hơi giương lên, dán đến bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Miên Miên em có phải cảm thấy chị thật là ngốc, đến bối phận tuổi tác cũng phân không rõ hay không?"
"Nhưng chị không phải." Tiểu ma men nói, lắc đầu vui vui vẻ vẻ cười, "Chị biết rất rõ nha."
"Chị chỉ là.....!Muốn chọc em vui vẻ."
"Em vui vẻ chị liền cũng vui vẻ."
Thanh âm mềm mại, ôn ôn nhu nhu, bởi vì tác dụng của cồn làm cho có vài từ nói không rõ ràng lắm, nhưng nghe tới lại càng như là đang làm nũng, cả trái tim nho nhỏ dường như đều dính lên người Tô Kỷ Miên.
Tô Kỷ Miên nghe vậy ngẩn ra, một hồi lâu cũng chưa thể phản ứng lại, không đợi nói chuyện, lại bị Đỗ Thanh Thanh đã ăn uống no say lôi kéo vào phòng, bị đốc xúc đi vệ sinh tắm rửa.
Còn nghe con ma men ở bên ngoài nhỏ giọng lẩm bẩm kêu nàng nhanh lên.
Thanh âm nghe có vẻ mệt nhọc, ngữ khí đè nặng, không có tinh thần gì.
Tô Kỷ Miên gật gật đầu đáp lời nàng, cũng mau chóng tăng tốc độ, một giây trước khi Đỗ Thanh Thanh sắp ngủ liền đi ra, ngay cả nút áo ngủ cũng chưa cài đàng hoàng, chợt nhìn thấy hỗn độn lại tùy ý.
Nhưng cũng thật xinh đẹp, đặc biệt đặc biệt xinh đẹp, da thịt trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, ánh đèn chiếu xuống nương theo bọt nước từ sợi tóc tiến vào ngực....
Xem đến nỗi khiến con tiểu ma men vốn dĩ đã mơ màng liền đột nhiên thanh tỉnh, giương mắt nhìn nàng, thực sự phi thường động tâm, vì thế liền giống lần đầu tiên say rượu yên lặng đi đến trước mặt, sờ sờ mặt người ta rồi lại ngoắc ngoắc cổ người ta, cười khanh khách vui vẻ dán lên người nàng.
Môi cũng khẽ mở, nhìn vào đôi mắt nàng nhẹ giọng hỏi: "Miên Miên còn nhớ rõ buổi tối đầu tiên chúng ta cùng ngủ kia chứ?"
"Là......" Nàng chớp chớp mắt, bộ dáng giống một con hồ ly giảo hoạt, nhưng bên tai lại thẹn thùng ửng hồng, nhỏ giọng giải thích, "Cái loại ngủ ấy ấy."
Nói đến đây, mặc cho ai đều có thể minh bạch.
Tiếng nói vừa dứt, Tô Kỷ Miên nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Nhớ không nổi."
"Như vậy a." Đỗ Thanh Thanh nói, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nhón chân nhẹ nhàng hôn hôn lỗ tai nàng, ý cười nơi đáy mắt vừa kiều diễm lại ôn nhu.
"Nếu vậy, chị giúp em hồi tưởng một chút?".